Lý Tử Dương bị đau tỉnh.
Lý Tử Dương bị dọa đến đái ra quần.
Lý Tử Dương "oa" một tiếng rồi khóc rống lên.
Sợ đánh thức mẹ Trần, Hữu Hữu gấp đến độ nói chuyện lưu loát hơn nhiều: "Không được khóc!"
Cổ họng của Lý Tử Dương như bị bóp chặt, tiếng khóc bị nhóc ta mạnh mẽ đè về.
Nhóc ta nhìn Hữu Hữu với ánh mắt sợ hãi, đôi mắt rưng rưng, đau khổ như chuột nhỏ thấy mèo lớn vậy.
Từ bé Hữu Hữu đã sống ở đạo quán, trước khi đạo trưởng Vô Danh gửi cô bé cho viện trưởng cô nhi viện, cô bé chưa từng xuống núi lần nào cả.
Do cơ thể cô bé vô cùng suy yếu, năm giác quan không cái nào sử dụng được, trong năm năm đầu đời ngắn ngủi, cô bé đã giành đến hai phần ba thời gian chỉ để ngủ rồi.
Mà trái ngược với cơ thể suy yếu, là hồn thể của Hữu Hữu vô cùng mạnh mẽ.
Nói theo cách của đạo trưởng Vô Danh thì là: cô bé được trời sinh để trở thành bà tổ của giới huyền học.
Cơ thể của Hữu Hữu không thể sử dụng được năm giác quan, nhưng hồn phách của cô bé lại có thể.
Trong lúc ngủ mê man đó, cô bé lạc vào một thế giới khác.
Cô gái nhỏ cứ trưởng thành mơ mơ màng màng như thế.
Dưới sự cố gắng không ngừng của đạo trưởng Vô Danh, năm giác quan của cô bé mới chậm rãi khôi phục.
Một thế giới mới giống như cuộn tranh, dần dần mở ra trước mặt cô bé.
Sư phụ dặn đi dặn lại Hữu Hữu rằng: không thể tùy tiện sử dụng huyền thuật đối với người bình thường, nếu không sẽ dễ dàng dính vào nhân quả, cô bé sẽ gặp tai họa không đáng có.
Vì thế, Hữu Hữu vẫn luôn khắc ghi lời thầy dạy trong lòng.
Giờ phút này, nhìn Lý Tử Dương ngồi dưới đất khóc thút tha thút thít nhưng không dám phát ra tiếng, bạn nhỏ Hữu Hữu vừa vung nắm đấm đánh người ta bắt đầu cảm thấy luống cuống tay chân.
Cô gái nhỏ cảm thấy cú đấm ban nãy không được tính là đánh Lý Tử Dương, vì cô bé chỉ muốn gọi nhóc ta dậy thôi mà.
Điều khiến cô bé xoắn xuýt là trước khi Lý Tử Dương ngất xỉu... cô bé đã sử dụng huyền thuật để dọa nhóc ta.
... Mà Lý Tử Dương chỉ là người bình thường thôi.
Ngay sau đó, một sợi dây màu xám trắng giống như có sinh mệnh nhảy "phốc" khởi cơ thể của Lý Tử Dương, mang theo hơi thở quỷ dị bất thường, bay thẳng về phía Hữu Hữu.
Đây là sợi dây nhân quả kết thành, sau khi cô bé sử dụng huyền thuật với Lý Tử Dương.
... Cho dù trước đây Hữu Hữu chưa từng nhận được sợi dây nhân quả, nhưng bây giờ chỉ cần liếc mắt một cái cô bé đã nhận ra.
Sư phụ nói để sợi dây nhân quả quấn thân thì không tốt, vậy trực tiếp cắt đứt nó không phải được rồi ư?
Hữu Hữu nghĩ thế nào thì làm thế ấy, cô bé giơ tay ra tóm lấy sợi dây nhân quả.
Một cảnh tượng ngoài dự đoán đã xảy ra: Sợi dây nhân quả ngoằn ngoèo dường như cảm nhận được gì đó, nó vội vàng duỗi thẳng ra, sau đó lấy tốc độ nhanh gấp bội lần khi bay đến, vội vàng trốn về cơ thể của Lý Tử Dương.
... Ơ?
Hữu Hữu - vẫn đang giơ tay ra định tóm lấy - khẽ chớp chớp mắt, không hiểu sợi dây nhân quả kia có ý gì.
Lý Tử Dương bị dọa đến đái ra quần.
Lý Tử Dương "oa" một tiếng rồi khóc rống lên.
Sợ đánh thức mẹ Trần, Hữu Hữu gấp đến độ nói chuyện lưu loát hơn nhiều: "Không được khóc!"
Cổ họng của Lý Tử Dương như bị bóp chặt, tiếng khóc bị nhóc ta mạnh mẽ đè về.
Nhóc ta nhìn Hữu Hữu với ánh mắt sợ hãi, đôi mắt rưng rưng, đau khổ như chuột nhỏ thấy mèo lớn vậy.
Từ bé Hữu Hữu đã sống ở đạo quán, trước khi đạo trưởng Vô Danh gửi cô bé cho viện trưởng cô nhi viện, cô bé chưa từng xuống núi lần nào cả.
Do cơ thể cô bé vô cùng suy yếu, năm giác quan không cái nào sử dụng được, trong năm năm đầu đời ngắn ngủi, cô bé đã giành đến hai phần ba thời gian chỉ để ngủ rồi.
Mà trái ngược với cơ thể suy yếu, là hồn thể của Hữu Hữu vô cùng mạnh mẽ.
Nói theo cách của đạo trưởng Vô Danh thì là: cô bé được trời sinh để trở thành bà tổ của giới huyền học.
Cơ thể của Hữu Hữu không thể sử dụng được năm giác quan, nhưng hồn phách của cô bé lại có thể.
Trong lúc ngủ mê man đó, cô bé lạc vào một thế giới khác.
Cô gái nhỏ cứ trưởng thành mơ mơ màng màng như thế.
Dưới sự cố gắng không ngừng của đạo trưởng Vô Danh, năm giác quan của cô bé mới chậm rãi khôi phục.
Một thế giới mới giống như cuộn tranh, dần dần mở ra trước mặt cô bé.
Sư phụ dặn đi dặn lại Hữu Hữu rằng: không thể tùy tiện sử dụng huyền thuật đối với người bình thường, nếu không sẽ dễ dàng dính vào nhân quả, cô bé sẽ gặp tai họa không đáng có.
Vì thế, Hữu Hữu vẫn luôn khắc ghi lời thầy dạy trong lòng.
Giờ phút này, nhìn Lý Tử Dương ngồi dưới đất khóc thút tha thút thít nhưng không dám phát ra tiếng, bạn nhỏ Hữu Hữu vừa vung nắm đấm đánh người ta bắt đầu cảm thấy luống cuống tay chân.
Cô gái nhỏ cảm thấy cú đấm ban nãy không được tính là đánh Lý Tử Dương, vì cô bé chỉ muốn gọi nhóc ta dậy thôi mà.
Điều khiến cô bé xoắn xuýt là trước khi Lý Tử Dương ngất xỉu... cô bé đã sử dụng huyền thuật để dọa nhóc ta.
... Mà Lý Tử Dương chỉ là người bình thường thôi.
Ngay sau đó, một sợi dây màu xám trắng giống như có sinh mệnh nhảy "phốc" khởi cơ thể của Lý Tử Dương, mang theo hơi thở quỷ dị bất thường, bay thẳng về phía Hữu Hữu.
Đây là sợi dây nhân quả kết thành, sau khi cô bé sử dụng huyền thuật với Lý Tử Dương.
... Cho dù trước đây Hữu Hữu chưa từng nhận được sợi dây nhân quả, nhưng bây giờ chỉ cần liếc mắt một cái cô bé đã nhận ra.
Sư phụ nói để sợi dây nhân quả quấn thân thì không tốt, vậy trực tiếp cắt đứt nó không phải được rồi ư?
Hữu Hữu nghĩ thế nào thì làm thế ấy, cô bé giơ tay ra tóm lấy sợi dây nhân quả.
Một cảnh tượng ngoài dự đoán đã xảy ra: Sợi dây nhân quả ngoằn ngoèo dường như cảm nhận được gì đó, nó vội vàng duỗi thẳng ra, sau đó lấy tốc độ nhanh gấp bội lần khi bay đến, vội vàng trốn về cơ thể của Lý Tử Dương.
... Ơ?
Hữu Hữu - vẫn đang giơ tay ra định tóm lấy - khẽ chớp chớp mắt, không hiểu sợi dây nhân quả kia có ý gì.