• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Đệ nhất trù nghệ

Nàng ta đúng là ngốc nghếc, có lẽ không nghĩ được biện pháp nào tốt nên mới dùng cái cớ vụng về này để rời khỏi Khánh vương phủ.

Ánh mắt vừa lười nhác vừa lợi hại của Triệu Tử Duy dường như đang muốn nhìn thấu nội tâm của cô.

Nhưng phản ứng của Mộ Dung Ca lại ngoài dự liệu của hắn, mặt cô vẫn thản nhiên, như thể đã biết trước hắn sẽ có phản ứng này, cô nâng giọng lên: “Thái tử thử qua là sẽ biết thôi ạ.”

Triệu Tử Duy nhíu mày, hai tay chắp sau lưng, hắn nhẹ nhàng cúi gập người xuống áp sát Mộ Dung Ca, giọng nói rất mềm, – “Nếu tài nấu nướng của ngươi kém hơn thân thể ngươi, vậy thì, bản cung có thể chờ quỳ thủy của ngươi qua đi rồi đến hầu hạ bản cung.” – Đôi mắt của hắn bắn ra những tia nhìn đầy mị hoặc, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Ca, khi nhìn thấy cô khẽ nhăn mày, hắn lập tức hài lòng cười lớn. Cô gái này quả thực là trong ngoài không đồng nhất, che giấu quá tốt, chắc tới bây giờ Phượng Dịch còn chưa phát hiện ra nàng ta rất thú vị?

Để nàng làm con mồi cho hắn chơi đùa vài ngày cũng không tệ.

“Nhanh đi chuẩn bị đi!” – Triệu Tử Duy phất tay, ra mệnh lệnh.

Nghe thấy vậy, tảng đá trong lòng Mộ Dung Ca cuối cùng cũng được gỡ xuống, chỉ cần Triệu Tử Duy đồng ý giữ cô lại thì cô có thể rời khỏi Khánh Vương phủ rồi, mặc dù sau đó là nằm trong lòng bàn tay hắn.

Trong khu vực của Đông Sương phòng cũng có nhà bếp, nhưng mà nơi đây lại không có nhiều nguyên liệu để nấu ăn. Giờ này thì cô không thể kén cá chọn canh nữa rồi, đi lại từ Đông Sương phòng đến nhà bếp cũng phải mất nửa canh giờ, thời gian không đủ.

Cô nhìn đám nguyên liệu ở trên bàn, không có gì đặc biệt tươi mới cả, chỉ có vài con gà vừa mới cắt tiết cùng một ít rau xanh.

Không do dự nữa, cô lập tức đi vo gạo, lại hỏi cách thức nhóm lửa từ các a hoàn phụ việc trong nhà bếp. Ở kiếp trước cô toàn dùng khí gas hoặc khí đốt thiên nhiên để nấu ăn, giờ phải đối mặt với cái bếp củi thô sơ thì khó khăn vô cùng, dùng hơi thổi vào đống củi, cuối cùng lửa cũng bùng lên được. Cô đem gạo bỏ vào nấu trước, rồi cắt lấy phần thịt ức của con gà, xắt thành từng miếng cùng với cải dầu, rồi đem phần nguyên liệu này xào chín trong một cái chảo. Cuối cùng thả phần thịt gà cùng cải dầu đã xào chín vào nồi cháo đang sôi.

Chỉ có cháo thì hơi đơn điệu, có lẽ cô phải làm thêm món khác để ăn kèm, có thể là một ít bánh bột ngô hoặc bánh bao.

Vừa nghĩ tới đó là động tác của cô trở nên lưu loát hơn, cô nhanh tay làm món rau trộn khoai tây cắt sợi, rồi lại đem bột ra nhào nhào nặn nặn như đang làm bánh bao, nhưng bột ấy cô lại cắt thành từng miếng nhỏ, kéo dài rồi thả vào chảo dầu nóng, chiên bột cho đến khi chúng vàng đều mới vớt ra.

Sau khi làm xong tất cả thì đã qua nửa canh giờ.

Mộ Dung Ca chọn một bộ bát đĩa có hoa văn tinh xảo rồi bày biện thức ăn lên đó, cháo và quẩy còn rất nhiều nên cô múc ra một bát để lấp đầy cái bụng của mình trước, còn ăn kèm thêm hai cái quẩy nữa.

Mộ Dung Ca bưng khay đồ ăn đi đến phòng của Triệu Tử Duy.

Lúc này Triệu Tử Duy cũng vừa mới đi luyện kiếm ở khoảng rừng nhỏ trong Đông Sương phòng về.

Hắn hơi kinh ngạc nhìn khay thức ăn trên tay Mộ Dung Ca.

“Ty chức tận mắt nhìn thấy những món đồ ăn này là do nàng ấy làm.” – Thấy hắn tỏ vẻ nghi hoặc, một gã nam tử đứng cách đó không xa bước đến trước mặt Triệu Tử Duy, hắn khom người, cung kính bẩm báo.

Ánh mắt Mộ Dung Ca nhẹ sáng lên, vừa rồi lúc cô nấu ăn vẫn luôn để ý thấy có người đứng bên ngoài giám sát, quả nhiên là do Triệu Tử Duy trời sinh đã có tính đa nghi. Cô không quên, hắn chính kẻ có tính cách mưa nắng thất thường, vì tranh đoạn ngôi vị mà giết cả huynh đệ ruột thịt của mình – Tề quốc thái tử tiền nhiệm, cho nên hắn sẽ không giữ lại bất cứ kẻ nào vô dụng ở bên người. May mà ở kiếp trước cô sống một mình nên phải tự lo hết mọi chuyện, trong đó có cả việc nấu nướng. Và cũng may là cô xuyên không đến một thế giới không biết nấu thức ăn ngon…

Đôi môi mỏng đỏ sẫm của Triệu Tử Duy giãn ra thành một đường cong, đôi mắt tà mị của hắn nhìn Mộ Dung Ca hơi ánh lên sự thích thú, “Vừa hay bản cung cũng đang đói, để ta thưởng thức tài nấu nướng của ngươi xem sao.” – Thiên hạ đệ nhất trù nghệ (tài nấu ăn) sao?

Hắn đi trước vào trong phòng, ánh mặt trời màu vàng chiếu vào tấm lưng ngạo nghễ khí phách làm ai nhìn vào cũng cảm thấy có một thứ khí chất kinh người đang tỏa ra từ hắn.

Vào trong phòng, Triệu Tử Duy kinh ngạc nhìn những món ăn ở trước mặt.

Có một đĩa không biết là thứ gì dài dài màu vàng xém, một bát không hiểu là cháo hay canh, và đĩa còn lại là thứ hắn biết, hình như là củ cải sợi? Đây không phải là món mà đám dân đen hay ăn sao? Nàng ta lại dám làm món ăn của dân đen cho hắn!

Nàng ta tùy tiện làm mấy thứ này để qua mặt hắn sao? Hắn là Tề quốc thái tử, từ nhỏ đã được ăn cao lương mỹ vị, ngày ngày thịt cá đuề huề, không có thịt thì không vui, thế mà nàng ta lại dám đem mấy thứ không biết phải gọi là cái gì đến để qua mặt hắn?! Đây là tài nghệ của thiên hạ đệ nhất trù nghệ? Nàng nói những lời này mà không sợ cắn phải lưỡi à? Hắn liếc mắt nhìn Mộ Dung Ca, vẻ mặt vẫn ung dung, tựa cười mà như không cười.

Mộ Dung Ca vẫn âm thầm quan sát sắc mặt của hắn nên cô biết, mặc dù hắn cười nhưng thực chất là đang không vui.

Ngay cả nhóm tỳ nữ đứng hầu hạ bên cạnh, khi nhìn thấy những món ăn mà Mộ Dung Ca bưng lên cũng quay sang nhìn nhau không tin nổi. Ca kĩ này thật to gan! Cô ta lại dám đem thức ăn của đám dân đen dâng lên thái tử, lại còn không có cá thịt gì cả, chỉ là những món ăn suông mà dám dâng lên sao?

Trái ngược với vẻ kinh ngạc của mọi người và vẻ tức giận của Triệu Tử Duy, vẻ mặt của Mộ Dung Ca lại rất thản nhiên, cô đưa tay về phía mấy món ăn, bắt đầu giải thích: “Đây là cháo thịt gà xào cải dầu, hương vị thơm ngát, thích hợp làm đồ ăn sáng, thơm ngon mà lại tốt cho thân thể.”

“Cháo thịt gà xào cải dầu?” – Triệu Tử Duy nhướn mi, hắn tự nhận kiến thức rộng rãi, đọc nhiều biết nhiều nhưng chưa từng nghe nói tới món ăn nào lại đem cháo trắng nấu cùng thịt rau cả.

Hắn ngửi hương vị của cháo, đúng là thơm thật, hắn lại nhìn Mộ Dung Ca như đang muốn tìm ra sơ hở nào đấy, nhưng vẻ mặt của cô vẫn trấn định, tự nhiên. Hắn thử ăn một ngụm cháo, hương thơm ngát của thìa cháo lan tỏa trong miệng.

“Đây là bánh quẩy, được làm từ bột mì.” – Mộ Dung Ca chỉ vào hai chiếc bánh quẩy ở trên đĩa.

Triệu Tử Duy vừa thử qua cháo nên cũng có phần chờ mong với món bánh quẩy này. Mộ Dung Ca vừa giới thiệu xong, hắn liền đưa quẩy lên miệng cắn một ngụm, vỏ ngoài vàng sụn giòn tan, bên trong hơi dai dai nhưng rất cân đối, hương vị rất ngon. Bánh quẩy ăn cùng với cháo, càng ăn càng khiến người ta muốn ăn nữa.

Tuy rằng đồ ăn Mộ Dung Ca làm rất thơm ngon, nhưng phong thái khi ăn của Triệu Tử Duy vẫn như thường ngày, từ tốn, không biểu hiện quá nhiều.

Mộ Dung Ca đang định giới thiệu món rau trộn khoai tây thì nghe thấy giọng nói có phần chán ghét của Triệu Tử Duy, “Đem món củ cải này bỏ đi!” – Trời sinh hắn đã là người tôn quý, làm sao có thể ăn món ăn của đám dân đen được.

Củ cải? Khóe miệng của Mộ Dung Ca hơi giật giật, cô cúi đầu, trả lời rất bình tĩnh: “Hồi bẩm thái tử, đây là khoai tây ạ.”

Khoai tây? Đám tỳ nữ đưa mắt nhìn nhau ngạc nhiên, có món khoai tây nào lại được sắt thành từng sợi nhỏ như vậy không? Từng sợi một tách hẳn ra chứ không bị dính vào nhau sao?

Triệu Tử Duy nghe thấy vậy, suýt nữa thì bị sặc đồ ăn lên tận mũi, nhưng hắn là người lớn lên trong lễ nghi nên hiển nhiên sức chịu đựng cũng rất tốt, hắn chỉ giương mắt nhìn Mộ Dung Ca, ánh mắt như xoáy vào cô, nửa ngày sau mới khôi phục lại sắc mặt, từ tốn nói: “Để đấy đi.”

Mộ Dung Ca gật đầu, bước lui sang bên cạnh chờ Triệu Tử Duy ăn xong.

“Bản cung không biết Tể tướng của Nguyên quốc lại nghèo đến mức phải để cho ái nữ phải đi học nấu nướng.” – Hắn ăn sạch bách cả bát cháo, hai cái bánh quẩy, và một đĩa salad khoai tây, sau đó mới đưa mắt nhìn Mộ Dung Ca, gương mặt tuấn mỹ hiện lên ý cười trong suốt.

 

Chương 22: Nghi ngờ

Mộ Dung Ca cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh bức người của hắn đang chĩa vào mình, nhưng cô biết, từ lúc cô nói rằng mình có tài nấu nướng thì chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ.

“Thiếp từ nhỏ đã yêu thích nấu nướng, phụ thân và mẫu thân không đồng ý nên thiếp đành phải lén học.” – Cô nhẹ nhàng trả lời. Ở thời đại này, đa số các tiểu thư quý tộc chỉ ở trong thư phòng thêu thùa hoặc học cầm kỳ thư họa, chứ ít có tiểu thư nào lại học nấu nướng, những nữ tử có tài nấu nướng giỏi thường là con gái gia đình dân nghèo.

Triệu Tử Duy nghe xong câu trả lời của Mộ Dung Ca nhưng không nói gì, hắn vẫn nghi ngờ. Hắn vừa hớp một ngụm nước trà để súc miệng, vừa nhìn cô bằng đôi mắt hàm chứa đầy ý cười.

Mộ Dung Ca tự trấn định mình, cô duy trì phong thái thong dong cúi đầu chờ đợi.

“Nấu nướng cũng khá, ngươi được phép ở lại cạnh bản cung.” – Triệu Tử Duy quan sát một lúc lâu nhưng vẫn thấy thái độ của Mộ Dung Ca như bình thường, trong đôi mắt tà mị của hắn xẹt qua một tia hứng thú, hắn duỗi cánh tay để tỳ nữ thay quần áo cho mình, rồi mới từ tốn mở miệng nói với Mộ Dung Ca.

Sau đó, hắn quay sang nàng tỳ nữ đứng gần đấy, hạ một mệnh lệnh: “Quất Đào, đi báo cho Khánh vương một tiếng.”

“Dạ.” – Nàng tỳ nữ tên Quất Đào lĩnh mệnh rồi lập tức lui ra.

Khóe miệng Mộ Dung Ca hơi nhếch lên, nét tươi cười tràn ngập trong mắt cô, chỉ cần Triệu Tử Duy đồng ý cho cô đi theo thì ngày có thể thực hiện được mục tiêu của cô đã không còn xa nữa rồi.

Sau khi thay xong quần áo, Triệu Tử Duy nhìn xuống Mộ Dung Ca, cô vẫn đang mặc bộ quần áo thiếu vải mỏng manh của đêm hôm qua, đôi hàng mi đẹp như tranh vẽ của hắn hơi nhíu lại. Không khí ở Nguyên Quốc quá mức dâm loạn, quần áo của ca kĩ cũng quá hở hang, các ca kĩ ở Tề quốc thì khác hẳn, họ thường mặc những bộ quần áo trang nhã như những tiểu thư khuê các, dù có phải tiếp khách cũng không bao giờ ăn mặc như thế này. Triệu Tử Duy nhìn Mộ Dung Ca, không hiểu vì sao giọng nói của hắn có phần lạnh lùng hơn, hắn nói: “Từ giờ trở đi ngươi đã là người của Tề quốc, mau đi thay bộ quần áo khác.”

“Dạ.” – Mộ Dung Ca đáp, giọng nói không dấu nổi vui mừng. Được thay đám quần áo đang mặc trên người đúng là mong muốn cấp thiết nhất của cô. Giữa thời loạn này, nơi nữ nhân không phải dùng để yêu mà dùng để chơi đùa, thì chỉ có tận lực che giấu bản thân mới có thể đảm bảo sự an toàn cho chính mình. Nhớ lại ánh mắt rực lửa ham muốn của tên nam nhân đang đứng trước mặt khiến cô lại nổi đầy da gà, tóc gáy dựng thẳng đứng.

“Ngươi đi theo ta.” – Tỳ nữ vừa hầu Triệu Tử Duy thay áo quay sang nói với Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca gật đầu rồi nối gót nàng ta đi ra ngoài.

Triệu Tử Duy nhìn theo dáng đi thong thả của Mộ Dung Ca, đôi mắt hắn ánh lên nét sắc lạnh, thâm thúy.

Ngay lúc Mộ Dung Ca vừa bước ra ngoài thì gã hộ vệ thân cận của Triệu Tử Duy đi tới, hắn lướt qua Mộ Dung Ca rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn bóng lưng của cô, trong mắt bỗng hiện lên sát khí.

Mộ Dung Ca cảm giác được sau lưng mình có địch ý, cô quay đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy một tấm lưng to lớn. Cô nhíu mày, giống như đi mua hàng mà lại phát hiện ra tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa vậy.

“Thuộc hạ khấu kiến thái tử.” – Gã hộ vệ quỳ một chân sau xuống đất, hành lễ với Triệu Tử Duy.

Triệu Tử Duy nhìn lướt qua gã hộ vệ, tao nhã ngồi xuống rồi hỏi: “Lưu Vân, có chuyện gì?”

Lưu Vân từ lúc năm tuổi đã đi theo Triệu Tử Duy, võ công của hắn xuất thần nhập quỷ, ở Tề quốc ít có địch thủ. Hắn cùng Triệu Tử Duy tuy có quan hệ chủ tớ, nhưng thực chất là huynh đệ tình thâm, đồng sinh cộng tử (cùng sống cùng chết), hắn không chỉ có võ công bí hiểm, mà tâm cơ cũng thâm trầm không kém đám phụ tá của Triệu Tử Duy, hắn là người được Triệu Tử Duy tín nhiệm nhất. Từ lúc lên mười tuổi, Lưu Vân hắn đã có hùng tâm tráng chí, quyết cùng Triệu Tử Duy mưu đoạt thiên hạ! Trên mặt hắn có một vết sẹo, là do hồi năm tuổi bị chém một nhát kiếm lên mặt, vết sẹo đó làm dung mạo tuấn tú của hắn trở nên dữ tợn hơn nhiều.

“Thái tử thật sự muốn lưu lại Mộ Dung Ca?” – Lưu Vân đứng dậy, gương mặt bị hủy hoại vẫn bình tĩnh như nước, nhìn không ra được sự thay đổi nào, hắn trực tiếp hỏi Triệu Tử Duy.

Triệu Tử Duy đã sớm biết hắn sẽ hỏi thế, nhưng chỉ lười nhác, cười trả lời: “Có gì không thể?”

“Tuy nàng ta đã bị Khánh vương phế truất nhưng vẫn là người của Nguyên quốc. Thái tử thu nàng ta, chẳng lẽ thật sự là vì nàng có tài nấu nướng tốt?” – Lưu Vân hỏi. Trong mắt hắn thì Mộ Dung Ca là một kẻ nguy hiểm, có lẽ nàng ta chính là thám tử do Phượng Dịch an bài bên cạnh Triệu Tử Duy, nàng ta sẽ gây bất lợi cho Triệu Tử Duy.

“Cũng không hẳn.” – Triệu Tử Duy ngẩng đầu nhìn Lưu Vân, ánh mắt sáng rực như thấu hiểu hết mọi sự, dường như chỉ cần liếc mắt một cái thì tất cả mọi việc trong thiên hạ, lẫn người trong thiên hạ đều bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay.

Lưu Vân hạ đôi mắt xuống, toàn tâm phục tùng. Tuy hắn biết Triệu Tử Duy không phải người dễ dàng bị kẻ khác xỏ mũi, nhưng vẫn nói: “Nếu nàng ta dám có mưu đồ với thái tử, thì thuộc hạ sẽ tự tay giết chết nàng ta.”

Triệu Tử Duy nở nụ cười, hắn đưa tách trà lên miệng uống một ngụm rồi từ tốn nói: “Lưu Vân, nàng ta không đơn giản như ngươi tưởng đâu.”

Lưu Vân sửng sốt, có thật không?

Trong Khánh vương phủ vừa phát sinh ra hai sự kiện, bảo lớn không lớn, bảo nhỏ không nhỏ, nhưng đều làm cho bọn hạ nhân trong phủ bàn tán say sưa. Sự kiện thứ nhất: Người vừa bị phế truất xuống làm ca kĩ – Mộ Dung Ca lại được Tề quốc thái tử giữ lại bên người hầu hạ, việc này không phải tầm thường đâu nha, xem ra Mộ Dung Ca thực sự có năng lực!

Còn một sự kiện khác, đó là: Tối hôm qua, Tỳ nữ thân cận của Lâm trắc phi thế nào lại chết ở trong phòng của Trương tướng quân, nghe nói toàn thân nàng ta không còn chỗ nào lành lặn, những vết thương ở trên người vừa nhìn đã thấy ghê rợn. Không rõ nguyên nhân vì sao lại xảy ra chuyện này, nhưng Trương tướng quân là gia tướng đắc lực của Phượng Dịch, còn Tiểu Từ chỉ là một hạ nhân, nên rốt cục việc này cũng chẳng giải quyết được.

Hai sự kiện này vừa truyền đến tai Lâm Vi, sắc mặt của ả lập tức méo mó, ả hất trọn đám đồ ăn sáng đang nóng hôi hổi ở trên bàn xuống dưới đất.

Lâm Vi nghiến răng nghiến lợi. Dựa vào cái gì? Mộ Dung Ca có tư cách gì mà vừa bị Phượng Dịch biếm thành ca kĩ đã được hầu hạ Tề quốc thái tử tôn quý?!

Tề quốc là một trong tam đại quốc gia có thế lực mạnh mẽ, mà Triệu Tử Duy lại là người nắm giữ quyền lực ở Tề quốc!

Còn nữa, Tuy Tiểu Từ chết ở trong phòng Trương tướng quân, nhưng mà ả vẫn có cảm giác chuyện này có liên quan tới Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca! Giỏi lắm!

“Mấy ngày nữa tỷ tỷ tốt của ta phải rời khỏi Nguyên quốc rồi, kẻ làm muội muội như ta cũng phải tặng tỷ ấy một chút lễ mọn chứ. Người đâu, mau gọi hộ vệ tới!” – Lâm Vi một mặt phân phó cho tỳ nữ, một mặt đi đến trước bàn giấy, lấy ra một tấm giấy trắng, ả viết. ‘Sau buổi trưa gặp mặt ở Tuyên đình, Phượng Dịch.’

Ả rất hiểu Mộ Dung Ca, nếu cô ta mà nhìn thấy phong thư này, nhất định sẽ bất chấp tất cả để đến Tuyên đình!

Mộ Dung Ca đi theo người tỳ nữ đến một gian phòng nhỏ. Cô nhìn qua căn phòng, tuy bên trong không bài trí đồ vật gì quý báu nhưng lại rất lịch sự, sạch sẽ, so với nơi ở cũ của cô thì tốt hơn gấp trăm lần.

“Ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, quần áo sẽ có người mang đến ngay. Nếu có việc gì thì đến tìm ta, ta là Cẩm Đức.” – Cẩm Đức dẫn Mộ Dung Ca đến trước cửa phòng, nói.

Mộ Dung Ca gật đầu cười: “Cám ơn.”

Cẩm Đức thu hai tay đặt ở phía trước, không nói gì thêm liền quay người rời đi.

Lạnh lùng thật!

Hai ngày gần đây đầu óc cô lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng, thật mệt mỏi, rốt cục đã có thể thả lỏng thần kinh được rồi. Cô lập tức ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, cũng chẳng quan tâm đây là loại trà gì, mùi vị ra sao liền trút ngay vào cổ họng.

Bang! Bang!, có tiếng đập cửa.

Mộ Dung Ca buông chén trà, quần áo tới nhanh vậy sao?

Cô mở cửa, một nữ tử đang đứng ở bên ngoài, nhưng quần áo ở trên người cô ta không phải là trang phục tỳ nữ của Tề quốc. Mộ Dung Ca ngạc nhiên, tỳ nữ này nhìn rất quen, mắt cô sáng lên.

“Khánh vương lệnh cho nô tì mang tới đây ạ.” – Nữ hầu lấy ra một phong thư đưa cho Mộ Dung Ca, rồi lập tức rời đi.

Phượng Dịch gửi thư cho cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK