Nguyên Kỳ nhìn thấy biểu hiện của Mộ Dung Ca thì khẽ cười, nụ cười của hắn trong suốt cao nhã như thiên tiên, dường như đằng sau lưng hắn đang có một biển mây mù, cảnh vật này lại khiến hắn vừa giống như tiên, vừa giống như ma.
Triệu Tử Duy cảm thấy không khí hơi khác thường, nhưng khi hắn quay đầu nhìn hai người thì lại không phát hiện ra có gì khác thường cả. Mộ Dung Ca vẫn cúi đầu im lặng đi theo hắn, còn trên mặt Nguyên Kỳ vẫn là nụ cười không mặn không nhạt thường thấy, đôi mắt đen láy của Triệu Tử Duy nhẹ giật một cái, hắn quay đầu đi tiếp.
Ba người bọn họ đi thẳng về Đông Sương phòng.
Vừa trở lại Đông Sương phòng, Mộ Dung Ca lập tức đi vào phòng bếp chuẩn bị làm vài món điểm tâm. Tâm trạng của cô đang rất tốt nên dù cho đây là mệnh lệnh của Triệu Tử Duy thì cô vẫn làm rất thoải mái. Vừa rồi nếu không nhờ Triệu Tử Duy ra mặt giúp đỡ thì cô đã phải một mình chống chọi với Phượng Dịch rồi, xem ra Triệu Tử Duy cũng không phải là kẻ máu lạnh vô tình.
Mộ Dung Ca đi một vòng đánh giá tất cả nguyên liệu ở trong bếp. Món điểm tâm ở thời đại này rất nghèo nàn, hầu như chỉ dùng bánh khảo hoa mai, nhưng cô thì không muốn làm bánh khảo hoa mai, phải nói là tất cả các món điểm tâm khác cô đều không muốn làm. Xem xét một hồi những nguyên liệu và dụng cụ có trong nhà bếp, Mộ Dung Ca âm thầm tính toán nên làm món nào vừa không mất nhiều công sức mà lại có mùi vị khác lạ.
Thời đại này không có nhiều loại bánh, thông thường bột mì chỉ dùng để làm bánh bao hấp mà thôi. Có lẽ cô nên làm một vài loại bánh ngọt, hoặc làm bánh bao sủi cảo (*) chẳng hạn.
(*)Là món bánh bao nhỏ có nhân rồi đem chiên, nó giống bánh bao chiên của mình ấy mà.
Cân nhắc một lúc, cuối cùng cô quyết định làm món bánh há cảo nhân tôm (*) và bánh khoai lang (**).
(*) Món này thì siêu nổi tiếng của Trung Quốc rồi, hình của em nó đây:
(**) Bánh khoai lang: nguyên liệu chủ yếu làm từ khoai lang được hấp chín, tán nhuyễn rồi trộn với bột mì để nhào thành bột khoai lang, cán dẹt bột rồi chiên vàng trong chảo hoặc chiên khô. Bánh này có hai loại, chay thường thấy, và bánh nhân, đậu đỏ, vừng đen, đậu xanh…. Hình của em nó đây ạ.
Bánh chay:
Bánh nhân:
Đến lúc cô làm xong điểm tâm, bưng đến thì vẫn thấy hai người kia đang ngồi chơi cờ ở trong đình, hình như suốt từ lúc bắt đầu ván cờ họ vẫn chưa nói với nhau câu nào.
Có lẽ món bánh há cảo nhân tôm và bánh khoai lang của cô tỏa ra mùi thơm quá hấp dẫn khiến hai người họ cùng lúc nhìn về phía cô.
Không, phải nói là cùng đồng thời nhìn về phía khay điểm tâm mà cô đang bưng đến.
Bước đến gần hai người, Mộ Dung Ca đặt đĩa bánh há cảo nhân tôm xuống bàn rồi giới thiệu: “Đây là món Phỉ thúy Lưu ly rực rỡ sắc màu.” – Lại đặt đĩa bánh khoai lang xuống tiếp, – “Đây là món Hoàng kim trải khắp thiên hạ.”
Hai cái tên nghe rất kêu, nổ rất to! Nhưng Mộ Dung Ca thì lại cảm thấy buồn cười. Đối với hai vị cao nhân địa vị tôn quý này thì không thể nói thật được, nếu không sẽ lại giống như phản ứng của Triệu Tử Duy lúc sáng, cái gì càng đơn giản bình thường thì họ càng khinh thường, thậm chí còn cho rằng các món ăn đó chỉ dành cho dân đen mà thôi.
Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy nghe thấy hai cái tên này cũng cảm thấy tò mò. Bọn họ chưa từng nghe thấy những món ăn này bao giờ, mà ngay cả hình dạng của nó, cho dù là người đi khắp thiên hạ như bọn họ cũng chưa bao giờ thấy qua. Phỉ thúy Lưu ly rực rỡ sắc màu, Hoàng kim trải khắp thiên hạ?
Tên gì mà tầm thường vậy?
Phỉ thúy Lưu ly rực rỡ sắc màu, nhìn hình dáng cũng có vẻ giống tên đấy, lớp vỏ ngoài trắng muốt như tuyết, trơn nhẵn như một tờ giấy, lớp vỏ hơi trong có thể mơ hồ nhìn thấy lớp nhân ở bên trong nó, nhưng cũng không biết nhân bên trong là thứ gì. Còn món Hoàng kim trải khắp thiên hạ thì không được đẹp mắt lắm.
Nguyên Kỳ nhàn nhạt nhìn lướt qua Mộ Dung Ca, hắn vươn bàn tay bạch ngọc gắp lấy một khối Phỉ thúy Lưu ly rực rỡ sắc màu rồi nhẹ nhàng đưa lên miệng cắn. Trong nháy mắt, hắn bị nhân tôm thanh khiết của chiếc bánh làm cho kinh ngạc, đầu bếp trong ngự thiện phòng (nhà bếp trong hoàng cung) ở Hạ quốc có thể nói là tìm khắp thiên hạ cũng khó gặp, nhưng hắn chưa bao giờ thấy họ làm ra món ăn nào như thế này. Món ăn này hiếm lạ thì cũng không nói, nhưng hương vị còn rất thơm ngon. Mặc dù trong lòng kinh ngạc vô cùng, nhưng gương mặt của Nguyên Kỳ vẫn không có chút biến hóa nào, dáng vẻ thưởng thức của hắn vẫn vô cùng tao nhã.
Triệu Tử Duy thấy Nguyên Kỳ gắp há cảo nhân tôm thì liền lấy cho mình một góc bánh khoai, tuy hình thức của bánh không được đẹp nhưng hương vị lại rất tốt, trong miệng hắn ngập đầy mùi vị khoai lang ngọt bùi, thì ra món bánh này được làm từ khoai lang.
Sau đó, hai người không ai bảo ai, cùng gắp món còn lại đưa lên miệng thưởng thức, rồi lại cùng ngạc nhiên như món vừa rồi. Nữ tử đang đứng ở trước mặt họ đây, có đúng là thiên kim tiểu thư luôn sống an nhàn sung sướng từ nhỏ – Khánh vương phi Mộ Dung Ca hay không?
Mộ Dung Ca thấy bọn họ đều ăn thử hai món điểm tâm nhưng sắc mặt không thay đổi chút nào thì ngầm biết họ rất hài lòng với món ăn của cô. Mộ Dung Ca quyết định, sau này nhất định phải thay tên đổi họ cho các món ăn, tất cả mọi thứ trên thế gian này, chỉ cần có một lớp vỏ ngoài xinh đẹp thì ai cũng đều yêu thích, làm cho giá trị của nó tăng lên một cấp bậc khác. Người xưa với người hiện đại đều giống nhau ở điểm này, đều là con người cả.
“Thiếp xin cáo lui.” – Mộ Dung Ca nhún chân thi lễ, chuẩn bị lui ra ngoài.
Cô cứ nghĩ rằng hai người này sẽ không có ý kiến gì, nhưng kẻ luôn im như thóc – Nguyên Kỳ lại mở miệng nói chuyện với Triệu Tử Duy: “Ta nghe nói Tề quốc thái tử không bao giờ giữ người vô dụng ở bên mình, quả đúng là thế!”
Triệu Tử Duy cầm chén trà đưa lên miệng uống một ngụm rồi mới cười nói: “Nếu để làm ấm giường thì điều ấy cũng không sai.”
Hai người nhìn nhau, trên mặt họ đều mang một vẻ tươi cười sáng lạn như hoa xuân hé nở, nhưng lại có một mùi thuốc súng đâu đó phảng phất xung quanh hai người này.
Sóng mắt của Mộ Dung Ca khẽ động, chân càng bước nhanh hơn.
Chuyện bọn họ muốn tranh đoạt thiên hạ ‘ngươi chết thì ta sống’ không liên quan gì đến cô. Điều cô mong muốn duy nhất chỉ có sự tự do, vui vẻ của chính mình mà thôi.
Hôm sau trời bỗng đổ mưa, cơn mưa tầm tã, Mộ Dung Ca ngồi cạnh cửa sổ lắng nghe tiếng mưa rơi, cô thất thần nhìn cơn mưa như đang trút từ trên trời xuống, con đường ở phía trước mặt rơi vào màn mưa trắng xóa cũng trở nên mờ ảo, nhìn không rõ, nếu bước ra ngoài thì sẽ dẫm ngay vào những vũng nước lầy lội.
Ngày mai là khởi hành rồi, Triệu Tử Duy phải rời khỏi Khánh Vương phủ nên cô cũng phải đi theo hắn.
Rời khỏi đây có nghĩa là cô đã được tự do.
Những ngày mưa ảm đạm thường ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người, nhưng nó lại không ảnh hưởng tới Mộ Dung Ca. Môi cô bất giác mở ra, một nụ cười rạng rỡ nở bừng trên khuôn mặt.
Chỉ cần đi khỏi Khánh vương phủ, cô sẽ nghĩ biện pháp để rời khỏi Triệu Tử Duy.
Qua bữa trưa, Mộ Dung Ca nghe được một tin tức khiến cõi lòng cô trở nên nặng trĩu.
Ngày phán quyết Mộ Dung tể tướng đã được định đoạt, Hoàng đế Nguyên quốc niệm tình Mộ Dung tể tướng đã từng là công thần của triều đình nên thay đổi phương thức lăng trì xử tử bằng một ly rượu độc.
Lúc Mộ Dung Ca biết được tin này thì tể tướng đã bị hành hình rồi.
Đối với người cha chưa từng gặp mặt này, Mộ Dung Ca không có quá nhiều cảm tình, cô chỉ cảm thấy đồng tình với ông mà thôi. Bao năm nay Mộ Dung tể tướng luôn ở vị trí cao trong triều đình, bây giờ lại phải kết thúc tính mạng của mình bằng một ly rượu độc, kết cục cuối cùng là toàn gia lụi bại, đây là nỗi bi ai của thời loạn a!
Tuy cô không có nhiều cảm giác đau khổ đối với Mộ Dung tể tướng, nhưng lại rất lo lắng cho người thiếu niên phiêu dật như gió kia. Nếu hắn biết gia tộc đã lụi bại, phụ thân không được chết tử tế thì có phải đôi mắt im lặng kia của hắn sẽ càng trở nên trầm tĩnh? Càng làm cho người ta phải đau lòng hơn không?
…
Đêm, không gian ngày càng tối hơn, mưa cũng nhỏ hơn nhiều, có lẽ ngày mai trời sẽ tạnh. Mộ Dung Ca ăn bữa tối xong liền muốn đi ngủ sớm. Cả ngày hôm nay cô đều ở trong phòng, Triệu Tử Duy cũng không có ở Đông Sương phòng, cả ngày không cần phải gặp hắn khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Mộ Dung Ca bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, lúc đang ngủ say cô bỗng cảm giác bên người mình có nguy hiểm, cô lập tức mở to hai mắt, bật ngồi thẳng dậy rồi quay đầu nhìn về phía cửa.
Trong bóng đêm, cô lờ mờ mình thấy một bóng người đứng trước cửa.
Là ai? Mộ Dung Ca đề phòng nhìn chằm chằm vào người nọ.
Chương 28: Thương lượng
Bóng lưng của người nọ vô cùng quen thuộc, lòng Mộ Dung Ca bỗng nhiên nhảy lên một tiếng ‘thịch’, nhìn người vừa xuất hiện, cô đè giọng xuống thấp: “Không biết Khánh vương đại giá quang lâm tới đây có gì cần chỉ bảo?”
Đúng, bóng đen đang đứng trước cửa chính là Khánh vương Phượng Dịch!
Sao hắn lại đến đây?
Là muốn tính sổ với cô ư? Bởi vì cô đã cài bẫy ái phi Lâm Vi và gia tướng Trương tướng quân của hắn à? Nhưng nếu hắn muốn giết cô thì sao lại phải chờ cô tỉnh dậy? Huống hồ gì, Triệu Tử Duy cũng đang ở trong Đông Sương phòng, Phượng Dịch tuyệt đối sẽ không vì hai người kia mà tới giết cô để đắc tội với Triệu Tử Duy đâu.
Vậy thì mục đích hắn xuất hiện là đây là gì?
Phượng Dịch kinh ngạc, hắn không ngờ Mộ Dung Ca lại nhận ra hắn nhanh như vậy, hắn xoay người nhìn Mộ Dung Ca đầy nghi hoặc, thấy bộ dạng phòng bị của cô khiến hắn có cảm giác khác thường.
Có phải hắn chưa hiểu hết về Mộ Dung Ca hay không? Tại sao lúc này gặp cô lại khiến hắn có cảm giác khác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Mộ Dung Ca lạnh lùng nhìn Phượng Dịch, trong lòng cô thầm suy đoán hắn đến đây là có mục đích gì. Đối với người này cô căm thù hắn đến tận xương tủy, không phải chỉ vì đó là cảm giác của thân thể này, mà bởi vì người đang đứng ở trước mặt cô là một kẻ không có nhân tính!
Không có tính người, máu lạnh tuyệt đối! Kẻ này so với Triệu Tử Duy thì bất nhân hơn nhiều, làm cho người ta cảm thấy khinh bỉ.
“Ngày mai ngươi sẽ cùng Tề quốc thái tử rời khỏi Nguyên quốc. Ngươi có bằng lòng ở lại hầu hạ bổn vương?” – Phượng Dịch tiến về phía trước hai bước, bóng đêm khiến người ta không nhìn thấy rõ dung mạo của hắn nhưng vẫn có thể nghe thấy một giọng nói ôn nhu, mềm mại như nước.
Câu này khiến hai hàng mi của Mộ Dung Ca khẽ nhướn lên, lúc này mới thể hiện thâm tình có phải đã muộn rồi không? Cô nhìn hắn mong chờ, chờ xem hắn có âm mưu gì.
“Khánh vương vì sao lại hỏi như vậy? Thiếp nhớ rõ, chẳng phải Vương gia đã đem thiếp biếm xuống làm ca kĩ rồi ư? Thiếp bây giờ đã là người của Tề quốc thái tử.” – Mộ Dung Ca cúi người nhặt quần áo ở bên giường, động tác vô cùng tự nhiên mặc lại quần áo lên người, cô vừa mặc vừa nói.
Trong bóng đêm, Phượng Dịch nhíu mày, hắn nói tiếp: “Ngươi vẫn có thể làm Khánh vương phi như trước đây.”
Mộ Dung Ca nhếch khóe môi cười lạnh: “Vậy sao?” – Mẹ ngươi mới làm Khánh vương phi ấy, bổn cô nương không thèm! Ngươi cứ giữ lấy thằng nhãi con của ngươi đi, giữ đến bốc mùi đi!
(Đoạn này có ai không hiểu không? Chị MDC chửi bới ác ghê @[email protected])
“Đây là cơ hội duy nhất của ngươi. Nếu ngươi ở lại thì có tất cả vinh hoa phú quý, còn nếu vẫn chọn rời đi, thì chỉ có thể làm một tên cơ thiếp tầm thường trong đám thê thiếp đông đúc của Tề quốc thái tử mà thôi. Ngươi cũng không phải là kẻ ngu dốt, nên lựa chọn thế nào thì tự biết.” – Phượng Dịch nói tiếp.
Những lời hắn nói khiến Mộ Dung Ca cảm thấy nghi ngờ, tại sao Phượng Dịch lại khuyên cô ở lại? Hay là cô có chỗ nào để cho hắn lợi dụng được? Cũng không phải, Mộ Dung tể tướng đã chết, người có thể uy hiếp đến hắn đã không còn, nếu có ai nữa thì chỉ có thể là Nguyên quốc Hoàng đế.
Trong đầu Mộ Dung Ca chợt hiện lên một điểm sáng, cô vừa hiểu ra một chuyện, hay mục đích của hắn không phải là cô, mà là Mộ Dung Tẫn?! Là nòi giống còn lại duy nhất của Mộ Dung gia tộc – con trai trưởng Mộ Dung Tẫn?
Dường như Phượng Dịch nhìn thấu được suy nghĩ của Mộ Dung Ca, nhưng hắn lại nở nụ cười âm hiểm, “Ngươi sợ ta lợi dụng ngươi để dụ Mộ Dung Tẫn ra mặt? Nếu vậy thì ngươi sai rồi. Có lẽ ngươi còn chưa biết sự thật, rằng Mộ Dung Tẫn thật ra không phải là cốt nhục của Mộ Dung gia.”
“Cái gì?!” – Mộ Dung Ca giương mắt, ánh mắt lạnh thấu xương của cô nhìn thẳng vào Phượng Dịch đang đứng trong bóng đêm.
Phượng Dịch thấy vẻ kinh ngạc của cô liền lập tức nở nụ cười, tiếng cười của hắn làm cho người ta nổi cả da gà, – “Mộ Dung tể tướng là người của Tề quốc, hắn mai danh ẩn tích ở Nguyên quốc nhiều năm như vậy là vì muốn bảo vệ cho Mộ Dung Tẫn. Mộ Dung Tẫn chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Tề quốc thái tử. Mẫu thân của hắn chính là Mễ quý phi, mười lăm năm trước nổi điên rồi nhảy sông tự tử.”
Nghe một loạt những tin tức trấn động khiến Mộ Dung Ca vô cùng kinh ngạc. Bỗng trong đầu cô nhớ ra bộ dạng ân cần cẩn thận của mẫu thân Mộ Dung Ca khi ở trước mặt Mộ Dung Tẫn, bây giờ nghĩ lại mới thấy, bộ dạng kia không phải là dè dặt cẩn trọng, mà là tôn kính.
Nhưng cô vẫn hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Phượng Dịch.
“Ngươi nghi ngờ lời nói của ta? Nếu vậy thì xem thứ này đi!” – Phượng Dịch ném cho cô một gói đồ.
Mộ Dung Ca bắt lấy gói đồ rồi mở ra, dưới ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài hắt vào, cô có thể thấy trong gói đồ là một mảnh tã quấn trẻ sơ sinh, mảnh tã được khâu và thêu rất khéo léo, tinh tế, chất liệu cũng vô cùng quý hiếm chắc chắn không có ở ngoài dân gian, bởi vì mảnh tã này chỉ có thể là đồ vật của hoàng cung. Bên trong còn có một khối lệnh bài, Mộ Dung Ca chạm nhẹ vào mặt khối lệnh bài lạnh lẽo, lấy tay rờ dọc khối lệnh bài, cô cảm giác trên mặt của nó có khắc chữ. Vật cuối cùng là một mảnh vải trắng, trên đó là một bức thư được viết bằng máu tươi.
Ánh sáng quá mờ khiến cô không thể nhìn thấy rõ nội dung của bức huyết thư, đúng lúc này cả căn phòng bỗng nhiên sáng ngời, Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là do Phượng Dịch đã thắp nến. Cô lại cúi đầu nghiên cứu bức huyết thư, trên mảnh vải trắng là những chữ viết bằng máu đỏ đã khô lại, nét chữ tán loạn, xiêu xiêu vẹo vẹo cho thấy người viết vô cùng khẩn cấp, có thể là đang gặp phải nguy hiểm nào đó.
Bức thư viết: Con ta, quên hết thù hận, đừng tìm cách báo thù.
Chỉ có vài chữ đơn giản nhưng cũng đủ để nhìn ra tình cảm vô hạn của Mễ quý phi đối với con mình.
Mễ quý phi – chính là đệ nhất mỹ nhân từng làm cho nam nhân khắp thiên hạ phải tơ tưởng, mười lăm năm trước vì sinh con mà phát điên, cuối cùng tìm đến cái chết, nhưng xem ra cái chết của bà ấy không đơn giản như vậy. Chẳng trách Mộ Dung Ca và Mộ Dung Tẫn lại không hề giống nhau, vì Mộ Dung Tẫn không phải đệ đệ ruột của Mộ Dung Ca, hắn sinh ra đã có thân phận cao quý.
Mấy thứ này đều là thật, chúng được Mộ Dung tể tướng cất giấu như bảo bối ở phòng cơ mật trong thư phòng của hắn đã nhiều năm. Lúc Mộ Dung Ca năm tuổi đã từng tình cờ mở được cơ quan trong thư phòng và thấy được chúng.
“Hai năm gần đây Mộ Dung Tẫn càng ngày càng giống Mễ quý phi khiến Mộ Dung tể tướng không thể giữ được bí mật này nữa. Hơn nữa, Mộ Dung tể tướng đến Nguyên quốc là có âm mưu, hắn muốn đoạt lấy Nguyên quốc rồi dâng cho Mộ Dung Tẫn! Bổn vương sao có thể để yên cho hắn được!” – Phượng Dịch bỗng cười lạnh, âm trầm nói. Trong đêm đen, cặp mắt lạnh lẽo của hắn như một con sói im lặng, vô cùng lạnh lùng.
Tuy mấy tin tức này trấn động thật đấy, nhưng đối với Mộ Dung Ca hiện nay thì chúng chỉ giúp cô hiểu hơn về nguyên nhân dẫn đến cái chết của khối thân thể này mà thôi. Mộ Dung Ca gói lại những món đồ rồi đứng dậy xuống giường, cô bước tới gần Phượng Dịch và đưa gói đồ cho hắn, cô thản nhiên, “Rốt cục thì Khánh vương muốn nói gì?”
Hai mắt Phượng Dịch sáng quắc, hắn nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt lúc sáng lúc tối giống như đang muốn lộ ra một tia sát khí, nhưng rất nhanh lại biến mất, “Ám sát Tề quốc thái tử, ngươi vừa có thể trợ giúp Mộ Dung Tẫn, vừa có thể trở lại Khánh vương phủ, tiếp tục làm Khánh vương phi.”
Nghe lời nói này khiến mi mắt Mộ Dung Ca nhẹ giật. Thì ra là thế! Hắn nói nhiều như vậy rốt cục là muốn cô đi ám sát Triệu Tử Duy! Cô nghĩ, hẳn là bây giờ Phượng Dịch đã biết cô đang là nữ đầu bếp của Triệu Tử Duy, cũng có cơ hội độc chết hắn, cho nên Phượng Dịch mới chủ động đến gặp cô, vòng vo như vậy cuối cùng mới vào điểm chính.
Hắn muốn cô rời khỏi Nguyên quốc rồi mới giết Triệu Tử Duy!
Thật là buồn cười! Các ngươi có âm mưu của các ngươi, nhưng âm mưu đó là vì lợi ích của các ngươi, vì quốc gia của các ngươi, nhưng ta có ánh mặt trời của ta, đạo của ta. Ta có bị điên đâu mà đi giúp ngươi.
“Khánh vương nói cái gì vậy? Ta quá ngu dốt nên nghe không hiểu. Ta chỉ biết là, Tề quốc thái tử là ân nhân của ta, hắn đã cứu ta trong lúc nguy nan thì đời này có phải làm trâu làm ngựa ta cũng muốn báo ơn của hắn.” – Mộ Dung Ca yên lặng nhìn ra cửa sổ, thì ra mới nói có vài câu với Khánh vương mà mưa đã ngừng, cành lá trên thân cây gần đấy không có gió mà vẫn nhẹ nhàng xao động.
Đây là Đông Sương phòng, là nơi Triệu Tử Duy đang nghỉ ngơi nên chắc hẳn bốn phía đều có cao thủ hộ vệ.
Cho nên…
Phượng Dịch giận dữ, sát khí nồng đậm phát ra từ người hắn. Hắn vươn tay phải tóm lấy lưng của Mộ Dung Ca, cô đã biết kế hoạch của hắn thì tuyệt đối không thể để cho cô sống được!
Một ám khí sắc bén hình sao năm cánh bay thẳng tới cánh tay đang vươn ra của Phượng Dịch.