Nhớ đến sự cổ quái của cô bé, da đầu viện trưởng Trần tê dại, giọng bà ấy vội dịu lại, nói sang chuyện khác:
“Hữu Hữu đói bụng rồi đúng không? Chúng ta nhanh về nhà ăn cơm thôi. Đêm nay có món sườn mà con thích nhất đấy…”
Hữu Hữu tránh thoát khỏi bàn tay của mẹ Trần, cô bé mím chặt môi, quay đầu nhìn về phía đạo quán đổ nát, u ám ở phía sau, rồi giơ tay lau sạch nước mắt.
Cô nhi viện không phải nhà cô bé.
Nơi đó mới là nhà cô bé.
Nhưng mà cô bé đã hứa với sư phụ rằng sẽ nghe lời…
Hữu Hữu rất sợ những lời mẹ Trần nói sẽ trở thành sự thật, rằng nếu cô bé không nghe lời, thì sư phụ sẽ không cần cô bé nữa.
Cô bé sụt sịt vài cái, cuối cùng chủ động vươn tay ra nắm lấy bàn tay to của viện trưởng Trần, vừa dè dặt vừa sợ hãi cất tiếng:
“Hữu Hữu… sẽ nghe lời mà.”
-----
Cô nhi viện cũng không lớn, bên trong cũng chỉ có khoảng tám đứa bé, ngày thường đều do một tay viện trưởng Trần chăm sóc, thi thoảng mới có tình nguyện viên đến giúp đỡ.
Nhưng mấy đứa bé lớn đã học cấp hai, ở nội trú trong trường, nên hiện tại ở cô nhi viện chỉ còn năm đứa bé khoảng bảy, tám tuổi mà thôi.
Do viện trưởng Trần phải lên núi tìm Hữu Hữu, nên cho dù cơm đã nấu chín từ lâu, đám trẻ cũng chỉ có thể bấm bụng chịu đói.
Mấy đứa bé nhìn đĩa sườn thơm ngát trên bàn với đôi mắt trông mong.
Nhìn chằm chằm một lát, Lý Tử Dương là đứa đầu tiên không chịu nổi, nhóc ta duỗi tay định bốc một miếng sườn.
“Tét” một tiếng, bàn tay nhóc ta bị người khác đánh.
“Cố Tâm Tâm, cậu làm gì thế?” Lý Tử Dương rụt bàn tay bị đánh lại, nhìn chòng chọc cô bé đối diện với ánh mắt căm tức.
Cô Tâm Tâm răn dạy: “Hữu Hữu vẫn chưa về đâu, cậu không được ăn vụng.”
Cô ta không nói mẹ Trần vẫn chưa về, mà chỉ nói Hữu Hữu vẫn chưa về.
Quả nhiên, cơn tức của Lý Tử Dương lập tức chuyển sang người Hữu Hữu:
“Con nhỏ nói lắp đó, nó tự chạy lung tung, dựa vào đâu mà bắt chúng ta chờ nó? Nó là cái thá gì?”
“Đúng đó.” Những đứa bé khác cũng hùa theo.
“Vì sao mẹ lại giữ nó ở lại đây, còn đối xử tốt với nó như thế cơ chứ?”
“Nó là quái vật, nó dùng tà thuật nên mẹ mới yêu quý nó như thế.”
Nghe từng câu từng câu oán giận và chán ghét của đám trẻ đối với Hữu Hữu, Cố Tâm Tâm bưng cốc nước lên, mượn việc uống nước để che giấu khóe môi đang cong lên một cách đắc ý.
Sau đó, khi giá trị tức giận của đám trẻ tăng cao đến đỉnh điểm, cô ta mới bắt đầu “khuyên giải”.
“Các cậu đừng đặt mấy cái biệt danh kỳ lạ cho Hữu Hữu nữa, nếu mẹ nghe được thì sẽ không vui đâu, các cậu kiểu gì cũng bị phạt cho xem.”
Lời này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.
“Hữu Hữu đói bụng rồi đúng không? Chúng ta nhanh về nhà ăn cơm thôi. Đêm nay có món sườn mà con thích nhất đấy…”
Hữu Hữu tránh thoát khỏi bàn tay của mẹ Trần, cô bé mím chặt môi, quay đầu nhìn về phía đạo quán đổ nát, u ám ở phía sau, rồi giơ tay lau sạch nước mắt.
Cô nhi viện không phải nhà cô bé.
Nơi đó mới là nhà cô bé.
Nhưng mà cô bé đã hứa với sư phụ rằng sẽ nghe lời…
Hữu Hữu rất sợ những lời mẹ Trần nói sẽ trở thành sự thật, rằng nếu cô bé không nghe lời, thì sư phụ sẽ không cần cô bé nữa.
Cô bé sụt sịt vài cái, cuối cùng chủ động vươn tay ra nắm lấy bàn tay to của viện trưởng Trần, vừa dè dặt vừa sợ hãi cất tiếng:
“Hữu Hữu… sẽ nghe lời mà.”
-----
Cô nhi viện cũng không lớn, bên trong cũng chỉ có khoảng tám đứa bé, ngày thường đều do một tay viện trưởng Trần chăm sóc, thi thoảng mới có tình nguyện viên đến giúp đỡ.
Nhưng mấy đứa bé lớn đã học cấp hai, ở nội trú trong trường, nên hiện tại ở cô nhi viện chỉ còn năm đứa bé khoảng bảy, tám tuổi mà thôi.
Do viện trưởng Trần phải lên núi tìm Hữu Hữu, nên cho dù cơm đã nấu chín từ lâu, đám trẻ cũng chỉ có thể bấm bụng chịu đói.
Mấy đứa bé nhìn đĩa sườn thơm ngát trên bàn với đôi mắt trông mong.
Nhìn chằm chằm một lát, Lý Tử Dương là đứa đầu tiên không chịu nổi, nhóc ta duỗi tay định bốc một miếng sườn.
“Tét” một tiếng, bàn tay nhóc ta bị người khác đánh.
“Cố Tâm Tâm, cậu làm gì thế?” Lý Tử Dương rụt bàn tay bị đánh lại, nhìn chòng chọc cô bé đối diện với ánh mắt căm tức.
Cô Tâm Tâm răn dạy: “Hữu Hữu vẫn chưa về đâu, cậu không được ăn vụng.”
Cô ta không nói mẹ Trần vẫn chưa về, mà chỉ nói Hữu Hữu vẫn chưa về.
Quả nhiên, cơn tức của Lý Tử Dương lập tức chuyển sang người Hữu Hữu:
“Con nhỏ nói lắp đó, nó tự chạy lung tung, dựa vào đâu mà bắt chúng ta chờ nó? Nó là cái thá gì?”
“Đúng đó.” Những đứa bé khác cũng hùa theo.
“Vì sao mẹ lại giữ nó ở lại đây, còn đối xử tốt với nó như thế cơ chứ?”
“Nó là quái vật, nó dùng tà thuật nên mẹ mới yêu quý nó như thế.”
Nghe từng câu từng câu oán giận và chán ghét của đám trẻ đối với Hữu Hữu, Cố Tâm Tâm bưng cốc nước lên, mượn việc uống nước để che giấu khóe môi đang cong lên một cách đắc ý.
Sau đó, khi giá trị tức giận của đám trẻ tăng cao đến đỉnh điểm, cô ta mới bắt đầu “khuyên giải”.
“Các cậu đừng đặt mấy cái biệt danh kỳ lạ cho Hữu Hữu nữa, nếu mẹ nghe được thì sẽ không vui đâu, các cậu kiểu gì cũng bị phạt cho xem.”
Lời này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.