Trông rất sang trọng, quý phái
Chuyện là hôm nay, cha sẽ đưa em đi gặp mấy ông khách hàng, bàn bạc về chuyến hàng lớn sắp xuất kho, cũng lâu lắm rồi, Ánh chưa đi theo cha mần ăn, do chuyến này có cha kề vai sát cánh, cho nên Ánh mặc nhiên không mấy lo lắng, hay để tâm
Ánh vừa bước ra ngoài cửa phòng, đã thấy con Mận đứng tần ngần trước cửa, trên tay nó xách theo cái giỏ mây, ngó bộ nó tính đem đồ dơ của em đi giặt, em đứng nép sang một bên để nó vào phòng, cuối cùng vẫn không quên dặn dò
"Mày đem mấy cái đầm dơ của cô đi giặt thôi, còn cái áo bà ba màu xanh ngọc, cứ để đó đi, chừng nào cô về rồi cô giặt sau"
Chưa kịp để em đi mất, con Mận bất ngờ quay đầu lại, nó lanh miệng trả lời
"Hay cô để con giặt luôn cho, con hổng có làm trầy xước áo của cô đâu, chớ bà mà biết con để cô giặt đồ, bà đánh con chết"
Ánh thở dài, em nhăn nhó mặt mày, sao cái con nhỏ này nhiều chuyện dữ vậy cà, đã em kêu đừng có giặt thì nghe lời chút đi, bộ cho nó rảnh ran xíu là nó chết hay sao, phải kiếm chuyện mần mới được à?
"Nè, cô nói sao thì mần vậy đi, mày mà đụng vô đồ của cô, cô chặt đứt cái tay mày"
Con Mận nghe em rầy, nó sợ sệt cúi đầu, cô Ánh vẫn không thay đổi xíu nào, cái tánh lúc nào cũng khó chiều, khó hiểu, nhưng phận tôi tớ như Mận nào dám hó hé nửa lời, nó lấp bấp thưa
"Dạ, vậy cô đi cẩn thận"
Nhìn thấy con nhỏ tự dưng thay đổi sắc mặt, trông nó buồn hiu, làm em tự dưng thấy mình đáng trách ghê nơi, Mận nó sợ em cực, nên mới có ý muốn giúp em giặt đồ, vậy mà em còn lớn tiếng nạt nộ nó, cũng chả biết từ khi nào em lại có cái tánh thương người nữa, thấy con Mận định xoay lưng rời đi, em vội lên tiếng níu chân nó
"Mận, lại đây"
Con Mận nghe em gọi, nó tức tốc chạy lại gần em, coi em cần cái gì sai bảo nó, chỉ thấy em im lặng, bàn tay nõn nà lục lọi túi sách, Mận đứng im như trời trồng, không biết cô Ánh đang muốn mần cái gì?
"Cầm đi, coi như cô thưởng thêm cho mày"
Em lấy trong túi sách ra mấy tờ bạc Đông Dương, dúi vào tay con Mận, tội nghiệp nó, nào giờ nó theo hầu hạ em, từ Nam Kỳ cho đến tận bên Pháp, vậy mà chưa bao giờ em bỏ tiền túi ra mua đồ tết, hay thưởng thêm cho nó đồng bạc nào, nghĩ lại tự dưng thấy mình tệ bạc ghê luôn á
"Dạ cô ơi, tiền lớn quá, con không dám nhận đâu"
Con Mận giật mình rụt tay về, đó giờ cô Ánh có bao giờ cho tiền nó đâu, tiền mần công của nó cả năm đều được bà Liên gửi riêng, Mận nhìn mấy tờ tiền lớn trên tay em, nó thầm nghĩ, số tiền này còn lớn hơn tiền mần công của nó một năm luôn á, thì mần sao mà nó dám nhận đây
"Cô kêu mày lấy thì mày cứ lấy, sắp tết rồi, mua đồ mới mà bận, chớ mày tính tết nhứt mà bận đồ cũ hoài sao hả?"
Mận nhìn em, mắt nó rưng rưng, đó giờ cô Ánh chưa bao giờ đối xử tốt với nó hết á, mà nói không tốt cũng không phải, chỉ là cô bận học, bận mần ăn, có thèm quan tâm đến nó ra sao đâu, tự dưng bây giờ cô nói mấy lời này, càng làm cho nó xúc động
"Ê, sao khóc vậy?"
Ánh bất ngờ khi thấy con Mận ôm mặt khóc, rồi sao không lấy tiền mà khóc?, em có làm gì nó đâu trời, kiểu này má em mà bắt gặp thể nào cũng nói em ăn hiếp nó
"Dạ, con hông có sao, chỉ là con thấy cô dạo này khác hồi trước quá chừng"
Mận lấy tay quẹt nước mắt, nó đẩy tờ tiền về phía em, tuy nó hơi xúc động, nhưng nó không muốn nhận tiền đâu, bởi tiền lương của nó bà Liên phát rồi, nó chỉ nhận đúng mức lương mà bà Liên đưa thôi, ngoài ra nó không muốn lấy thêm đâu
"Cầm lẹ, cô còn có công chuyện phải đi gấp, mày mò riết trễ giờ của cô rồi sao?"
Ánh mỉm cười bất lực, không biết sao mà nhỏ này ghộ ghê á, cho tiền mà không lấy, còn đứng đó khóc lóc tỉnh bơ, em nhìn lại đồng hồ đeo tay, mặt em hơi nhăn nhó thúc giục
"Trời đất, nhỏ này lì ghê ta ơi, lát hồi cô mà trễ giờ, cô méc ông, cho ông đánh mày một trận đó nghen"
Con Mận nghe cô Ánh nhắc đến ông Đốc, còn nói sẽ méc ông về cái tội nó dám làm trễ giờ cô, nó sợ sệt vươn tay cầm lấy mấy tờ tiền, miệng nó run rẩy cảm ơn
"Dạ, con cảm ơn cô"
Ánh hất tay bảo nó đi, em quay người đi xuống cầu thang, trước lúc con Mận khuất bóng, em còn không quên căn dặn
"Nhớ đừng có giặt cái áo đó nghe chưa?"
Con Mận ở trong nhà tắm gôm đồ đi giặt, nó chau mày khó hiểu, bộ cái áo bà ba này cô may mắc tiền lắm hay sao, mà cô quý nó như vàng như bạc, mà lạ hơn ở chổ, đó giờ cô Ánh ghét mặc đồ bà ba như quỷ, cô chê nó nóng nức, chật chội khó chịu
Nghĩ đến đây, con Mận còn thấy khó hiểu hơn, hồi trước mấy cái đầm cô Ánh mua bên Pháp tận mấy chỉ vàng, mà nó có thấy cô nâng niu dữ vậy đâu.
Nó cầm chiếc áo bà ba màu xanh ngọc bích trên tay, sờ thử coi chất lụa ra sao, mà cô Ánh mê dữ vậy không biết, sờ xong, nó càng thấy lạ thêm, có thấy cái gì khác biệt đâu, cũng chỉ là một cái áo gấm vân bình thường
Mận nhìn theo bóng lưng cô Ánh đang di chuyển xuống cầu thang, nó thầm cảm thán
Công nhận người giàu họ có mấy cái tư tưởng lạ lùng ghê!
***
Giờ cơm trưa
Ông bà Trịnh ngồi ăn cơm mà như tra tấn cực hình, cũng bởi cái bầu không khí ãm đạm, rợn sống lưng, đang tỏa ra từ phía Mai Hân và Thế Thành
Mai Hân ngồi đó thẩn thờ nhai cơm, nàng ngậm một họng cơm vào miệng, nhưng nuốt không có một hột nào trôi hết, chết tiệt, cơm gì mà cứng như đá, nàng tức đến mức rưng rưng nước mắt, nàng lớn giọng quát
"Con Nị đâu rồi, lên đây"
Con Nị từ nhà bếp tức tốc chạy lên, nó đứng khoanh tay trước mặt nàng, hai tay nó run cầm cập, nhìn gương mặt quạo quọ của nàng là nó biết sắp có chuyện không lành rồi...
"Dạ cô kêu con"
Hân thẳng thừng ném chén cơm xuống đất.
Keng*
Cái chén sứ bể tanh bành, cơm rơi vương vãi trên sàn gạch
Con nhỏ giật mình quỳ xuống, chưa kịp mở miệng đã bị nàng mắng chửi một trận te tua
"Ai dạy mày nấu cơm, cơm khô như vậy mà mày cũng dám bưng lên đây được, xuống bếp nấu lại nồi khác đi"
Con Nị không dám hó hé nửa lời, vì nó biết, bây giờ nó mà mở miệng ra cãi thể nào cũng bị no đòn, hồi tối hôm qua con Muội đã bị đánh đập một trận thê thảm rồi, tại cái tội dám trả treo mợ Hân
"Dạ...dạ cô"
Bà Cúc lùa một miếng cơm vào miệng, có thấy cứng miếng nào đâu, bà liếc sang Mai Hân, nhỏ này không biết học đâu ra cái tánh giận cá chém thớt.
Hai anh em nhà nó, y như đúc khuôn
Hân bực bội ngồi ngay ngắn xuống bàn, mặt mày nàng chù ụ, méo mó, làm cho ông Trịnh thở dài thườn thượt, ông tạm gác đũa trên chén, nhìn đến con gái cưng, ông nhẹ giọng dỗ ngọt
"Giờ bây muốn cha xử cái thằng chồng bây ra sao, bây cứ nói đi, cha lấy lại công bằng cho bây"
Ông Trịnh thầm nghĩ bụng, chắc cậu Tùng phải đánh đập, chửi mắng con gái ông thậm tệ dữ lắm, nên nó mới ấm ức đến mức này, nhìn Hân khóc lóc qua giờ, mặt mày sưng húp lên như bị ai đánh, làm ông tức mình hết sức
"Con hổng có muốn gì hết á, chỉ cần cậu Tùng chịu trả con Tít lại cho con thôi"
Dứt câu, cậu Thành ngồi bên cạnh nàng ho sặc sụa, qua giờ cậu còn mong ngóng, không biết Mai Hân về đây, rồi Tít ở đâu, sao cậu không thấy bóng dáng con bé, giờ nghe nàng nói câu này, lửa giận trong lòng cậu sôi sục như thiêu rụi lý trí
"Con bé Tít đâu?"
Cậu Thành đen mặt, cậu nhìn sang Mai Hân, chờ đợi câu trả lời, bây giờ em gái cậu chỉ cần nói
Em Tít của cậu bị cậu Tùng đuổi đi thôi
Cậu thề, cậu sẽ chơi khô máu với thằng khốn nạn đó, không ngoài dự đoán của cậu, nàng ấm ức trả lời
"Tít bị cậu Tùng đuổi đi hồi giấc sáng hôm qua rồi"
Nói đến đây, nước mắt nàng lại rơi, từ lúc Tít đi, nàng sống trong sự bất lực, đau khổ như muốn bóp nát nàng, tại sao chứ, Tít hứa rồi mà, cùng nàng vượt qua mọi thứ, sẽ không bỏ rơi nàng, trong lá thư, Tít hứa sẽ quay lại
Liệu có thật là em sẽ quay về tìm nàng không?
Hay đó chỉ là một lời hứa hẹn, nàng đứng bật dậy, nén dòng nước mắt đang chực trào, nàng bỏ chạy một mạch về phòng...
"Con mẹ nó, cái thằng khốn nạn"
Cậu Thành ném lại một câu chửi, cậu rời bàn ăn, chạy vội ra ngoài sân, trèo lên chiếc xe hơi phóng đi mất hút, bà Cúc sợ con trai sẽ gây chuyện, bà vội vàng chạy theo
"Thành, Thế Thành, đứng lại cho má"
Chiếc xe cứ như thế hết ga mà phóng đi, bà Cúc tâm trạng rối bời, hết Mai Hân rồi đến Thế Thành, riết rồi cái nhà này loạn hết trơn, lời nói của bà chỉ để gãi ngứa lổ tai cho tụi nó thôi hay sao á, tháng sau Thế Thành nó làm đám hỏi rồi, vậy mà giờ nó còn luyến tiếc con bé hầu đó không thôi, bà thở dài một hơi rồi quay lưng đi vào
Trên đời này, nặng nhất là chữ Thương
Mà khổ nhất, cũng tại chữ Thương
***
Hân ngồi co ro trong bốn bức tường, bóng tối như bao quanh lấy nàng, nhấn chìm nàng vào trong vực sâu, không có lấy một tia ánh sáng
Phải rồi!
Tia sáng cuối cùng của đời nàng đã bị lấy đi mất, hết rồi, hết thật rồi, tia sáng của nàng đã thật sự tàn lụi, không còn một ai bên cạnh nàng, sưởi ấm cho nàng, tình nguyện dang tay kéo nàng ra khỏi vực sâu tối tăm, lạnh giá
Hệt như năm đó, lòng nàng chợt lạnh đi, nàng đúng là ngu ngốc, hết tin lời của một đứa trẻ mười hai, bây giờ lại tin lời của một cô gái mười tám, ở cái tuổi nửa vời này, thì làm gì có cái gọi là chân tình
Rồi con bé sẽ đến một nơi khác, gặp gỡ, yêu thương một cô gái khác, hoặc một cậu trai khác, mà không phải nàng, sau đó lấy chồng, sinh con, sống một cuộc sống như bao người phụ nữ khác
Chỉ tiếc thay, nàng đã thực sự trao duyên cho em
Còn em, em có thật sự thương tôi không?
Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một con chim nhỏ, bị nhốt vào một chiếc lồng sắt, chờ đến ngày già cội, yếu ớt, rồi lìa đời
Nàng đã từng lo lắng, bất an khi bước vào mối tình ngang trái này, vì nó chả có một sợi dây nào ràng buột, thứ nàng sợ nhất, chính là cái ngày mà em rời đi, em chán ghét nàng, em chán ghét cái tình cảm đồng tính luyến ái mà bao người khinh miệt, nhưng cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn tin em, tin tưởng cái tình yêu chớm nở mà em trao cho nàng, rồi thì sao, lại thêm một nhát dao cứa thẳng vào tim nàng, khiến cho nàng sống dở chết dở, chỉ biết thoi thóp sống sót nửa đời còn lại, mà không có em bên cạnh
"Mợ nên nhớ, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, mợ cũng phải cùng em vượt qua"
"Mợ yên tâm, dù cho mọi chuyện có ra sao, em nhất định sẽ bảo vệ mợ, chỉ cần mợ chờ em"
"Được, mợ tin em"
Hàng loạt kí ức chạy dọc trí óc nàng, khiến nàng nức nở vội ôm chặt đầu, như muốn ném hết tất cả kí ức thuộc về em ra khỏi tâm trí, tuy nó từng là hạnh phúc, nhưng hiện thực nó làm nàng đau, tim nàng đau rát khi nhớ đến từng cái hôn em trao cho nàng, từng lời hẹn ước sắc son, tất cả...cuối cùng cũng chỉ là một lời nói dối
Nàng tự cười cợt bản thân mình, nàng chống tay ngồi dậy, chầm chậm đi đến trước giường, trên chiếc bàn nhỏ bấy giờ còn đặt một khung ảnh, đúng thật là ngu ngốc, người ta đã vứt bỏ nàng rồi, vậy mà còn đem theo mấy thứ đồ vật vô tích sự này, nàng im lặng ngắm nhìn bức họa, hồi lâu, nàng muốn ném nó đi thật xa, nàng chạy một mạch lại cửa sổ, cánh tay nàng dừng lại ở không trung
Cuối cùng, vẫn là không nỡ
Nàng chạm tay vào từng đường nét em họa, đẹp thật, càng nhìn kĩ bức họa, nàng nhận ra bản thân khi ấy đã rất hạnh phúc, thử nhìn nét mặt nàng xem, xem có biết bao nhiêu là hạnh phúc, bàn tay nàng siết chặt bức họa, đến mức ngón tay ửng đỏ, nàng ngậm ngùi kéo hộc tủ, ném bức họa vào trong, không quên mắng chửi em
"Đồ thất hứa"
***
Mười giờ đêm, lúc này chiếc xe Citroen Traction Avant lăn bánh vào cửa sân nhà, trên người Giao Ánh nồng nặc mùi rượu tây, ông An ngồi bên cạnh cẩn thận kéo cửa ra khỏi xe, con gái ông đã ngủ say tự khi nào, tội nghiệp, tính ra từ lúc vào bàn ăn, Giao Ánh cứ bị mời rượu suốt, nhưng mần ăn mà, phải chấp nhận bồi rượu đối tác, nhờ có Giao Ánh, mà hợp đồng triệu đô của ông được ngài Etienne kí kết nhanh gọn, do tài ăn nói lưu loát của Ánh, khiến cho ông Etienne phần nào thích thú, hợp đồng xưởng mộc xem như chuyến này lời to.
Thấy Giao Ánh đã say mèm, ông vào nhà gọi cậu Quân ra, bế Ánh vào phòng giúp ông, tại ông cũng có tuổi rồi, hơi sức đâu mà bế bồng Ánh, với lại, dạo này con nhỏ cao lớn phổng phao hẳn ra, tướng tá trông đầy đặn nở nang, chớ không có ốm yếu như hồi đó..
Một lát sau, Trọng Quân vội vàng chạy ra, cậu chồm người vào trong xe, dùng hai tay nâng người Giao Ánh lên, bế xốc vào trong, ngay lúc cậu đang bế Ánh về phòng, thì bắt gặp bà Liên đang đứng ngay cửa phòng em
Thấy con gái bất tỉnh, bà vội vàng chạy đến, chưa kịp động tay vào Ánh, bà đã nghe mùi rượu tây nồng nặc, mặt mày bà giận dữ, tra khảo Trọng Quân
"Cha bây kéo con Ánh đi tiếp khách hàng của ổng nữa rồi đúng không?"
Bà Liên biết ngay mà, hồi trưa bà thấy ông An dắt con bé Ánh ra ngoài, bà đã nghi ngờ rồi, đó giờ ông An toàn đưa Ánh đi tiếp mấy mối mần ăn lớn của ổng, do Ánh thông thạo tiếng Pháp, còn am hiểu về chuyện kinh doanh, nên được lòng mấy ông Tây dữ lắm, bà Liên không có cấm cản chuyện con gái giao tiếp mần ăn, chỉ là bà không thích cho Ánh uống rượu, hồi trước, bà từng chứng kiến cái cảnh Giao Ánh nôn thốc nôn tháo đến xanh mặt, cũng do tiếp rượu mấy ông thương nhân dùm cho ông An chớ đâu, càng nghĩ, bà lại càng thấy tức
"Thì đó giờ má cũng biết rồi, chuyện mần ăn mà má, thôi má đừng có trách hờn để bụng mần chi"
Cậu Quân cười gượng gạo, cậu sớm đã làm quen với cái khung cảnh má mình nóng giận rồi, hồi trước cũng tại mấy vụ rượu chè khách khứa này, mà má cậu giận cha suốt gần mấy tháng trời, vì cái tội ông dám để con gái tiếp rượu trong suốt một tuần, bà nóng giận đến mức muốn lật tung cái nhà Thống Đốc lên luôn đó đa
"Thiệt tức chết cái ông già đó mà, má đã dặn hoài mà ổng vẫn lì, để cho con gái má cực khổ như vầy mà ổng coi được đó đa"
Bà Liên vừa theo chân Trọng Quân vào phòng, vừa chửi mắng ông An thậm tệ, bà sai con Mận bưng lên đây một thau nước ấm, để bà lau mình mẩy cho Ánh, rồi thay cho Ánh một bộ đồ mới luôn
Chuyện thay quần áo cho Ánh đó giờ bà làm riết thành quen, cũng tại cái cha già mắc dịch chồng bà chớ ai, báo hại con nhỏ suốt ngày mệt mỏi, yếu ớt, bà nhìn mà xót ruột không thôi, tối nay về phòng, bà quậy cho ổng một trận biết mặt
Bàn tay bà trút bỏ cái đầm trên cơ thể Ánh ra, bà vắt mạnh chiếc khăn lông cho ráo nước, nhưng chưa kịp lau tay chân cho Ánh, tay cầm khăn của bà chợt khựng lại, đập vào mắt bà là mấy vết tím bầm, đỏ au, nhìn thoáng qua thôi bà ngầm hiểu ra vấn đề, bà xem như không thấy gì cả, bà dùng khăn ấm lau sạch sẽ cơ thể cho Ánh, trong lúc bà thay đầm ngủ cho Ánh, bà còn nghe loáng thoáng được mấy câu Ánh nói mớ
Lòng bà thầm đoán được tên hung thủ đã gây ra mấy vết thương đỏ chót này là ai rồi!