Mộ Dung Ca thầm mắng: Lũ chúng bay đều là một đám chó điên sói hoang! Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị người ta róc thịt lột da! Đã có bao nhiêu cô gái chết ở trong tay chúng bay, có bao nhiêu sự trong sạch của nữ nhi bị hủy hoại bởi chúng bay rồi? Thế nhưng chúng bay còn không biết chừng mực! Nếu thời đại này mà có bệnh AIDS thì…***. Cô đem tất cả các sự kiện khủng bố, các loại bệnh độc gắn hết lên người hai tên kia.
Thầm mắng một lúc lâu, Mộ Dung Ca mới bình tĩnh lại để đánh giá tình hình trước mặt, sao tên Trương tướng quân và tên Tĩnh vương này không làm ầm ĩ hơn nữa đi, nếu được thế thì cô còn muốn cảm tạ bọn họ đã cho cô thêm thời gian đấy!
Đang lúc cô thầm kêu may mắn, mau chóng nghĩ xem phải dùng biện pháp nào để thoát khỏi ma chưởng của hai tên này, thì đột nhiên cô cảm giác có một ánh mắt đang nhìn mình đầy hứng thú. Cô xoay đầu lại liền phát hiện ra Tề quốc thái tử Triệu Tử Duy đang ngồi tựa vào ghế, hai tròng mắt tà mị lấp lóe ánh sáng ‘thợ săn gặp con mồi’, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào cô.
Mộ Dung Ca nhẹ nhíu mày, bên này cô đang phải đau đầu nghĩ cách làm sao thoát khỏi ma chưởng của hai tên kia, và còn cả đám ánh mắt sáng quắc của những kẻ ‘thích-xem-chuyện-náo-nhiệt’ đang bủa vây lấy cô nữa, thế mà hắn lại ngồi đấy, thản nhiên xem diễn sao?
Quả nhiên tâm của đàn ông ở cái thời đại này bị chó gặm hết rồi, chẳng có nổi một người tốt. Cô thầm trừng mắt với Triệu Tử Duy rồi nhanh chóng chuyển về trạng thái bình thản như lúc đầu.
“Tĩnh vương, Trương tướng quân, Khánh vương có lệnh, đêm nay để cho Mộ Dung Ca cùng hầu hạ hai người ạ.” – Tỳ nữ lúc nãy đã đi đến trước mặt ba người, cúi đầu nói.
Tĩnh vương cùng Trương tướng quân nghe thấy vậy liền đồng loạt quay lại nhìn Phượng Dịch. Nếu Phượng Dịch đã mở miệng thì bọn họ không thể tranh cãi nữa, dù sao đêm nay bọn họ đều được thưởng thức Mộ Dung Ca, nếu còn cãi vã ầm ĩ thì đối với ai cũng không tốt, ngược lại còn bị các vị khách ở đây chê cười.
“Như thế cũng được.” – Hai người cùng đồng ý.
Một nữ hầu hai nam? 3P á? Thèm vào!
Mộ Dung Ca ngẩng đầu bắn ánh mắt sáng quắc về phía Phượng Dịch, trước đây cô với hắn không quen biết, cũng không có thù oán gì với nhau, Mộ Dung Ca trước kia có ân oán gì với hắn đều là chuyện của ‘bọn họ’, không liên quan gì đến cô. Nhưng giờ Phượng Dịch nói những lời này lại làm cô khắc cốt ghi tâm tận đáy lòng, thật đáng hận!
Ánh lửa trại lay động giúp che dấu đi ánh mắt vừa sáng quắc như chim ưng, vừa lạnh thấu xương của Mộ Dung Ca, còn Phượng Dịch từ đầu tới cuối cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, chính vì thế mà sau này hắn có hối hận cũng không kịp!
Nhưng một cái liếc mắt này lại bị Nguyên Kỳ cùng Triệu Tử Duy nhìn thấy.
Nguyên Kỳ trời sinh tôn quý, cả người tao nhã phiêu dật như thiên tiên, nhìn hắn tưởng như ôn hòa, nhưng ở dưới tấm mặt nạ ôn hòa lại là ý thức từ chối tất cả mọi người hãy cách xa hắn một ngàn dặm, hắn rất lạnh lùng, thậm chí so với bất kì ai hắn cũng đều tàn nhẫn hơn. Hắn nhìn ai cũng dùng ánh mắt nhàn nhạt như thế, có bao nhiêu người hắn quen biết hoặc không quen biết đã từng làm hắn phải phập phồng sóng mắt?
Vậy đối với cô gái này thì sao? Cô ta cũng có chút tâm cơ đấy nhưng số phận lại quá thiếu may mắn, người đã từng bại dưới tay Lâm Vi thì làm sao có thể khiến sóng mắt của hắn lay động được? Hắn cười nhẹ, tao nhã đưa chung rượu phản chiếu ánh sáng ngọc lấp lánh lên, từ tốn nhấp nháp hương rượu thơm ngát.
Nét hứng thú trong mắt Triệu Tử Duy ngày càng đậm, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ đầy mị hoặc, hắn nhìn sang Phượng Dịch. Mộ Dung Ca có tư sắc tuyệt vời, tuy hắn đã nhìn quen mỹ nhân khắp thiên hạ nên cũng không cho rằng cô là tuyệt sắc khuynh thành, nhưng có một mỹ nhân cỡ này ái mộ si mê thế mà Phượng Dịch lại không nhìn thấy, còn đem mỹ nhân biếm thành ca kĩ để vạn người chà đạp nữa chứ! Quả nhiên là máu lạnh vô tình.
Mộ Dung Tẫn vẫn đang ẩn nấp giữa đám người, nghe thấy mệnh lệnh vừa rồi khiến cả thân hình của hắn lạnh ngắt như đang đứng dưới trời đông giá rét giữa tháng Chạp vậy, người thân của hắn chỉ còn lại vị tỷ tỷ này, tỷ tỷ của hắn ôn nhu hiền dịu như vậy mà lại bị hai tên thấp hèn kia vũ nhục! Hắn như bị sét đánh, đứng im bất động.
Thực ra mà nói, đối với các ca kĩ khác thì đồng thời hầu hạ hai người nam nhân hoặc nhiều hơn trong một buổi tối là chuyện hết sức bình thường, cho nên khi các nàng nghe thấy mệnh lệnh của Phượng Dịch cũng không lấy gì làm lạ.
Mộ Dung Ca nắm chặt con dao găm ở trong tay, ánh mắt lại càng bình tĩnh, cô nhìn về phía tên thái tử Triệu Tử Duy đang ngồi nhàn nhã xem diễn kịch kia, cô không có nhiều lựa chọn, cho nên cô chỉ có thể đánh cược một phen. Cô nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của Mộ Dung Tẫn, khóe miệng khẽ nở một nụ cười, nụ cười ấy rực rỡ làm vạn hoa thất sắc.
Mộ Dung Tẫn sững sờ, khóe mắt hắn cay cay, những giọt lệ không đè nén được nữa cứ thế tuôn rơi.
Đây chính là tâm ý tương thông kỳ diệu của tình thân cốt nhục.
Trước mặt đám người đang cười nói ồn ã, Mộ Dung Ca quỳ đầu gối xuống đất, hai mắt sáng rực đầy thâm tình nhìn Triệu Tử Duy, cô cất cao giọng nói: “Thiếp ngưỡng mộ Tề quốc thái tử đã lâu, nguyện hiến dâng đêm đầu tiên của mình cho thái tử! Mong Tề quốc thái tử thành toàn cho tâm nguyện của thiếp!”
Đúng, bằng bất cứ giá nào cô cũng phải đánh cược một lần! Cô đã thầm quan sát đám người ở đây, rặt toàn một lũ vô tâm vô phế nên cô không thể xin giúp đỡ từ bọn chúng. Duy chỉ có khuynh thế chi dung Hạ quốc thái tử Nguyên Kỳ và vị Tề quốc thái tử Triệu Tử Duy mà cô đang thổ lộ đây là khác biệt.
Đối với Nguyên Kỳ, cô cảm thấy thật sự sợ hãi con người này, nam nhân này nhìn tưởng ôn hòa nhưng thực ra lại thâm trầm sâu không lường được, cô sợ rằng, nếu cô mở miệng cầu viện hắn thì ý đồ của cô sẽ bị hắn nhìn thấu mất. Huống chi hắn là người ở trên cao, thân phận tôn quý vô cùng, sợ là trong mắt hắn chẳng thèm nhìn tới một tiểu nhân vật là cô đây, làm sao còn rỗi hơi mà quan tâm đến sự sống chết của cô.
Nhưng Triệu Tử Duy thì khác, hắn ta ngay từ đầu đã có hứng thú với cô, nếu cô tính nhầm thì cùng lắm là chịu cảnh tình một đêm với hắn thôi, cô là người đến từ thế giới hiện đại nên tư tưởng không quá mức cổ hủ, cô chỉ cần tự do mà thôi! Huống hồ gì, gương mặt của Triệu Tử Duy cũng không đến nỗi nào, nếu không muốn nói là vô cùng anh tuấn, nên cô cảm thấy chấp nhận được. Nhưng nếu có cơ hội thì tuyệt đối cô sẽ không để mình phải thất thân.
Mọi người trừng mắt nhìn, cứng họng, cô gái này có biết mình đang nói cái gì không đấy?!
Mộ Dung Tẫn kinh ngạc, đây là vị tỷ tỷ tính tình dịu dàng của hắn đấy sao? Tỷ tỷ là vì hắn ư? Cái liếc mắt vừa rồi là…
Như Băng kinh ngạc, không ngờ Mộ Dung Ca lại làm điều mà nàng không dám làm, nàng vụng trộm liếc nhìn Nguyên Kỳ. Nếu nàng cũng có sự dũng cảm này thì có lẽ đã không rơi vào hoàn cảnh hèn mọn như hôm nay.
Triệu Tử Duy trợn mắt, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca, sắc hứng thú trong mắt hắn càng đậm, “Ha, bản cung cũng biết mị lực của mình bắn ra bốn phương khiến nữ tử khắp thiên hạ theo đuổi. Nhưng, bản cung rất tò mò muốn biết, nàng ái mộ bản cung như thế nào?” – Cô gái này không ngu ngốc, thật lòng nàng ta muốn hiến thân sao?
Không ai phát hiện ra, lúc Mộ Dung Ca to gan mở miệng thổ lộ với Triệu Tử Duy thì khóe mắt của người luôn cười điềm đạm – Nguyên Kỳ khẽ nhúc nhích, nhưng cũng chỉ giật một cái rất nhanh mà thôi.
Phượng Dịch cau mày, lá gan của Mộ Dung Ca lớn thật đấy, lại còn dám chủ động thỉnh cầu hiến thân? Đúng là đồ không biết liêm sỉ!
Tĩnh vương cùng Trương tướng quân nghe Mộ Dung Ca nói xong, hai mắt lập tức trợn tròn, cả hai đều nghĩ cô đang khinh thường không muốn hầu hạ bọn họ.
Tĩnh vương giận dữ chỉ tay vào Mộ Dung Ca, “Ngươi có còn biết hổ thẹn không đấy? Đồ không biết thân biết phận, với thân phận của ngươi bây giờ mà lại dám tơ tưởng đến Tề quốc thái tử ư? Chớ để thân thể dơ bẩn của ngươi làm ô uế thái tử!”
“Đừng ỷ mình có vài phần nhan sắc thì muốn làm gì thì làm!” – Mặt mũi của Trương tướng quân trở nên kỳ quặc, hắn nói nhanh. Nàng ta đúng là quá coi trọng bản thân mình rồi, lại còn muốn trèo lên giường của Tề quốc thái tử cơ đấy?
Kinh ngạc qua đi, tất cả mọi người liền châu đầu, ghé tai nghị luận ầm ầm với nhau, chủ đề không có gì khác ngoài việc Mộ Dung Ca không biết hổ thẹn, lại dám to gan lớn mật.
Mộ Dung Ca nghe thấy mấy câu bàn tán của đám người này cũng không khỏi cười lạnh trong lòng. Không biết hổ thẹn? Nếu ngoan ngoãn làm một ca kĩ để cho bọn họ giẫm đạp thì mới là hổ thẹn ấy! Trong lòng cô giận lắm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thẹn thùng, xấu hổ cúi đầu, muốn nói nhưng còn e ngại ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Duy vài lần.
Chương 12: “Hi vọng đêm nay ngươi không làm cho bản cung thất vọng.”
Không hiểu gì sao Triệu Tử Duy lại cảm thấy trên người mình đang nổi một tầng da gà, nếu không phải ở đây có rất nhiều người, thì hắn đã xốc tay áo lên nhìn xem có thật là mình đang nổi da hay không. Nhưng không biết vì sao hắn cũng có chút mong chờ lời thổ lộ của Mộ Dung Ca, không biết nàng sẽ nói thế nào đây? Nếu lời thổ lộ đó làm cho hắn vừa lòng, biết đâu hắn sẽ giúp nàng không chừng.
Mộ Dung Ca nhìn mọi người đang nín thở chờ nghe câu trả lời của cô, cô hít sâu vào một hơi, trưng ra vẻ mặt kiên quyết, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, chân thành nói: “Tâm của thiếp cứng rắn như sắt thép, chưa bao giờ động lòng với bất kì người nam tử nào, nhưng vừa nhìn thấy thái tử, thiếp như bị sét đánh ngang tai, tâm cũng không chịu nghe theo sự khống chế của thiếp nữa. Thiếp vì thái tử mà mặt mày hoảng hốt, tim đập nhanh như trống đánh, thiếp ngàn vạn lần cũng không dám lừa gạt thái tử, nếu không thể hầu hạ thái tử thì đời này thiếp sẽ hối hận vô cùng. Thái tử là người có trái tim nhân hậu, mong rằng thái tử sẽ thành toàn cho một lòng say mê này của thiếp.”
Dứt lời, thân hình bất ổn của cô lung lay như sắp ngã, trên gò má trắng nõn chảy xuống một hàng lệ trong suốt, ai nhìn vào cũng thấy cô đang rất chân thành, vô cùng cảm động.
Tất cả mọi người đều sững sờ không biết phải phản ứng như thế nào, nhưng tất cả lại rất ăn ý cùng quay đầu nhìn về phía Phượng Dịch. Trước đây, Mộ Dung Ca vì muốn có được sự sủng ái của Khánh vương mà bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, nhưng hôm nay chỉ bằng một câu nói của cô đã làm đảo lộn cả quá khứ, không biết tâm tư của Khánh vương lúc này ra sao a?
Ánh mắt Phượng Dịch lóe lên tia tức giận nhìn lướt qua Mộ Dung Ca. Trước kia hắn đã đánh giá sai nàng ta, không thể ngờ được rằng nàng ta lại không biết an phận như thế, có lẽ những dịu dàng mê đắm trước đây chỉ là giả vờ mà thôi. Nếu đúng là thế thì nàng ta bị trừng phạt như ngày hôm nay cũng là đáng tội.
Kỳ thực, sau khi Mộ Dung Ca nói ra những lời kia cũng có cảm giác trên người mình đang nổi một tầng da gà, cô chưa bao giờ si cuồng một người đàn ông đến mức đứng ở trước mặt mọi người rồi nói rằng mình sẽ dâng hiến đêm đầu tiên cho anh ta, chỉ là đứng trước da mặt và tính mạng của mình, cô không còn lựa chọn nào khác.
Cô ngẩng đầu lên, dè dặt cẩn trọng quan sát Triệu Tử Duy. Nhưng Triệu Tử Duy vẫn mang bộ dáng thản nhiên, đôi môi mỏng kéo lên tạo thành một nụ cười như có như không, làm cho người khác không thể đoán được tâm tư của hắn.
Triệu Tử Duy không nói gì lại làm cho đám người đang im lặng theo dõi tình hình kia bỗng chốc trở nên ồn ào, lần này là mỉa mai Mộ Dung Ca không biết tự lượng sức.
“Đúng là ăn phải gan hùm mật gấu rồi, sợ rằng sau này nàng ta sẽ khó sống yên ở Khánh vương phủ.”
“Tề quốc thái tử tôn quý làm sao lại để ý một nữ tử không biết hổ thẹn là gì?”
Mộ Dung Tẫn nghe thấy những lời nói này khiến hắn cảm thấy vô cùng tức giận, hàn quang trong đôi mắt trầm tĩnh bắn ra bốn phía, hắn nhìn chằm chằm vào từng kẻ đang mỉa mai Mộ Dung Ca, giống như muốn đem dung mạo của bọn họ khắc thật sâu vào trong óc, cho dù có chết cũng không quên những người này.
Mộ Dung Ca có chút hối hận, nếu vừa rồi cô chọn người khác để thổ lộ có khi lại khác, nhưng mà chọn ai bây giờ? Cô nhìn về phía Nguyên Kỳ, vừa vặn chạm ngay vào ánh mắt bề ngoài ôn hòa điềm đạm nhưng bên trong lạnh như băng đá của hắn, cô không kịp phòng bị nên hốt hoảng thu hồi lại ánh mắt.
“Lăn xuống!” – Phượng Dịch lạnh giọng, quát. Uy nghiêm của hắn lộ ra khiến mọi người phải sợ hãi, ánh lửa trại bập bùng hắt lên gương mặt rúm ró vì sợ của đám khách khứa khiến những gương mặt ấy càng trở nên xấu xí hơn, cả một đám nhát gan! Cùng là con người với nhau, mà bọn chúng lại đạp lên đầu người nghèo, đạp lên máu tươi của dân chúng vô tội để tìm sung sướng, thế mà chúng vẫn sống tốt, vẫn kiêu ngạo như thế!
Trên môi Mộ Dung Ca nở rộ một nụ cười tươi rói, cô mỉm cười nhắm hai mắt, một lát sau lại mở ra, trong đôi mắt của cô không hề có bóng dáng của sự sợ hãi, nhưng trong giờ phút này có ai phát hiện ra cô không giống với những người khác? Cô từ từ đứng dậy, thong thả đưa tay phủi đi bụi đất ở trên váy.
Dù sao cũng là chết, chi bằng cứ thản nhiên đối mặt với nó, để cho bản thân mình trước khi chết còn có thể giữ lại một chút tôn nghiêm thì hơn!
Ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống quanh thân khiến bộ quần áo cô đang mặc trên người trở nên lộng lẫy, hoa lệ khiến cho người ta có cảm giác cô cao sang không thể với tới, mặc dù thân này chỉ như bùn đất hèn mọn nhưng khí chất vẫn cao quý như mây.
Ánh mắt của mọi người trở nên mơ hồ, ngây người nhìn Mộ Dung Ca. Đôi mắt nhắm hờ của Triệu Tử Duy cũng nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô.
“Mau đến hầu hạ bản tướng cùng Tĩnh vương!” – Trương tướng quân lắc lắc cái đầu, sau khi lấy lại được tinh thần liền lập tức vươn tay ra kéo Mộ Dung Ca.
“Dừng tay!” – Triệu Tử Duy bỗng mở miệng quát.
Đôi mắt Mộ Dung Ca sáng ngời, cô nhìn về phía Triệu Tử Duy, trong lòng vui mừng nhảy nhót mãi không thôi. Xem ra cô đã không cược nhầm! Thật sự không cược nhầm!
Trương tướng quân không thể tin vào tai mình, hắn kinh ngạc nhìn Triệu Tử Duy, “Tề quốc thái tử, nữ tử này chỉ là một ả ca kĩ ti tiện, nếu thái tử muốn có nữ nhân hầu hạ, chi bằng tìm một xử nữ chẳng phải tốt hơn sao?”
“Trương tướng quân ở Khánh Vương phủ đã có quá nhiều quyền lợi rồi, nhưng vẫn muốn được hơn nữa à? Dung mạo của cô gái này có lúc xinh đẹp nhẹ nhàng, có lúc lại kiều diễm động lòng người, bản cung rất vừa ý. Huống hồ gì, không phải nàng ấy muốn đem đêm đầu tiên dâng hiến cho bản cung sao? Từ trước đến nay, thứ mà bản cung khó cự tuyệt nhất chính là tấm lòng của mỹ nhân.” – Triệu Tử Duy khôi phục lại dáng vẻ lười nhác tà mị, hắn dựa mình trở về bên ghế tựa, giọng điệu vô cùng thong thả thoải mái nhưng lại ngấm ngầm dấu diếm đao kiếm.
Trương tướng quân lộ ra vẻ mặt kinh sợ, hắn dè dặt cẩn trọng nhìn sang phía Phượng Dịch, thấy sắc mặt của Phượng Dịch chưa thay đổi mới yên tâm hơn, mặc dù hắn không cam lòng nhưng cũng biết cân nhắc nặng nhẹ, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, bỏ qua một người thì vẫn còn vô số những người khác. Nghĩ vậy hắn đành cắn răng lui ra sau.
Tĩnh vương mới rồi vẫn còn tưởng được ôm Mộ Dung Ca vào lòng nên phản ứng chậm hơn.
Khóe miệng Khánh vương khẽ động nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ tiếp tục uống rượu.
Đúng vậy, chỉ là một nữ nhân mà thôi, quơ tay ra là có cả đống, nếu Triệu Tử Duy đã thích thì cứ để hắn chơi cho đã đi! Coi như Mộ Dung Ca đã làm chút việc tốt cho Khánh Vương phủ vậy. Nhưng… – ánh mắt lợi hại của hắn nhìn lướt qua Mộ Dung Ca, – nếu cô ta dám có tư tưởng gì khác thì chắc chắn sẽ phải chết!
Mộ Dung Ca phản ứng cực nhanh, cô cúi đầu, mau chóng đi tới phía sau Triệu Tử Duy, cẩn thận cầm bầu rượu châm thêm cho hắn, hai tay trong suốt như ngọc bưng chung rượu lên, cúi đầu đưa cho Triệu Tử Duy.
Tinh quang trong mắt Triệu Tử Duy khẽ sáng lên, giọng nói của hắn ma mị gợi cảm, mang theo một loại cảm giác mê đắm khiến người ta phải ngẩn ngơ: “Hi vọng đêm nay ngươi sẽ không làm cho bản cung thất vọng.”
Mộ Dung Ca kinh ngạc ngước lên nhìn đôi mắt đang nghiền ngẫm của Triệu Tử Duy, cô bỗng nhiên hiểu ra, Triệu Tử Duy thực ra đã nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng điều này cũng không nằm ngoài dự đoán. Đối với một người có dã tâm như Triệu Tử Duy thì muốn nhìn thấu người khác là việc rất dễ dàng, cô vốn cũng không nghĩ hắn sẽ tin những ‘lời tâm huyết’ của mình.
Nhưng đang ở trước mắt bao nhiêu người, cô chỉ có thể vờ xấu hổ quỳ xuống đất, giả bộ thẹn thùng, nói: “Thiếp sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ thái tử.”
Hay cho một nữ tử gian trá! Hay cho một nữ tử biết co dãn tiến lùi! Tại đây, Triệu Tử Duy ta khen ngợi cô!
Mọi người thấy không còn trò vui để xem nữa, liền tới tấp quay sang ôm đám ca kĩ vào lòng, bắt đầu cuộc vui của mình. Cũng có người trái ôm ca cơ, phải ôm đồng tử.
Mộ Dung Ca cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Mộ Dung Tẫn trong đám người nhưng đều không thấy.
Mộ Dung Tẫn đi đâu? Hắn đi chỗ nào rồi? Nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, chắc chắn thằng bé không có khả năng trốn đi!
Khi cô thu lại ánh mắt lo lắng thì đúng lúc trông thấy dáng người nổi bật cùng dung mạo xinh đẹp diễm lệ của Như Băng đang thướt tha đi về phía Hạ quốc thái tử Nguyên Kỳ, cô nhẹ nhíu mày, quả nhiên là Như Băng có quan hệ với Nguyên Kỳ.
Chỉ là, hình như từ đầu đến cuối Nguyên Kỳ vẫn không nhìn Như Băng lấy một lần, vậy, Như Băng đây là…