Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng chờ đến hai rưỡi chiều.

Cổng vẫn không một bóng người.

Ba rưỡi chiều, vẫn không có ai như trước.

Biểu cảm trên gương mặt của Cố Tâm Tâm càng ngày càng cứng ngắc, cô ta vọt đến cửa mong ngóng hết lần này đến lần khác.

Nhưng mà mãi đến khi bầu trời tối đen rồi, Tô Thời Thâm vẫn không xuất hiện.

"..."

Vì chuẩn bị cho ngày hôm nay, mà suốt một tháng từ khi sống lại đến nay, cô ta liều mạng ăn uống kham khổ, cho dù chóng mặt hoa mắt cô ta vẫn cắn răng kiên trì.

Kết quả bây giờ lại chẳng có ai đến?

Cố Tâm Tâm tức giận chất vấn hệ thống.

Hệ thống trả lời bằng giọng điệu chắc chắn: "Do bug xuất hiện nên mới dẫn đến sự thay đổi về thời gian, cô yên tâm đi, chắc chắn anh ta sẽ đến."

Nhận được sự cam đoan của hệ thống, lòng Cố Tâm Tâm mới an ổn một chút.

Nhưng vừa bình tĩnh lại, cô ta chỉ cảm thấy ngực mình thắt lại, sau đó trước mắt tối sầm.



Rầm!

Cả người cô ta ngơ ngác ngã quỵ trên mặt đất.

.... Cơ thể suy yếu do ăn uống kham khổ không thể chịu được cảm xúc thay đổi đột ngột.

Nói một cách đơn giản, chính cô ta tự khiến bản thân mình tức đến ngất đi.

----

Một chiếc xe ô tô màu đen chạy như bay trên đường cái.

Người thanh niên trẻ tuổi đang lái xe mặc bộ vest màu đen, gương mặt anh ấy vô cùng tuấn tú đến độ sắc sảo.

Đôi mắt của anh rất sâu, sống mũi cao thẳng, đường cong gương mặt vô cùng lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, để lộ sự áp bách vô hình.

Thân là một tổng giám đốc bá đạo, Tô Thời Thâm hiếm khi tự mình lái xe.

Lái xe quá buồn tẻ, kẹt xe càng buồn tẻ hơn.

Anh ấy khẽ xoa xoa ấn đường, đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên rung lên. Sáng hôm nay cậu ba nhà họ Tô đã lập một nhóm Wechat, rồi kéo cả hai ông anh của mình vào.

Rõ ràng lúc này cậu ba Tô đang rảnh, anh ấy liên tục spam tin nhắn:



[@All, đã tìm được cô em gái từ trên trời rơi xuống của chúng ta chưa?]

[Nói gì đi chứ.]

[@Nhã, anh hai, sao anh chẳng quan tâm gì thế?]

[Alo, alo, alo, alo, alo.]

[Suýt chút nữa em quên mất, anh cả, anh có mang quà gặp mặt cho bé út không? Búp bê hay gì đó?"

[...]

Nói đến cũng lạ, tối hôm qua Tô Thời Thâm nằm mơ thấy bố mẹ đã qua đời được bốn năm của mình về báo mộng, nói năm năm trước, cái lúc mà bọn họ nói là đi du lịch khắp thế giới đó, khoảng thời gian đó thực ra bọn họ có sinh một đứa con gái.

Nhưng tiếc là khi vừa sinh ra, cái thai đó là thai chết, vì chuyện quá đau thương nên bọn họ không báo cho mấy con trai biết.

Nhưng sau này, bọn họ mới phát hiện ra con gái mình còn sống!

Trong mơ, bố mẹ anh ấy cung cấp tên tuổi và địa chỉ cụ thể của em gái, bảo anh ấy đến đón em gái về nhà.

Giấc mơ vô lý thế này, người kiên định nghe theo chủ nghĩa duy vật như Tô Thời Thâm tất nhiên là không tin rồi.

Cho dù sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, anh ấy vẫn nhớ được chi tiết giấc mơ đó, thì anh ấy vẫn không tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK