“Mọi người luôn giữ điều đó ở trong lòng mà không dám nói ra. Thiếp xin cam đoan, những lời thiếp nói đều rất thật lòng. Thiếp được ánh sáng thần thánh của thái tử chiếu rọi nên không dám có nửa phần dối trá ạ.” – Mộ Dung Ca dấu đi tinh quang trong ánh mắt, cúi đầu trả lời. Từ lúc đến thế giới này cô cứ phải nói dối liên miên, vì muốn giữ lấy cái mạng nhỏ mà nói dối không chớp mắt, phải làm trái với lương tâm đi nịnh hót hắn.
Nghe xong những lời ‘tâm huyết’ của cô, Nguyên Kỳ khẽ bật cười, nét tươi cười trên khóe môi của hắn dường như có phần thực lòng hơn, nhưng nhờ thế lại càng tăng thêm vẻ ngây ngất cho dung mạo của hắn, khiến Mộ Dung Ca hơi choáng váng.
Mộ Dung Ca thầm lắc lắc cái đầu, nam nhân ở trước mặt quá chói mắt, quá mê hoặc, làm xáo trộn hết tâm tư của người khác! Sao thời loạn lạc này lại sinh ra một yêu nghiệt như thế? Nếu cô chỉ là một tiểu cô nương đơn thuần thì chắc đã sớm dâng trọn trái tim mình để đối lấy nụ cười khuynh quốc khuynh thành kia rồi. Nhưng may mắn thay, cô lại không phải là thành viên của hội mê trai đẹp, trong lòng cô rõ hơn ai hết, dung mạo đẹp chưa chắc đã đồng nhất với con người ở bên trong nó.
Tên Khánh vương Phượng Dịch – sói đội lốt cừu kia chẳng phải là một minh chứng rõ ràng nhất đấy sao? Riêng về trình độ tâm ngoan thủ lạt thì ít có người bằng hắn ta lắm. Mộ Dung Ca đã từng là thê tử chính thức của hắn, cho dù hắn chưa từng quan tâm đến nàng, lại có hiềm khích với phụ thân của nàng, nhưng hắn đã cưới nàng thì phải có trách nhiệm. Đằng này hắn lại đẩy nàng xuống làm ca kĩ, lại còn bắt Mộ Dung Ca phải hầu hạ hai người Tĩnh Vương và Trương tướng quân cùng một lúc, tâm địa này… đến cầm thú cũng không bằng.
“Thời gian không còn sớm, gió đêm lại lạnh, Hạ quốc thái tử ngắm cảnh ở đây chắc hẳn cũng không muốn có người quấy rầy, thiếp không dám làm phiền thái tử ngắm cảnh nữa. Sau này có thời gian, chắc chắn thiếp sẽ đi thắp hương bái Phật cầu phúc cho Hạ quốc thái tử. Tề quốc thái tử còn đang chờ thiếp về hầu hạ, thiếp xin được cáo lui!”
Mộ Dung Ca giả bộ khép nép rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói vô cùng êm tai vang lên sau lưng, “Mộ Dung Ca?”
“Vâng.” – Trong màn đêm, bóng dáng của Mộ Dung Ca thật cứng cỏi, cô khép chặt hai mắt rồi thu bước chân đang bước dở dang của mình về. Cô vẫn chưa xoay người lại, chỉ đứng yên tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền chờ đợi Nguyên Kỳ tuyên án tử hình dành cho cô. Ai, thật là hối hận, trước khi chết còn lãng phí nhiều nước miếng như vậy!
Đợi nửa ngày mà vẫn thấy phía sau im lặng, cuối cùng cô đành từ từ xoay người lại nhìn hắn.
Trong đêm đen, vạt áo dài của hắn bị gió thổi tung lên giống như muốn đem cả hắn dung nhập làm một với nơi tận cùng của bóng tối, tuy hắn vẫn cười bình thản nhưng lại làm cho người ta có cảm giác, hắn thuộc về bóng tối này!
Mộ Dung Ca nhíu mày, cô làm ra vẻ rất sợ hãi, nhưng lại có phần chán ghét. Cô len lén lùi về phía sau một bước.
Không biết đợi đến bao lâu, cuối cùng hắn cũng mở miệng.
“Ngươi có muốn hầu hạ bản cung không?”
“Cái gì?!” – Mộ Dung Ca hoàn toàn kinh ngạc, thật bất ngờ, cô nhìn hắn với ánh mắt không thể tin nổi, đôi mắt trong suốt sáng ngời tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
Hắn biết hắn đang nói cái gì chứ?
Hầu hạ hắn?
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ mà không hề có chút vui mừng nào của cô khiến đôi mày đẹp như tranh vẽ của Nguyên Kỳ khẽ nhếch lên, vẻ tươi cười ở trên môi cũng khôi phục lại, rõ ràng là đang cười nhưng lại có phần xa cách, lạnh lùng.
Đáng tiếc, vì trời quá tối nên Mộ Dung Ca không nhìn thấy rõ thần sắc của hắn. Cô lập tức quỳ gối xuống đất, nói: “Thiếp vừa mới hầu hạ Tề quốc thái tử nên thân mình còn chưa hồi phục, cũng chưa đi tắm rửa. Nếu bây giờ lại hầu hạ thái tử thì e rằng sẽ làm ô uế thân thể của Hạ quốc thái tử mất, nếu thái tử sợ đêm khuya tịch mịch (vắng vẻ, cô đơn), vậy thiếp xin lập tức đi thông báo để quản gia chọn cho thái tử một vị xử nữ xinh đẹp tuyệt sắc.”
Buồn cười thật! Cô đâu phải là đồ ngốc mà vừa chui ra từ hang sói của Triệu Tử Duy đã nhảy ngay vào động hổ của hắn!
Một lúc lâu sau cũng không thấy hắn đáp lại.
Nhưng dần dần Mộ Dung Ca lại cảm thấy không khí xung quanh như đang ngưng trệ, dường như có một loại hơi thở nguy hiểm nào đó đang xoay chung quanh thân thể của cô.
Nguyên Kỳ vẫn mang vẻ mặt ôn nhuận vô hại, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn giống như đại dương bao la vô tận, nhưng cũng giống một hồ băng lạnh lẽo sâu không thấy đáy.
Cô giương mắt lên nhìn hắn, vừa nhìn thấy mặt hắn là đã muốn đổi lại lời vừa nói rồi, nhưng may mắn ý chí của cô kiên định, chỉ cần là việc cô đã quyết định thì bất luận là ai cũng không thể thay đổi được!
Đôi đồng tử của hắn nhàn nhạt liếc qua mảng quần thấm đầy máu đỏ tươi của cô, hai tròng mắt bình tĩnh lại động nhẹ.
“Thái tử, đã sắp xếp xong rồi ạ.” – Chợt có một nữ tử tuyệt đẹp, thân mặc trang phục màu đen xuất hiện ngay sát Mộ Dung.
Nữ tử này vừa xuất hiện thì ngay lập tức có bốn gã mặc bốn bộ đồ màu sắc khác nhau từ trên cây nhảy xuống.
Động tác của mấy người này vô cùng chỉnh tề, đều tăm tắp quỳ xuống thi lễ.
Mộ Dung Ca cũng không cảm thấy giật mình trước sự xuất hiện của mấy người này, thực ra vừa rồi lúc ngọn cây hơi đung đưa thì cô đã phát hiện ra bọn họ rồi. Nguyên Kỳ là người có thân phận cao quý, hắn tuyệt đối sẽ không đi lang thang một mình ở trong Khánh Vương phủ. Dù là Nguyên Kỳ hay Triệu Tử Duy, thì chắc chắn bọn họ đều có mục đích khi đến Khánh Vương phủ này.
Nguyên Kỳ gật đầu, thân thể hắn bỗng nhiên nhẹ bổng lơ lửng ở giữa không trung, ngay sau đó, đám người đang quỳ gối cạnh cô cũng đứng lên theo hắn.
Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
“Thái tử, có giết nàng ta hay không?” – Vị nữ tử xinh đẹp kia có nhan sắc vô cùng diễm lệ, thế nhưng khi mở miệng nói thì lại lạnh lẽo như băng đá vô tình.
Mộ Dung Ca nhướn mày nhìn nàng ta, cô thấy được trong mắt nàng ta có sát ý, còn có một chút ghen tị nữa.
Nguyên Kỳ liếc vị nữ tử xinh đẹp đó, thân hình nàng ta liền run bắn, lập tức thu lại ánh nhìn, không dám lên tiếng nữa.
Mộ Dung Ca thở dài, cùng là nữ nhân thì việc gì phải làm khó cho nhau, cô phải ghi nhớ thật kỹ dung mạo của nàng ta mới được.
Chỉ trong nháy mắt, đám người Nguyên Kỳ đã bay đi mất.
Mộ Dung Ca từ từ đứng dậy, cô kinh ngạc nhìn nơi họ vừa bay đi. Cứ như vậy mà im hơi lặng tiếng rời đi? Cô trừng mắt, bên tai dường như vẫn còn đang vang vọng giọng nói thanh nhã ôn nhuận vừa rồi, “Ngươi có muốn hầu hạ bản cung?”
Cô tự cười giễu cợt chính mình. Mộ Dung Ca hiểu rõ, ngàn vạn lần không thể sa vào nụ cười tươi vô hại kia, đó là vực sâu vạn trượng, cô tuyệt đối sẽ không tự lượng sức mà nghĩ rằng bản thân mình là độc đáo nhất, là người có thể khiến hắn vứt bỏ hết quan niệm của thế tục để ái mộ cô.
Cúi đầu phủi đi bụi đất ở trên quần, nhìn chiếc quần đầy máu tươi cùng bùn đất khiến cô cũng phải sửng sốt kinh ngạc, cô lập tức rời khỏi Tây Sương phòng.
Trên đường đi, Mộ Dung Ca bắt đầu phỏng đoán hành tung của Mộ Dung Tẫn. Mộ Dung Tẫn không có ở Tây Sương phòng hay Đông Sương phòng, cũng không ở Linh Lung các, vậy hắn đang ở nơi nào?
Trời sắp sáng, cô không còn thời gian đi tìm hắn nữa rồi, có thể hắn đã được người nào đó cứu đi rồi cũng nên. Dù sao hắn cũng là con trai trưởng của Mộ Dung gia, có lẽ Mộ Dung tể tướng đã lưu lại người bảo vệ cho hắn.
Mộ Dung Ca đi thẳng một đường về Đông Sương phòng, cô đến trước cửa phòng của Triệu Tử Duy rồi đứng yên ở đó. Bây giờ cô không thể quay về ca kĩ phòng được, nếu Lâm Vi biết cô vẫn chưa bị Trương tướng quân giày xéo thì nhất định sẽ không buông tha cho cô. Mộ Dung Ca nhíu chặt hai mày, cô phải nhanh chóng nghĩ cách trừ bỏ Lâm Vi!
Về phần Triệu Tử Duy đang ở trong phòng thì…
Trong mắt cô xẹt qua một tia sáng.
Chương 20: Trù nghệ của thiếp mà là số 2 thì không ai dám tự nhận mình là số 1.
Đêm hôm qua cô lấy cớ là có quỳ thủy để tránh né Triệu Tử Duy, nhưng nếu còn muốn dựa vào hắn để thoát khỏi kiếp nạn thì không thể dùng lại cớ này nữa. Nếu thế thì cô chỉ có thể thoi thóp được trong vòng năm – sáu ngày mà thôi. Vấn đề là ở chỗ, Triệu Tử Duy có thể ở lại Khánh vương phủ để chờ cô trong bao lâu?
Bỗng dưng cô lại nhớ tới Nguyên Kỳ, cái tên nam nhân kia sao lại có ý tưởng điên rồ muốn cô hầu hạ hắn?
Nghĩ mãi mà vẫn không xong, trong lòng cô vô cùng rối loạn. Trong lúc cô đang mải suy nghĩ miên man thì một nữ tử ăn mặc lịch sự tao nhã từ trong phòng bước ra. Nữ tử này đi ra từ phòng của Triệu Tử Duy thì hẳn là thị thiếp đã hầu hạ hắn đêm qua – Như Cơ!
Như Cơ mặc một bộ xiêm y sang trọng, dung mạo như hoa sen mới nở trong đầm, thanh tú thoát tục, thần thái còn có chút cao ngạo. Ánh mắt nàng ta nhẹ lướt qua Mộ Dung Ca, có ý khinh thường, nàng ta mở miệng hỏi, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi chính là tên ca kĩ đã chủ động hiến thân cho thái tử ở trên yến hội tối qua?”
Tròng mắt Mộ Dung Ca khẽ đảo nhẹ, cô trả lời: “Dạ.”
Như Cơ thấy cô xác nhận thì ý khinh thường trong mắt càng đậm, hai mắt nàng ta hơi híp lại, lời nói đầy mùi vị trào phúng: “Dung mạo cũng không có gì đặc biệt. Thái tử không phải là người tầm thường mà ngươi dám nghĩ có thể trèo cao. May mắn ngươi vẫn còn tấm thân xử nữ, nếu không đã làm ô uế thân thể của thái tử rồi!” – Như Cơ từ lúc lên năm nhìn thấy Triệu Tử Duy thì đã thần tượng hắn điên cuồng, nàng thề ngày sau nhất định phải gả cho hắn. Như Cơ biết thân phận của nàng là thứ nữ nên không thể trở thành chính thê, nhưng nàng vui vẻ chấp nhận làm một người cơ thiếp ở bên cạnh hầu hạ cho hắn. Tuy trong phủ của Tề quốc thái tử có rất nhiều mỹ nhân nhưng nàng tin rằng ở trong mắt hắn nàng là người đặc biệt nhất, không ai có thể so sánh với nàng.
Tối hôm qua nàng nghe nói hắn đồng ý lời thỉnh cầu của một ca kĩ hèn mọn, để đứa ca kĩ kia hầu hạ cho hắn khiến nàng cả đêm mất ngủ, sợ ca kĩ kia lại có chiêu trò quyến rũ nào dụ dỗ được hắn. Nhưng không ngờ, trời còn chưa sáng mà hắn đã cho người đến gọi nàng, như thế có thể thấy đứa ca kĩ kia cũng không thể thỏa mãn hắn.
Giờ nàng được nhìn thấy tận mắt đứa ca kĩ đó rồi, tuy rằng dung mạo cũng được coi là xinh đẹp khả ái, nhưng chẳng có gì đặc biệt hơn người khác cả, đối với Triệu Tử Duy đã quen nhìn mỹ nhân thì cỡ này không thể làm cho hắn động tâm được. Nhưng nàng vẫn không cam lòng, dựa vào cái gì mà một ca kĩ thấp kém như nó lại dám to gan lớn mật như thế? Hay bởi vì nó đã từng là Khánh vương phi?
Mộ Dung Ca thầm cười lạnh, một ngày nào đó, khi cô đã có đủ năng lực thì nhất định lúc đó cô sẽ mỉa mai lại nàng ta, đem nàng ta dẫm nát dưới lòng bàn chân để tất cả mọi người đều biết rằng, đắc tội với ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với Mộ Dung Ca!
“Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn có tâm tư khác nữa à?!” – Như Cơ quát lớn.
“Không có mệnh lệnh của thái tử, ta không dám tự tiện rời khỏi chỗ này. Nếu Như Cơ phu nhân có thể thay mệnh lệnh của thái tử, vậy ta có thể rời đi rồi.” – Mộ Dung Ca lãnh đạm trả lời.
Như Cơ tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Ca, chỉ cái trừng mắt đó đã phá hủy hoàn toàn dung nhan thoát tục của nàng ta, “Ngươi quả thật có tâm tư khác! Kẻ như ngươi mà cũng xứng?! Còn không mau cút đi! Lát nữa thái tử tỉnh dậy nhìn thấy ngươi lại làm bẩn mắt của người!”
Trong mắt Mộ Dung Ca ánh lên nét sắc lạnh, cô ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt vô cùng bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười vô cùng tao nhã, “Lúc này thái tử còn đang nghỉ ngơi mà Như Cơ phu nhân lại nổi giận như thế để làm gì? Nếu phu nhân quấy rầy thái tử khiến người thức dậy thì hậu quả này phu nhân có thể gánh nổi không?”
“Ngươi!” – Như Cơ nghẹn lời, bỗng nhiên nàng lại quên mất là mình đang đứng ở trước cửa phòng của Triệu Tử Duy, bởi vì ghen tị đã làm đầu óc nàng không được tỉnh táo. Nếu bị Triệu Tử Duy nghe thấy được những lời vừa rồi thì chẳng phải hình tượng tao nhã ôn hòa mà nàng mất công xây dựng bấy lâu nay sẽ bị sụp đổ sao? Nàng quay đầu nhìn hạ nhân ở xung quanh, tuy bọn họ đều im lặng cúi đầu nhưng nàng có thể nhận thấy, mấy lời quát mắng vừa rồi của nàng đã làm họ vô cùng ngạc nhiên.
Như Cơ thấy hơi hối hận, nàng cắn chặt răng, cố hạ giọng nói xuống: “Hãy nhớ kỹ thân phận của ngươi! Đừng có tự mình đi tìm tử lộ! (đường chết)“
Mộ Dung Ca nhíu mày, vẻ mặt vẫn không hờn không giận. Nhưng vẻ mặt này của cô lại làm Như Cơ sôi máu, nàng ta đang muốn há miệng giáo huấn Mộ Dung Ca thì chợt nhớ tới Triệu Tử Duy đang ở trong phòng. Nàng không muốn chọc giận hắn, nếu để hắn tức giận thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Như Cơ đành trừng mắt với Mộ Dung Ca rồi phất tay bỏ đi. Còn Mộ Dung Ca lại đứng yên tại chỗ, chờ đợi.
Qua một lúc, cuối cùng từ trong phòng vang lên giọng nói của Triệu Tử Duy, “Chuẩn bị nước nóng cho ta.”
Chỉ nửa khắc sau (~7 phút) đã có tám người hầu xinh đẹp tay bê bình nước nóng bốc hơi, lần lượt đi vào trong phòng, Mộ Dung Ca không có lòng dạ đâu mà thưởng thức màn mĩ nam tắm rửa nên vẫn đứng ở ngoài cửa chờ đợi.
Đúng lúc này, có một nữ hầu xinh đẹp đi từ trong phòng ra, nàng ta đi qua lại đụng phải Mộ Dung Ca, một chút nước nóng từ trong bình sánh ra hắt lên người cô khiến cô khẽ nhăn mày. Cô ngẩng đầu nhìn nữ hầu kia, đúng lúc cô ta cũng sát lại gần cô, dùng thanh âm nhỏ nhất chỉ có hai người nghe thấy, nói: “Mộ Dung lục thiếu gia đã được cứu, hiện đã rời khỏi Khánh vương phủ.”
Người hầu kia chuyển lời xong liền giả bộ xin lỗi Mộ Dung Ca rồi cùng các chị em khác lui ra ngoài.
Mộ Dung Tẫn đã được cứu ra ngoài?! Trong lòng Mộ Dung Ca thầm kinh ngạc. Chẳng lẽ là có người đã thừa dịp lúc hai tên Tĩnh Vương cùng Trương tướng quân đang tranh giành cô mà cứu Mộ Dung Tẫn ra ngoài?
Trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát. Nữ nhân ở thời đại này chỉ như những món đồ chơi mà thôi, gia tộc Mộ Dung hiển nhiên sẽ không phí công sức tới cứu cô rồi, bọn họ chắc chắn chỉ đặt hết tâm tư lên người con trai trưởng duy nhất của gia tộc là Mộ Dung Tẫn.
Hai cánh môi của cô bất giác lại nở ra một nụ cười, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn mặt trời đang dần lên cao từ phía Đông.
Nếu không có ai giúp cô thì cô đành dựa vào chính bản thân mình vậy! Tự do chắc chắn sẽ không còn xa nữa đâu.
Cô thu lại ánh mắt thong dong, tiếp tục cúi đầu trầm tư.
Nửa canh giờ sau, tiếng mở cửa vang lên làm cô tỉnh lại.
Hôm nay Triệu Tử Duy mặc một bộ trường bào màu xanh da trời, bộ quần áo được thợ lành nghề cắt may rất khéo léo, tinh tế. Hắn nhìn thẳng, khí phách hơi lộ ra sau vẻ mặt lười nhác thường thấy, hắn đi ra ngoài cũng không thèm liếc mắt nhìn Mộ Dung Ca đang đứng hầu ở một bên.
Làm sao Mộ Dung Ca lại bỏ lỡ cơ hội này được, nếu để lỡ mất sáng nay thì sau này muốn có cơ hội như thế nữa e là còn khó hơn lên trời! Cô phải dùng Triệu Tử Duy làm tấm vé để thoát khỏi cái nhà giam này.
Cô chạy đến chặn trước mặt Triệu Tử Duy, hai đầu gối quỳ xuống đất, vẻ mặt vô cùng thận trọng. Triệu Tử Duy thoáng kinh ngạc thì đã nghe thấy cô cất cao giọng, nói: “Thiếp khẩn cầu thái tử cho phép thiếp đi theo thái tử.”
Triệu Tử Duy cười, miễn cưỡng nhìn cô. Tối hôm qua là cô đã khơi mào lửa dục của hắn nhưng lại toàn thân trở ra, lúc này còn muốn khẩn cầu hắn giữ lại cô sao? Cô gái này quá không thành thật, giả dối như một con hồ ly xinh đẹp! Hắn nói: “Bên cạnh bản cung không thiếu nữ nhân hầu hạ.”
Dường như đã sớm đoán được Triệu Tử Duy sẽ trả lời như vậy nên Mộ Dung Ca vẫn rất trấn định, tự nhiên. Cô ngẩng đầu nhìn Triệu Tử Duy, nhẹ nhàng nói: “Bên cạnh thái tử đúng là có rất nhiều nữ nhân hầu hạ người, điều này thiếp cũng biết. Nhưng thiếp có tài nấu nướng rất tốt, nếu thiếp đã dám nói mình đứng thứ hai thì không có ai dám nói mình đứng thứ nhất.” – Loạn thế đã kéo dài hơn ba trăm năm, dân chúng có đồ ăn để lèn bụng đã là khó rồi, nên chắc chắn không có ai còn quan tâm đến món ăn có ngon hay không. Thông qua trí nhớ của thân thể này cô cũng biết, đồ ăn ở thời đại này vô cùng đơn giản, tuy rằng cũng có đầu bếp chuyên tu nấu ăn nhưng những món ăn họ nấu đều hết sức đơn giản. Muốn món ăn ngon thì phải mất công sức, phải vất vả đặt tinh thần vào nó. Tài nấu nướng của cô ở thời hiện đại tuy không thể so sánh với các bậc thầy nấu ăn nhưng nếu so sánh với các đại sư nấu ăn ở trong phủ Khánh Vương này thì chắc chắn phải trên cơ vài phần.
Lúc đầu cô muốn làm trợ tá của Triệu Tử Duy, đưa cho hắn mấy bản thiết kế các loại vũ khí chiến đấu mới, nhưng suy nghĩ sâu xa thì cách đó rất không ổn. Nếu cô đưa bản thiết kế ra lại khiến hắn nhận định cô là mối uy hiếp của hắn thì chắc chắn cái mạng nhỏ này sẽ bị diệt trừ để tuyệt hậu họa về sau, như thế chẳng phải là cô tự đi tìm cái chết sao?
“Ngươi nói dối?” – Triệu Tử Duy đánh giá Mộ Dung Ca một vòng, giọng nói nhẹ bẫng. Trước đây cô ta là tiểu thư nhà Tể tướng, mười ngón tay còn chưa từng dính nước chứ nói gì đến chuyện xuống bếp? Xem ra, cô ta vì muốn rời khỏi Khánh Vương phủ mà đã tốn khá nhiều công phu tìm cách đấy!