Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ cười vừa ngọt ngào vừa mềm mại của cô gái nhỏ lập tức cứng lại, gương mặt cười đến cong cong như vầng trăng non cũng dần khôi phục thành thẳng tắp.

"Chậc, con quái vật nửa đêm đi nói chuyện với cây liễu." Trong mắt Lý Tử Dương, nhóc ta chỉ nhìn thấy Tô Hữu Hữu đứng dưới tàng cây, không ngừng nói chuyện với cái cây.

"Còn bày đặt Ngưu Ngưu..." Nhóc ta bắt chước khẩu âm của cô bé.

Hữu Hữu không thèm để ý đến nhóc ta, mà đi lướt qua người nhóc ta.

"Này, tao đang nói chuyện với mày đấy. Mày điếc à?" Lý Tử Dương chạy đến chắn đường cô bé.

Nhóc ta đã tám tuổi rồi, cơ thể cường tráng, cao hơn Hữu Hữu tận một cái đầu.

Hữu Hữu vẫn không hé răng.

"Ồ, không đúng. Mày không câm điếc, mày là đồ, nói, lắp."

Lý Tử Dương không hiểu vì sao Tô Hữu Hữu lại không chịu khóc, lần nào cũng thế, bất kể nhóc ta trêu thế nào, cô bé cũng không khóc.

Đôi mắt của nhóc ta khẽ đảo, đột nhiên dùng sức tóm lấy tóc của Hữu Hữu.



"Mày khóc vài tiếng, gọi tao là anh trai, tao sẽ tha cho mày. Nếu không tao sẽ mách mẹ rằng, ngày mai mày lén trốn vào xe của chú Lưu để đến thành phố Bình Thành!"

Thấy Tô Hữu Hữu cuối cùng cũng có phản ứng, đáy mắt cô bé lộ ra sự hoảng hốt, Lý Tử Dương đắc ý cười rộ lên.

Giây tiếp theo, cổ họng nhóc ta đột nhiên như bị siết chặt, tiếng cười lập tức im bặt... nhóc ta phát hiện, hình như mình đang bay khỏi mặt đất!

Nhóc ta hoang mang!

Cúi đầu nhìn xuống dưới, thì thấy cơ thể nhóc ta dần trở nên trong suốt.

Ngay sau đó, nhóc ta nhìn thấy một "Lý Tử Dương khác" đang đứng dưới đất, đột nhiên ngã rầm xuống đất như không có xương.

"...!"

Lý Tử Dương đã bao giờ gặp qua tình huống đáng sợ như thế này đâu, nhóc ta sợ đến độ mặt cắt không còn một giọt máu. Nhóc ta vươn tay muốn kéo lấy "thân xác" của mình, nhưng bàn tay lại trực tiếp xuyên qua.

A a a a a...

Cảnh tượng này khiến thằng nhóc nghịch ngợm đầu gấu thường ngày hoảng sợ, nhóc ta muốn há miệng hét lớn, nhưng lại chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Sau đó, nhóc tư như phản ứng được gì đó, trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía Hữu Hữu. Tròng mắt nhóc ta co rúm lại, thân thân không kiềm được mà run rẩy, cứ như bị giật điện ấy. Hồn phách vừa rời khỏi cơ thể hình như lại nhạt thêm vài phần.



Sau vài giây, nhóc ta thấy mình đột nhiên hoa mắt, sau đó nhóc ta lại được quay về thân xác của mình rồi.

Vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt của Tô Hữu Hữu dí sát vào mặt mình, đôi mắt Lý Tử Dương lật ngược lên, lập tức hôn mê.

Hữu Hữu: "..."

Cô gái nhỏ lùi về phía sau hai bước, hết nhìn Lý Tử Dương, lại nhìn màn trời tối đen.

Rõ ràng cô bé đang suy nghĩ xem có nên ném Lý Tử Dương ở đây, để nhóc ta ngủ ngoài trời một đêm không?

Thôi, vẫn nên gọi cậu ta về phòng ngủ thì hơn.

Thế nhưng gọi hai tiếng mà vẫn chẳng thấy Lý Tử Dương ừ hử gì.

Vì thế, bạn nhỏ Hữu Hữu không chút do dự siết chặt tay lại, đấm thật mạnh lên mặt Lý Tử Dương.

... Hữu Hữu không muốn đánh người đâu nhé.

... Nhưng mà vui lắm, hí hí hí!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK