• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái cô hồi chiều là ai vậy mợ"

Tít gác tay lên trán trầm tư một lúc, sau đó nó xoay người qua bên phía Hân mà hỏi thăm dò xem cô gái kia là ai, từ lúc nghe cô đó nói về vấn đề cha nó đang truy lùng tung tích của nó trên khắp đất Sài Thành, thì tự dưng trong lòng Tít cảm giác bất an vô cùng

"Cô đó tên Thi, em gái của cậu Tùng mới từ Sài Thành dìa chơi đó em"

Hân xoay người lại đối diện với gương mặt mờ ảo được phản chiếu nương nhờ vào ánh trăng vàng le lói, đôi mắt của Tít như phát sáng lên trong màn đêm hiu hắt, làm nàng liên tưởng đến ánh sao lấp lánh trên bầu trời rộng lớn bạc ngàn kia, đối với nàng Tít như một vì sao sáng soi rọi cuộc đời u uất của nàng.

"À..."

Chợt một cái tên mơ hồ xuất hiện trong trí nhớ của Tít "Tịnh Hồng Thi"

Không thể nào...

Tít "à" một tiếng rồi tập trung quan sát thiếu nữ đang nằm trước mặt mình, đây là thứ mà Tít hằng ao ước suốt bao nhiêu năm qua, không ngờ lại được thực hiện trong cái hoàn cảnh éo le này, liệu Hân có còn dịu dàng ân cần thế này khi biết nó là Giao Ánh không?

"Em thấy cô Thi như nào?"

Hân thấy cái sắc mặt ngây ngốc của Tít thì buồn cười mà đánh tiếng hỏi nó về ấn tượng khi gặp cô Hồng Thi

"Sao là sao mợ"

Tít nhíu mài rồi hỏi ngược lại Hân, nó chưa hiểu hàm ý trong câu hỏi thăm dò này của nàng, nên không biết phải trả lời ra làm sao

"Em thấy cô Thi có đẹp không"

Lúc chiều khi Tít nó gặp Thi, nàng thấy nó cứ nhìn chầm chầm cô út suốt, mặt mài thì ngờ nghệch như đang suy nghĩ gì đó làm cho nàng có chút tò mò không biết nó đang suy nghĩ cái gì, hoặc là nó thấy cô Thi đẹp nên nhìn đắm đuối kiểu đó cũng nên.

"Mợ thấy cô út đó đẹp không"

Tít không trả lời nàng mà hỏi ngược lại

"Đẹp, cô út từ nhỏ được ông bà Tịnh cho lên Sài Thành ăn học, càng lớn càng xinh đẹp phỏng phao hẳn ra, da thịt cũng trắng ngần khác xa mấy cô nàng ở đây"

Sau mấy lời ca ngợi của Hân, thì nàng nhận được một tràn cười từ Tít, chưa kịp lên tiếng hỏi lý do vì sao nó lại cười, thì nàng đã nhận được câu hỏi mang tính trêu chọc từ Tít

"Vậy mợ thấy cô Thi đó có đẹp hơn em không"



Tít áp sát gương mặt nó vào tầm mắt của Hân, như để Hân nhìn thật kỹ ngũ quan tinh xảo của nó, từ trước đến nay Tít nó chưa bao giờ tự ti về cái nhan sắc trời ban này hết, và nó tin chắc một điều rằng, nó đủ sức ăn đứt cô Hồng Thi

Hân lặng thinh dõi theo từng hành động của Tít, từ cái đá mắt đến cái khóe môi đỏ hồng cong lên một đường cong xinh đẹp cũng được nàng thu vào tầm mắt, tim nàng như ngừng đập vì cái sự táo bạo này của Tít,

Nàng chưa bao giờ nhìn con nhỏ ở một khoảng cách gần đến như này, thậm chí nàng còn nghe được hơi thở dịu mát của Tít đang phả vào mặt nàng

"Em rất đẹp"

Hân vén vài sợi tóc mai đang lòa xòa trên trán của Tít, đúng thật là Tít nó đẹp hơn nhiều so với cô út Thi nhà này, nàng không thích đôi mắt sắc bén của cô út, mặc dù nó góp phần tăng thêm độ sắc sảo cho gương mặt, đối diện với đôi mắt ấy nàng cảm giác không an tâm

Nàng thích nét đẹp dịu dàng trong sáng của Tít hơn, từ ngày đầu gặp mặt, nàng dường như muốn đắm chìm vào trong đôi mắt dịu dàng của thiếu nữ này rồi, nàng thích sự ngây ngơ cũng như khờ khạo của Tít, nhưng mà bây giờ nàng cảm thấy sự khờ khạo ấy đang dần biến mất rồi.

"Em tạm chấp nhận đó nha"

Tít hào hứng hôn một cái lên gò má nàng, mặc dù nó rất muốn được một lần chạm lên đôi môi căng mọng kia, nhưng thật tình là nó chả dám manh động, thôi thì cứ để Hân tiếp nhận từng cử chỉ hành động nhẹ nhàng trước, đôi khi vồ vập quá nó sợ sẽ làm cho Hân cảm thấy dè chừng trước nó.

Dù sao nàng cũng là một cô gái được sinh ra và lớn lên ở cái vùng đất thôn quê này, nên cái chuyện phát sinh tình cảm với một người đàn bà khác nó khó như lên trời, Tít cảm thấy nó như đang đặt cược một ván bài lớn, và nó chả dám đảm bảo rằng nó sẽ chiến thắng trong ván cược ái tình này

Nhưng nó muốn thử một lần trong đời để sau này không còn thứ gì để mà nuối tiếc, dù sao thì nó cũng dốc hết tâm tình để chạy theo thứ gọi là tình yêu đôi lứa này rồi.

"Em lo mà ngủ đi, khuya rồi"

Hân kéo chăn lên đắp ngang ngực Tít, đêm nào nàng cũng nằm trò chuyện với Tít cả buổi rồi mới chịu đi ngủ, nàng cảm thấy hạnh phúc khi Tít xuất hiện trong cuộc đời tẻ nhạt này của nàng, nàng hứa là dù cho có chuyện gì xảy ra, nàng cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi cô bé này.

"Mợ lại đây, em phải ôm mợ thì mới ngủ ngon giấc được"

Tít chìa hai tay về phía Hân như chờ nàng xà vào lòng nó, không để Tít thất vọng "ai kia" ngay lập tức đón nhận cái ôm đó, nàng chui vào lòng Tít mà mặc kệ sự đời, cả ngày nàng chỉ trông chờ vào cái giây phút này thôi, cái giây phút khiến thể xác lẫn tâm hồn nàng cảm thấy yên ổn nhất

***

Sáng sớm trước khi ăn sáng, Hân đã vào thư phòng lấy bút giấy ra viết một vài dòng đặng gửi lên Sài Thành cho cậu Tùng hay về sự tình của cha má dưới này, nàng thì không cấm cản gì cậu hết, chỉ có điều cha má đang lo cho cậu lắm, nàng mong cậu biết đường thu xếp ổn thỏa rồi về thăm cha má.

Sau khi viết xong lá thư nàng gấp gọn tờ giấy lại rồi bỏ vào phong bì để thằng Cần đem lên cho cậu Tùng, xong xuôi hết thì nàng trở về phòng đặng gọi Tít dậy, không biết sao dạo này nó hay ngủ nướng đến tận trưa trời trưa trật, bỏ luôn cả cử ăn sáng

"Em ơi, dậy đi trời sáng rồi"

Hân bước tới giường của Tít mà kéo lớp chăn bông ra kêu nó dậy, nhưng con nhỏ ngủ như chết vậy, nàng kêu mãi mà nó cứ nằm trơ ra đó, Hân mới lây mạnh bã vai con Tít hơn để nó có thể tỉnh giấc

"Tít dậy đi em, ra ăn sáng với mợ"

Tít vừa say ke giọng nói lè nhè đáp lại

"Má ơi, cho con ngủ một xíu đi"

Nói xong con nhỏ kéo chăn bông trùm kín đầu như để ngăn không cho âm thanh của nàng phá hỏng giấc ngủ ngon của nó, Hân thì đơ ra trước câu nói mơ hồ của Tít

Má? Má nào ở đây

Hân không suy nghĩ gì nhiều mà tiếp tục kéo con Tít ra khỏi lớp chăn bông, nàng dùng một ít sức lực để lôi cái con người ngủ nướng kia dậy, mà càng ngày con Tít nó càng cao hơn thì phải, lôi nó ngồi dậy thôi cũng làm nàng mệt đừ ra, Tít bị lôi đầu dậy thì lơ ngơ mở mắt

"Ngoan dậy đi, ra ngoài ăn sáng với mợ"

Hân vuốt gọn gàng lại đầu tóc rối bù của Tít, sao trông bộ dạng của nó lúc này dễ thương quá chừng vậy không biết, làm nàng muốn hôn một cái cho đã đời.

Nghĩ là làm nàng hôn mấy cái lên gò má sữa của Tít, để khiến nó tỉnh táo hơn mà dậy sớm rửa mặt, đúng như nàng dự đoán, con Tít sau khi được hôn xong thì trợn tròn mắt mà nhìn nàng hồi lâu, nàng thấy vậy thì bật cười thành tiếng



"Dậy đi cô nương, ngủ gì mà ngủ quá trời"

Tít nó ngó ra ngoài cửa sổ, sau đó nũng nịu ôm chầm lấy Hân mà nói

"Tại mợ dậy sớm quá thôi, ngoài trời còn chưa kịp hừng sáng mà mợ đã lôi đầu người ta dậy rồi"

Tít nó thấy bất lực về vấn đề này nhưng không dám phản bác, ở Sài Thành thì nó muốn ngủ bao nhiêu tùy thích, có khi nó còn ngủ một giấc đến tận chiều sau mấy cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng của bọn bạn, ấy vậy mà về đây ngày nào cũng bị Mai Hân dựng đầu dậy ăn sáng, trong khi mặt trời còn chưa ló dạng.

"Mợ cưng chiều em quá rồi em hư đúng không, em có biết gia đinh trong nhà phải dậy từ canh ba để chuẩn bị nấu nướng quét dọn không Tít, còn em mợ kêu dậy ăn sáng thôi mà cũng nhõng nhẽo suốt buổi, em có tin là mợ đánh đòn em không"

Hân nghiêm giọng mà răn đe thiếu nữ đang nũng nịu như mèo con trong lòng nàng, phải nói là nàng cưng con Tít nhất nhà, mà sao nó cứ lì lượm quá không biết, mơi mốt cậu Tùng mà về đây thì Tít nàng phải tính làm sao đây, nên nàng phải giáo huấn Tít lại ngay từ bây giờ, tránh để nó làm phật lòng cậu Tùng

"Mợ hết thương em rồi"

Tít rời khỏi cái ôm ấm áp kia mà làm bộ mặt hờn giận, không hiểu sao nó thích nũng nịu với Hân cực kì, vì nó biết nàng sẽ xuống nước dỗ dành không để cho nó phải chịu uất ức, nên là cứ được voi thì đòi tiên

"Mợ thương em, nhưng mà sắp tới cậu Tùng sẽ về nhà, mợ không muốn cậu ấy sẽ trách phạt em về mấy chuyện lặt vặt này, em có hiểu lời mợ nói không"

Tít nghe xong thì tâm trạng cực kì rối bời, nếu anh Tùng mà về đây cũng đồng nghĩa với việc nó phải về lại Sài Thành, sẽ ra sao nếu anh Tùng phát hiện ra nó bỏ nhà đi biền biệt mấy tháng trời nay lại xuất hiện trong nhà của anh, nó thật không dám nghĩ đến kết cục số phận nó sẽ đi về đâu

Hân thấy sắc mặt Tít tái mét trông có vẻ sợ sệt, thì nàng lo lắng mà trấn an nó

"Nhưng mà em không cần phải lo, mợ sẽ bảo vệ em, mợ không cho ai đánh đập hay ức hiếp em như lần trước đâu"

Tít nó nghe nàng nói mấy câu này thì càng khó xử thêm, vì nó biết chả ai dám đánh đập nó khi phát hiện ra nó là cô út nhà Thống Đốc Lê An, tất nhiên là nó cũng không để ai có cơ hội ức hiếp nó, việc duy nhất nó sợ ở đây là mọi thứ sẽ bị bại lộ khi anh Tùng quay trở về nhà hội đồng Tịnh

"Dạ em ổn, từ mai em sẽ dậy sớm theo lời mợ dặn"

"Vậy có phải ngoan hơn không"

Hân hài lòng trước thái độ vâng lời của Tít, nàng thương nó, cho nên không muốn nó bị cậu Tùng đánh mắng chút nào, vì lần trước chứng kiến con nhỏ bị thằng Lũ ra tay đánh đập không thương tiếc, tim nàng như bị ai bóp chặt lại đến nghẹn ngào, nàng không muốn chuyện ấy xảy ra thêm bất kì lần nào nữa hết

***

Hân ra ngoài phòng ăn ngồi đấy đợi con bé Tít mang đồ ăn lên, như thường ngày sau khi chờ gia đinh dọn thức ăn đầy đủ ra bàn, nàng sẽ đuổi hết tụi nó xuống nhà bếp, xong xuôi nàng mới cho Tít ngồi xuống ăn cùng, vì nàng không muốn tụi gia đinh ganh tị hay ghét bỏ gì con hầu của nàng hết

Sau khi thấy đám gia đinh đã lui xuống hết nhà bếp thì Tít nó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hân, có lẽ đồ ăn miền tây không hợp khẩu vị của nó thì phải, cho nên dạo gần đây nó ăn ít hơn hẳn, đa phần là Tít ăn cho Hân khỏi phải lo lắng cho nó thôi

"Em ăn đi, sao dạo gần đây mợ thấy em ăn ít quá dạ Tít"

Hân gắp một miếng sườn kho vào chén của Tít, dạo này nó ăn cũng chỉ có một chén cơm thôi chớ không có ăn nhiều như lúc trước, làm nàng thấy hơi lo, nàng sợ nó ăn cảm thấy không ngon miệng hay gì đó nên mới đâm ra chán ăn

"Em...tại em ăn mau no thôi, chớ em không có ngán ăn hay gì đó đâu"

Tít ậm ừ rồi ăn nốt phần thức ăn mà Hân vừa gắp cho nó, thôi thì cứ ăn hết chổ này cho Hân khỏi phiền lòng là được, chớ số đồ ăn này đúng thiệt là không hợp khẩu vị của nó, nhưng mà bây giờ nó đang làm hầu cho Hân, không thể nào chê khen thức ăn như lúc còn là cô Giao Ánh được

"Em đừng có nói dối mợ, em ăn không ngon hay sao nói mợ nghe đi"

Hân gác đũa trên chén rồi xoay người sang Tít nhỏ giọng dò hỏi, nàng thấy con nhỏ ăn không ngon miệng một chút nào hết, mà nó cứ gắng gượng cúi đầu ăn, làm nàng thấy khó chịu trong người

"Em thấy thức ăn hơi mặn thôi, nhưng mà không sao đâu em ăn được mà"

Nhìn thấy sắc mặt ân cần hỏi han của Hân, Tít không đành lòng mà nói dối, bụng nó từ nhỏ đã rất yếu cho nên chỉ ăn được mấy thức ăn thanh đạm thôi, cho nên lúc nó còn khờ nó ăn mấy thứ dầu mỡ kia xong thì lúc nào cũng bị đau bụng hết trơn, mà lúc đó Tít nó làm gì biết lý do.



Hân nghe xong thì không hỏi thêm câu nào, nàng chan một miếng canh chua vào bát rồi đưa sang cho Tít, sau đó nàng nói vọng lớn ra nhà bếp

"Con Muội đâu, lên đây"

Muội đang ở dưới bếp ăn khoai cùng đám gia đinh trong nhà nghe mợ Hân gọi thì cũng rối rít chạy lên xem mợ cần gì, lên tới nơi thì nó thấy con Tít đang ngồi ăn chung mâm cùng mợ Hân, nó trợn tròn mắt mà nhìn Tít như không tin vào mắt mình

"Mày là đứa đảm đương việc nấu ăn đúng không Muội"

"Dạ mợ"

Hân không nhìn lấy con nhỏ một cái, vừa gắp vài miếng tàu hủ vào chén Tít rồi căn dặn cái Muội

"Sao này mày nấu đồ ăn cho thanh đạm một chút, dạo này bụng mợ hơi yếu nên đừng có nêm nhiều gia vị quá"

"Dạ"

"À mà mày xuống bếp đun ít sữa tươi lên đây cho mợ nghen"

Muội nó đang cúi đầu cũng phải ngạc nhiên mà đưa mắt nhìn Hân, cô út của nó từ nhỏ đến giờ làm gì biết uống sữa tươi, mợ còn bị dị ứng nổi ban đỏ khắp người khi uống mấy cái loại sữa bò, vậy mà hôm nay mợ lại kêu nó pha sữa, càng nghĩ lại càng thấy lạ

"Mợ bị dị ứng sữa bò mà mợ, hay con pha nước chanh mật ong cho mợ hen"

Muội bạo gan mà hỏi mợ Hân, nhưng đáp lại là vẻ mặt thờ ơ như không muốn trả lời câu hỏi của nó, Hân lạnh nhạt đáp


"Tao kêu thì mày cứ làm, người ăn kẻ ở thì đừng có tọc mạch chuyện của chủ nghe chưa"


Tít từ lúc Hân kêu con Muội lên là nó đã ngừng ăn mà quan sát xem Hân định làm gì, nó không ngờ Hân lại vì một con hầu như nó mà căn dặn gia đinh đổi khẩu vị các món ăn từ trước đến giờ, đặc biệt là Mai Hân còn biết nó thích uống sữa tươi


Trong lòng Tít bây giờ ấm áp vô cùng, một người đàn bà như Hân nói thật là rất khó tìm, một người không coi trọng địa vị sẵn sàng cho một con hầu lên ngồi chung mâm ngủ chung giường, nhưng nó nào biết chỉ khi con hầu của Mai Hân là Tít thì nàng mới đối xử khác biệt như vậy


Muội không dám nói gì thêm mà chạy một mạch xuống bếp đun sữa cho mợ Hân, sao dạo này nó thấy mợ nghiêm khắc hơn xưa, mợ thay đổi quá nhiều kể từ khi con Tít xuất hiện, ngạc nhiên hơn là mợ còn cho nó ngồi ăn chung mâm cùng mợ không khác gì cậu Tùng, càng nghĩ sao mà nó càng cảm thấy ganh tị với con Tít, lúc nó làm hầu cho mợ có bao giờ được mợ đối xử ân cần như vầy đâu.


Chờ đến khi con Muội nó đi khuất xuống nhà bếp, Hân mới nhẹ nhàng xoa đầu Tít


"Mai mốt em có không thích cái gì thì phải nói cho mợ nghe biết không? Không có được ăn ít như vậy hại cho bao tử đó"


"Dạ em biết rồi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK