Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái nhỏ gục đầu xuống, đôi lông mì dài khẽ chớp chớp, đôi tay nhỏ đang giấu trong áo khoác siết thật chặt vạt áo.

Cô bé không thích cô nhi viện, nhưng cho dù ngốc nghếch đến mức nào, cô bé cũng biết là không nên nói những lời này với viện trưởng Trần.

Viện trưởng Trần khẽ cay mày, rõ ràng lúc trước cô bé rất hiểu chuyện, chưa từng đòi chạy về đạo quán, sao hôm nay lại tự nhiên chạy về cơ chứ?

Bà ấy tìm khắp cô nhi viện mà không thấy cô bé đua, mới ý thức được rằng có lẽ con nhóc này đã chạy về đạo quán rôi.

Vì thế, bà ấy mới lập tức chạy lên núi.

… Đúng thật là vừa lên núi bà ấy đã tóm được người. Thế nhưng nếu để bà ấy chứng kiến cảnh tượng ma nữ bò giếng như vừa nãy thêm vài lần nữa, bà ấy sẽ chết sớm mất thôi.

Sau khi đắn đo một lát, viện trưởng Trần nghiêm túc nói: “Hữu Hữu, khi sư phụ con đưa con đến viện phúc lợi, không phải con đã hứa với sư phụ là sẽ nghe lời mẹ ư?”

Nhắc đến đạo trưởng vô danh, vành mi của cô gái nhỏ lập tức run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, nhưng cô bé không hé răng.

Viện trưởng Trần lại nhớ lại hai tháng trước…

Ngày đó, đạo trưởng Vô Danh đột nhiên đưa Hữu Hữu đến cô nhi viện, nói là nhờ cô nhi viện chăm sóc cô bé một thời gian, ông ấy có việc phải ra ngoài tầm nửa tháng.

Ông ấy còn để lại một khoản “phí chăm sóc” vô cùng lớn.



Kết quả hai tháng qua đi, đạo trưởng Vô Danh vẫn chưa quay về, điện thoại cũng không liên lạc được.

Cũng may lấy bản lĩnh của đạo trưởng kia, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nên viện trưởng Trần cũng không lo lắng.

Đoán chừng là có chuyện gì đó vướng chân.

Nhưng quan trọng nhất là, ông ấy đã nhờ cậy bà ấy chăm sóc cô bé, lỡ cô bé mà xảy ra chuyện gì, bà ấy biết giải thích với đạo trưởng thế nào đây?

Đây mới chính là điều khiến bà ấy lo lắng nhất.

Nghĩ đến đây, viện trưởng Trần quyết định nói mọi chuyện nghiêm trọng một chút.

Bà ấy muốn để con nhóc này biết sai lầm của bản thân sẽ tạo nên hậu quả nghiêm trọng thế nào, nên bà ấy cũng giống như bao người lớn khác, dùng giọng điệu đe dọa nói:

“Nếu con không nghe lời, sư phụ con sẽ không cần con nữa, ông ấy sẽ không về nữa đâu.”

Cô gái nhỏ đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt trong veo tràn ngập tủi thân và hốt hoảng. Đôi mắt ngập nước, nhưng cô bé vẫn cố chấp không để nó rơi xuống.

Viện trưởng Trần lập tức cảm thấy luống cuống, bà ấy cứ cảm thấy ánh mắt cô bé nhìn bà ấy bất thường thế nào ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK