Đôi nam nữ bên trong nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhất thời hoảng loạn tột độ, nhưng chỉ có Tít là lo sợ thôi, còn cậu Thành thì ngồi chết trân tại chổ không biết làm sao cho đặng
Cậu biết Thanh Tùng đó giờ khó tính, không thích người khác sờ mó hay đụng chạm đến đồ đạc của cậu, nay lại phát hiện Thế Thành ngang nhiên vào thư phòng cậu ta tư tình trai gái, bị bắt quả tang thì thử hỏi biết chui đường nào cho hết nhục đây, biết vậy sáng nay cậu đã hẹn riêng Tít ra bờ sông cho lành.
Đương lúc cậu Thành còn lơ ngơ không biết xử trí làm sao, Tít đã vội vàng đứng dậy kéo cậu đi tìm chổ trốn trước đã, Tít sợ anh Tùng vào đây mà thấy cảnh này không biết phải ăn nói làm sao, nói chung ba mươi sáu kế chạy là thượng sách
Ngó nghiêng xung quanh căn phòng, Tít nhận thấy nơi này chỉ có một chổ trốn thích hợp, và an toàn nhất, là cái tủ quần áo gụ ta được đặt khuất sau kệ sách
Không chần chừ, Tít kéo theo cậu Thành ép sát nhau rúc vào trong tủ, sau đó đóng chặt cánh cửa tủ lại, phải nói là cái tủ này có chút éc, chỉ vừa cho một người đứng thôi, nhưng rơi vào tình thế bắt buộc, Tít phải vứt bỏ liêm sĩ mà ngồi gọn vào lòng cậu Thành, bây giờ đầu óc Tít mụ mị đến mức không biết phải làm sao, cứ thấy cái gì chui vào trốn được thì cứ chui vào lánh nạn thôi.
Ở bên ngoài, Mai Hân cố gắng trì kéo cậu Tùng hết mức có thể, để cậu không thể bước chân vào phòng, nào là hỏi cậu có mệt không?, muốn đi tắm rửa cho thoải mái không để nàng chuẩn bị nước ấm, hàng loạt câu hỏi được đặt ra khiến cho cậu Tùng cảm thấy hơi bực mình
"Mình đừng lo, tui xem xong ít sổ sách rồi sẽ nghỉ ngơi"
Cậu nói xong toang định mở cửa đã bị Mai Hân kéo tay áo lại, gương mặt nàng ngượng ngạo thấy rõ, ai mà thèm quan tâm việc của cậu chớ, chuyện nàng quan tâm là Tít của nàng đang còn ở trong đó kia kìa
"Hay mình về phòng đi, em bóp vai cho mình hen, lâu quá không gặp em nhớ mình quá chừng"
Da gà cậu Tùng rợn lên từng cơn, mấy lời âu yếm ngọt ngào từ nàng làm cậu sợ sệt đến mức lạnh sống lưng, mà Hân thì cũng có khác gì cậu đâu, nàng còn tự thấy bản thân mình cứ gớm kiểu gì á, nhưng trong tình thế này nàng lo lắng cho Tít hơn, nàng mặc kệ hết mọi thứ đang diễn ra trước mắt, Tít an toàn là trên hết
"Mình về phòng đi, xíu tui về sau"
Mình mẩy cậu Tùng ngứa ngáy hết cả lên, cảm giác hệt như có hàng ngàn con kiến đang bò dọc khắp cơ thể cậu, nhưng cậu phải kiềm nén trước mặt nàng, nếu không để nàng bép xép chuyện này đến tai cha má thì khổ, cậu Tùng không nghĩ ngợi, thẳng thừng tháo bàn tay đang nắm chặt tay áo cậu ra, khiến cho nàng lực bất tòng tâm, không biết phải làm cách nào để ngăn chặn cậu bước vào phòng
Cánh cửa được cậu Tùng bật hé mở, tim nàng giật thót như muốn lọt ra ngoài, may sao không gian phòng yên lặng đến lạ thường, cậu Tùng bước vào trong, rồi đóng cửa lại, nàng không nghe thấy động tĩnh, hay tiếng la hét nào phát ra từ trong phòng hết, nàng mừng rơn như vừa lụm được vàng, rồi đi ra nhà sau kiếm Tít, sáng giờ không gặp nàng nhớ người thương quá rồi
Thư phòng lúc này chìm ngập trong bầu không khí ngột ngạt, cậu Tùng ngồi gác chân lên mặt bàn bộ trường kỷ thoải mái hưởng thụ, còn cái cặp đôi oan gia trốn trong tủ gụ ta thì không, cái sự ngột ngạt này khiến cho Tít khó thở, cơ hồ choáng váng xây xẩm mặt mày
Cậu Thành cũng không thua kém gì Tít, cậu có hơi lúng túng vì phải chịu cái cảnh thân mật dính chặt không một khe hở, cơ thể cậu run lên từng hồi, Tít ngồi co rúc trong lòng cậu, mùi hương cơ thể Tít dần lan tỏa khắp không gian kín, làm cậu mê muội đến mức muốn chìm sâu vào trong mùi hương tê dại không lối thoát, tựa như thứ thuốc tiên xoa dịu tâm hồn tổn thương nơi cậu bao ngày qua
Tiếng bật lửa vang lên, khiến Tít cảm thấy khó hiểu, đó giờ anh Tùng làm gì biết hút xì gà đâu mà phải cần dùng bật lửa, nói nào ngay, từ khi về Nam Kỳ, Tít có vài lần tụ tập cùng đám bạn giải khuây tại vũ trường maxin's
Và trong đám ấy có cả Thanh Tùng và Trọng Quân, nhưng anh Tùng lúc trước rất ngoan, phải nói là ngoan một cách quá đáng, đến cả sâm banh còn không dám uống một giọt, phải nhờ phục vụ gọi nước ép trái cây, khiến cho cả đám được một trận cười ngã nghiêng vì cái sự mộc mạc đáng iu từ anh
Nhưng sao bây giờ anh lại...
Không lâu sau, có một thứ mùi hương bàn bạc vừa quen thuộc vừa xa lạ len lỏi khắp cả không gian phòng sách, khiến cho Tít phải tập trung cao độ lắng nghe tiếng động bên ngoài, tiếng rít thuốc hòa cùng tiếng phê pha rõ mồn một, khiến cho Tít giật mình trợn tròn mắt như thể không tin vào tai mình
Tít dùng một tay bịt mũi cậu Thành lại, không cho cậu hít phải thứ chất ngây nghiện độc hại, dù sao thì khoảng cách từ bàn sách đến tủ gụ ta rất gần, Tít sợ không may cậu Thành hít trúng cái thứ thuốc chết người ấy, thì lại khổ đời cậu
Sau tiếng rít thuốc, tiếp đến là tiếng thở dốc kèm theo vài âm thanh rên rĩ hệt như đang sung sướng đến độ thăng thiên, Tít thở dài một hơi, hóa ra ai rồi cũng phải thay đổi
Cậu Thành ép sát tai vào cửa, nghe được tất thảy mọi thứ âm thanh hỗn tạp bên ngoài, nhưng cậu không biết Thanh Tùng đang mần cái dóng gì ngoài đó mà rên rĩ nghe rợn cả sống lưng, làm cậu ngượng đến đỏ mặt
Cậu không hiểu cũng đúng thôi, vì xưa giờ cậu chỉ quanh quẩn ở cái làng quê hẻo lánh chẳng vươn chút bụi trần, đến thuốc lá còn chưa từng đụng đến thì làm sao hiểu được thế thái nhân tình
Và hơn hết cậu có bao giờ đặt chân đến cái chốn ăn chơi trác táng trần tục ấy đâu mà biết mùi vị của mấy thứ ống tẩu, bàn đèn như mấy tay công tử con nhà giàu ăn chơi sa đọa mạt sát trên đất Sài Thành hoa lệ
Kì thực Tít chưa bao giờ ngờ đến, một cậu trai thư sinh nho nhã mà Tít từng đem ra trêu đùa, nhạo báng vì không biết uống rựu tây, giờ đây lại ngồi phê pha bên ống tẩu thuốc phiện
Nực cười thật!?
Đúng là đời, đâu ai đoán trước chữ ngờ
Đang trong cơn sảng khoái thỏa mãn, tự dưng bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa vang vọng, cậu Tùng vội cất đi mấy thứ dụng cụ dùng để hút sách vào ngăn bàn, từ tốn đi ra mở cửa như chưa từng có chuyện gì xảy ra
Cánh cửa vừa được hé mở một khúc, Mai Hân đã vội thò đầu vào trong phòng, ngấm nghía xung quanh xem thử có ai trong phòng không, quái lạ! Nàng đã tìm hết mọi ngóc ngách trong nhà rồi, nhưng không tìm ra Tít, nàng có ra ngoài sân hỏi Cần, xem sáng giờ nó có thấy cậu Thành bước ra cổng không, Cần chỉ thưa từ lúc cậu Thành vào nhà tới giờ vẫn chưa thấy trở ra
"Mình kiếm tui có chuyện gì không đa?"
Cậu Tùng nhìn nàng bằng ánh mắt dò xét, đó giờ nàng có bao giờ thèm đá động gì đến cậu đâu, sao hôm nay lại chủ động quan tâm rồi hỏi han các kiểu, lại còn qua tận thư phòng để kiếm cậu, lòng cậu chợt có chút cảm mến người vợ nhỏ này
"Em vừa pha nước ấm xong, cậu đi tắm rửa cho sạch sẽ đi, sáng giờ ngồi xe chắc cậu bết rồi đúng không?"
Mai Hân làm bộ quan tâm hỏi han chồng, chờ cậu ta đi khuất khỏi chốn này để nàng lôi hai cái con người kia ra hạch tội, nàng tin Tít và cậu Thành đang còn ở trong căn phòng này, chớ làm sao khi không tự nhiên bốc hơi không một dấu tích được
"Ừa, chờ tui tắm rửa sạch sẽ, rồi mình ăn cơm"
Cậu Tùng mỉm cười gật đầu, sau đó đi lướt qua nàng, trở về phòng ngủ soạn đồ đi tắm, nói nào ngay cậu cũng mệt lã, cậu chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ một giấc cho đã cái nư thôi.
Trong phòng, Tít vừa nghe tiếng bước chân cậu Tùng dần khuất xa, không gian trở về trạng thái im lặng, Tít thở phào như vừa trút được một gánh nặng, sau đó nhỏ giọng cặn dặn cậu Thành
"Cậu nhớ đừng có tọc mạch bậy bạ cái chuyện em và cậu vừa nghe được ra bên ngoài nha, được không cậu?"
"Được, cậu hiểu rồi"
Mặc dù không hiểu Tít đang nói gì, nhưng trông ngữ điệu nghiêm trọng ấy thì cậu đoán được nôn na vài phần rồi, do Tít ngại ngùng nên không muốn cậu bép xép cái chuyện cậu hai Tùng dám làm mấy chuyện đáng xấu hổ ở chốn không người đây mà...
"Tít đâu, ra đây cho mợ mau lên"
"Thế Thành đâu, ra đây cho em"
Giọng Hân la lên oai oái khiến cho Tít giật mình vội tông cửa bò ra ngoài, ngồi ở trong này lâu không chết vì ngợp thở cũng chết vì nóng nực, Tít ngồi bẹp xuống đất mệt mỏi than vãn
"Trời má ơi! ngợp chết em"
Kế tiếp đó tên đồng phạm cùng phi vụ cũng bò ra theo, mặt mày cậu Thành đỏ bừng như mấy ông chú sĩn rụ, cậu thở phì phò như con trâu nước, sau đó nhỏ giọng than trách
"Sao em không cản chồng em lại Hân, xém xíu là anh đi chầu ông bà luôn rồi"
Hân mặc kệ lời cậu Thành, nàng chạy lại vuốt lưng cho Tít, nàng liếc sang cái chốn mà đôi nam nữ vừa chui ra, rồi nhìn sang Tít và Thế Thành, cái tủ gụ ta chút éc vậy mà cũng chui vô lọt hay ghê, nghĩ đến tình cảnh ôm ấp xà nẹo nhau trong không gian chật hẹp, càng làm nàng điên tiết lên
"Anh về đi, gần trưa rồi, kẻo cha má lo"
Nàng dùng một lý do hết sức thuyết phục để đuổi khéo cậu Thành, mà cậu nghe xong đại loại cũng hiểu ra được hàm ý trong câu nói khách sáo đó, cậu đứng dậy chỉnh lại quần áo xộc xệc rồi đi thẳng ra cửa, trước khi đi còn không quên bỏ lại cho Hân một câu
"Mà sau này, em coi săn sóc cho chồng em đường hoàng một chút, để cậu ấy thiếu thốn như vậy không nên đâu đa"
Hân liếc nhìn cậu Thành một cái, nàng chả hiểu cậu đang nói cái dóng ôn gì, chăm sóc rồi thiếu thốn là sao, nhưng sau câu nói đó cậu Thành đi một mạch về nhà không ngoái đầu lại, có lẽ cậu cũng bị ám ảnh bởi tiếng rên rĩ mà cậu Tùng vừa phát ra
Tít chờ bóng dáng cậu Thành khuất dần sau cánh cửa, nó nhịn không được bật cười thành tiếng, Tít nhìn bộ dáng ngại ngùng đỏ mặt như thiếu nữ của cậu Thành thì cũng đoán ra được, cậu là đang ám chỉ cái gì rồi, Tít biết cái tiếng cậu Tùng phát ra hơi nhạy cảm, nhưng không ngờ Thế Thành lại suy diễn ra cái tình cảnh đó.
Hân vả một cái thật mạnh vào mặt Tít như để cảnh cáo, tội còn chưa xử, ai cho cười!
"Ui daa"
"Thấy ghét"
Tít lòm cồm bò dậy, vội vàng chạy ra ngoài chốt cửa phòng lại cho an toàn, song chầm chậm tiến đến bộ trường kỷ, nơi mà nàng đang ngồi hậm hực uống trà, Tít không e dè mà ngồi hẳn lên đùi nàng một cách hết sức tự nhiên, sau đó nhỏ giọng õng ẹo
"Rồi mần cái chi ghét em, hửm?"
Tít đưa bàn tay nõn nà cưng cựng gò má nàng, nhìn sơ qua cái dáng vẻ cau có này, Tít đủ biết nàng đang giận hờn vì sợ mất của rồi, nhưng nhìn bộ dạng nàng lúc này khiến cho Tít mềm nhũn ra, đáng yêu hết sức
"Ai cho em ngồi lên đùi mợ, sao không ngồi lên đùi cậu Thành đó"
Hân không thèm nhìn Tít một cái nào, nàng hất mặt sang hướng khác, thái độ hờn giận thấy rõ, hệt như đứa trẻ con vừa bị giật mất đồ chơi
"Em thích ngồi lên đùi mợ thôi à"
Tít dịu dàng miết nhẹ gò má nàng vài cái, giọng điệu có phần mềm mại hơn, phần nào xoa dịu cơn lửa giận trong lòng nàng, nó biết hiện tại nàng đang sôi máu dữ thần ôn, mặt nàng đỏ lên hết rồi
"Thôi đừng có xạo sự, cái miệng em dạo này dẻo lung quá rồi đó đa"
Tít phì cười trước mấy lời xỉa xói từ người thương, không hiểu sao mà nàng suốt ngày ghen bóng ghen gió, sơ hở ai đụng chạm Tít một xíu thôi, là quạo quọ lồng lộn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta
Tít thương nàng
Nên Tít mặc kệ nuông chiều theo nàng, Tít không lên tiếng cự nự hay phản đối, Tít biết nàng yêu, nàng thương nên mới sinh ra cái tính hờn ghen vô cớ đó, như vậy chứng tỏ trong lòng nàng lúc nào cũng tồn tại hình bóng của Tít chớ sao
"Em nói thiệt mờ, thể xác lẫn trái tim em đều thuộc quyền sở hữu của cô út, em không có cho ai đụng chạm hay sờ mó đâu, cô út yên tâm chưa, hửm cô út của em?"
Tít chọc chọc vào gò má nàng, nó luôn thích cái danh xưng "cô út Hân" mà hồi bé nó hay gọi nàng, nghe cưng dã man, bao năm trôi qua, nhưng tình cảm ngày ấy đến bây giờ vẫn không phai mờ, nếu có thay đổi...thì chính xác là ngày càng sâu đậm hơn, không biết từ khi nào mà cái cô út Hân này đã thấm sâu vào máu thịt Tít, xa một chút là nhớ, gần một chút là thương
"Mà...Tít nè"
Nàng ôm Tít thật chặt, như thể muốn đem con bé nhốt vào trong lòng ngực nàng, không muốn cho Tít thoát ra, tâm trạng nàng bây giờ mong lung mơ hồ, không biết phải làm sao cho đặng, nói đúng hơn là nàng cảm thấy bất lực, vậy là đêm nay...
Bên cạnh nàng không còn cái ôm ấm áp nào
Không còn mấy nụ hôn êm dịu đưa nàng vào giấc ngủ
Hay mấy lời âu yếm ngọt lòng
"Mợ đừng lo, em hiểu mà"
Tít hiểu rõ sự lo âu trong lòng nàng, mặc dù có hơi khó chịu khi không được thân mật hay chung đụng cùng người thương, nhưng Tít không muốn Mai Hân khó xử, càng không muốn nàng vì chuyện này mà suy tư, hay bất an
Điều khiến Tít bận lòng nhất lúc này, nếu một ngày nào đó Tít rời xa vòng tay nàng, thì nàng sẽ ra sao đây? Tít không muốn làm nàng tổn thương hay đau khổ, Nhưng Tít không thể nào ở lại đây suốt đời được, vì vốn dĩ nơi này không thuộc về Tít
Tít còn cha má, còn anh trai
Còn công việc mần ăn trên Sài Thành, và một số mối bận tâm khác
Tít vòng tay ôm gọn nàng vào lòng, chôn vùi gương mặt vào hõm vai nàng, hít hà hương thơm dịu ngọt trên cơ thể nàng, vuốt ve tấm lưng nàng một cách nhu tình
"Mợ nên nhớ, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra...mợ cũng phải mạnh mẽ cùng em vượt qua"
Hàng mi dài khẽ run run, nàng gục mặt vào vai Tít một cách bất lực, chưa bao giờ nàng hối hận về việc gả cho cậu Tùng, nhưng giờ đây, nàng cảm thấy hối hận xiết bao
"Tít ơi, mợ sợ lắm"
Tít âu yếm hôn lên tóc nàng, Tít biết hiện giờ nàng đang sợ sệt và bất lực, khi chồng nàng đã quay về, nàng đang sợ mối quan hệ ngang trái này bại lộ, lúc đó không ai có thể lường trước được kết cục, hậu quả ra sao
"Mợ yên tâm, cho dù mọi chuyện có ra sao, em nhất định sẽ bảo vệ mợ, chỉ cần mợ chờ em, chẳng may em có rời xa mợ..."
"Em...hic...đừng rời xa mợ được không?"
Hân bật khóc khi nghe Tít nói đến đây, nàng hiểu Tít đang lo sợ giống nàng, nhưng làm ơn, đừng bỏ nàng đi có được không? Nàng chỉ còn Tít là niềm hi vọng cuối cùng, đời nàng ngoài Tít ra...thì mọi thứ xung quanh không còn gì quan trọng
"Em không có rời xa mợ, ngoan nào, em nói chẳng may thôi mà, mợ nghe em nói hết câu đã"
"Nhưng mợ sợ...hic...sợ em bỏ rơi mợ"
"Nếu chẳng may điều ấy có thành sự thật...thì mợ hãy tin em, một ngày không xa em nhất định sẽ quay về tìm mợ, em sẽ không bao giờ bỏ rơi mợ, tin em được không Hân?"
Hân ngừng khóc, chăm chú quan sát ngũ quan mỹ lệ trên gương mặt cô gái nàng thương, như muốn khắc ghi hình bóng ấy vào sâu tận tâm khảm, nàng vuốt ve từng đường nét mềm mại trên gương mặt Tít, nàng kề môi vào sát vành tai Tít, mềm mại cất lời
"Được, mợ tin em"
Song đoạn, Tít hôn nhẹ lên cánh môi đang e ấp một nụ hôn phớt lờ, tuy nhẹ nhưng chứa chan mọi sự yêu thương và bao dung vô hạn, mà Tít dành riêng cho nàng, Tít biết dù cho bây giờ Tít có thốt ra bất kì câu từ hứa hẹn nào, thì nàng nhất mực sẽ tin tưởng, và không hề có một sự dè chừng hay suy tư nào
Tựa năm tháng mà nàng còn thơ, Ánh còn bé