Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn vẻ mặt trắng bệch của viện trưởng Trần, kết hợp với giọng điệu ban nãy của bà ấy… Trong mắt Hữu Hữu hiện lên sự mờ mịt và dè dặt.

Mờ mịt là vì không biết vì sao mẹ Trần lại nói cô bé dọa chết bà ấy.

Dè dặt là vì không hiểu nên phản ứng thế nào với mẹ Trần đang có cảm xúc sợ hãi và tức giận.

“Con xin, xin lỗi…” Cô gái nhỏ vô thức cảm thấy bản thân đã là sai.

Viện trưởng Trần thở một hơi thật dài, ban nãy bà ấy sợ đến điên rồi, thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của cô gái nhỏ, bà ấy lại đau đầu.

“Hữu Hữu, sao con lại nhảy vào giếng, nguy hiểm lắm!”

Bà ấy tiến lên vài bước, khẽ liếc mắt nhìn vào trong giếng. Vừa nhìn, sắc mặt của bà ấy lại tái nhợt hơn cả ban nãy… Trong giếng tối tăm, u ám, dùng bốn chữ “quỷ khí dày đặc” cũng không đủ để miêu tả.

Bà ấy vội vàng lùi về phía sau, cởi áo khoác của mình ra bọc lấy cô gái nhỏ cả người ướt đẫm, tránh cho cô bé bị cảm lạnh.

Tuy lúc này là tháng tám, là thời điểm nóng nhất trong năm, thế nhưng nhiệt độ không khí trên núi khá thấp, nhất là lúc chạng vạng là thời điểm nhiệt độ dần hạ xuống.

Vì nguyên nhân cơ thể, nên nửa năm trước Hữu Hữu mới có thể cất tiếng nói chuyện, lúc này cách nói chuyện của cô bé vẫn chưa được lưu loát cho lắm…



Đầu tiên cô bé lắc đầu để tỏ vẻ không có nguy hiểm, sau đó lại chỉ vào giếng cạn ở bên cạnh khoa tay múa chân một hồi, dùng giọng sữa mềm mại để giải thích:

“Chị gái… không có chỗ ở… Đưa chị ấy vào…”

“Chị gái nào…?” Viện trưởng Trần chưa nói hết câu, đã chợt nhớ ra gì đó. Âm cuối cùng bị bà ấy nuốt thẳng xuống bụng, suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.

Biểu cảm của bà ấy cứng đờ, nhất thời bà ấy không biết nên đứng đối mặt với giếng cạn hay đưa lưng về giếng cạn thì sẽ đỡ sợ hơn, bà ấy bế Hữu Hữu lên, chạy thật nhanh theo bản năng.

Hữu Hữu không hiểu sao tâm trạng của mẹ Trần lại thất thường như thế, lúc tốt lúc không tốt, thế nhưng cô bé cũng không giãy giụa, mà ngoan ngoãn để đối phương bế.

Viện trưởng Trần cũng không nói gì, bây giờ trong đầu bà ấy chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Nhanh về cô nhi viện!

Nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của mẹ Trần, Hữu Hữu nhỏ giọng nói: “Con có thể tự đi.”

Khi chạy được một đoạn xa, nhìn xuống có thể thấy cô nhi viện thấp thoáng dưới chân núi, trái tim đang thắt chặt của mẹ Trần cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

Sau lưng bà ấy ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK