Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến cho bầu không khí nhất thời tĩnh lặng, bà Liên im lặng cố gắng mường tượng, đúng rồi, đây là giọng nói của con gái bà
Giao Ánh
Giao Ánh của bà về rồi.
Ông An ngồi bật dậy, nhìn về phía cửa nhà, nơi phát ra cái âm thanh thân thương quen thuộc, ông chỉ biết lặng người chôn chân tại đó, bởi ông không dám lại gần Ánh, ông sợ nếu ông lại gần, Ánh sẽ biến mất, giống như trong mấy giấc mơ mà ông hay chiêm bao, không biết tự bao giờ, lòng ông dâng lên cảm giác xót xa khó tả
Sau khi nhận thức được mọi việc đang xảy ra không phải là mơ, bà Liên mếu máo, bà chạy đến ôm chầm lấy Ánh khóc nức nở, và em cũng chẳng thua gì má, bao nhiêu sự nhớ nhung, thương xót, như vỡ òa chỉ trong một cái ôm, em ôm chặt bà vào lòng, bàn tay em nhẹ nhàng xoa tấm lưng gầy gò của bà, nước mắt giàn dụa chảy dọc hai bên gò má
"Má biết mà, con còn sống, Ánh của má không có chết"
Bà Liên nghẹn ngào cất lời, Ánh cảm giác như tim em đang bị xé vụn ra thành từng mảnh nhỏ, đau đớn siết chặt lấy tâm tình không buông, em cố nhẹ giọng trấn an bà
"Dạ con đây, con...con còn sống"
Bà Liên gật gù lia lịa, lòng bà chìm trong niềm hạnh phúc hân hoan, nhưng vẫn không quên trách hờn ông chồng già
"Thấy chưa...cha con ổng nói bậy, ổng cứ nói là con chết hoài...hic...má biết Ánh của má còn sống, sao mà chết được"
Đến mức này, ông An cũng không tự chủ được, ông lao đến ôm hai má con Giao Ánh vào lòng, đó giờ ông là người kiệm lời, ít thể hiện tình cảm nhất nhà, bởi ông là một người đàn ông chính trực, nghiêm nghị
Vậy mà hôm nay, Ánh đã được chứng kiến cha mình khóc
Người đời hay nói, đàn ông phải mạnh mẽ, không có được khóc lóc yếu đuối như đàn bà
Nhưng họ đâu biết, sâu trong thâm tâm của một người đàn ông, đâu đó họ cũng có phần yếu đuối, chỉ là họ đang cố gồng mình lên, tạo ra một vỏ bọc cứng rắn, để bảo vệ cho gia đình, và những người mà họ yêu thương.
"Ánh ơi...cha...cha xin lỗi con"
Đây là lần đầu tiên ông An cất lời xin lỗi
Liệu có phải quá muộn màng rồi không?
Suốt ngần ấy năm qua, ông luôn sống trong niềm tự tôn, và lòng tự cao của một người đàn ông gia trưởng, ít khi nào ông chịu hạ mình xuống để xin lỗi người khác, dù cho ông có làm sai bất cứ thứ gì, vậy mà hôm hay, ông lại hạ mình nhận sai
Ánh không kiềm chế được tâm tình, cơn xúc động chợt dâng trào, em vùi mặt vào lòng ngực cha, cảm giác ấm áp khó tả, chắc cũng lâu rồi, em còn không nhớ lần cuối cùng mình được ôm cha là khi nào?
Em sục sùi nước mắt, miệng em mếu máo nhận tội, trông không khác gì năm em lên ba
"Là con sai, do con không chịu về nhà, con...con làm cho cha má phiền lòng"
Người ở trong nhà, nhất là con Mận, nó không cầm lòng được mà rưng rưng nước mắt, nó làm hầu cho cô Ánh từ lúc cô sang Pháp du học lận kìa, hầu hạ cho cô gần chục năm trời, nó quen hơi cô rồi, bởi lúc hay tin cô Ánh mất tích, nó buồn rầu khóc lóc mấy ngày mấy đêm, đâu có thua kém gì ông bà Đốc
Nghe thấy tiếng động náo nhiệt ở dưới lầu, cậu Quân lấy làm lạ, mấy tháng nay nhà cậu u ám, im lìm còn hơn nhà hoang chết chủ, có ai đá động đến ai tiếng nào đâu, từ lúc Ánh mất tích, má cậu chẳng khác gì người câm, suốt ngày bà chỉ biết tụm kinh niệm phật, lên chùa cầu an, đến cha con cậu cũng bị má bỏ xó qua một bên.
Thấy hơi khó hiểu, cậu Quân vứt hết đống giấy tờ, sổ sách sang một bên, cậu chạy ù ra ngoài hành lang xem thử coi có chuyện gì xảy ra, đập vào mắt cậu là cảnh tượng cha má đang bu vào nhau khóc sướt mướt, rồi còn ôm cái cô gái nào nhìn lạ ghê, cậu cố gắng mở to mắt nhìn thật kĩ lại xem cô gái đó là ai?
Đến khi ánh mắt cậu va phải ánh mắt cô gái ấy, cậu bất ngờ đến đứng hình, thêm khoảng vài giây sau, cậu tá hỏa la làng lên
"Trời ơi, Ánh....Ánh ơi, em về rồi"
Cậu Quân ba chân bốn cẳng chạy một mạch xuống cầu thang, cậu gấp đến mức chạy mà không thèm dòm bậc thang, cậu cứ phóng ba bốn bậc cùng một lúc, nhìn thấy một màn phóng như khỉ từ anh trai, khiến cho Ánh hoảng hồn, em vội la lên
"Nè, phóng kiểu đó coi chừng té không còn cái răng"
Ông An bật cười lên khanh khách, đây có lẽ là nụ cười đầu tiên trong suốt ngần ấy tháng qua, đến bà Liên cũng thấy buồn cười trước sự ngáo ngơ của con trai, bà nhịn không được bèn đánh vào vai cậu, rồi trêu chọc
"Trời ơi cái thằng này, nín dứt cho má, em mày về sao không mừng, mần cái chi mà khóc la um sùm vậy đa"
Cậu Quân không thèm đếm xỉa đến lời bông đùa của má, cậu chạy ào xuống, ôm chầm lấy Ánh khóc nức nở, cái nhà ông Đốc bữa nay ghộ ghê, già trẻ lớn bé gì cũng mếu máo không ngừng, khiến cho đám ở đợ mừng thầm trong lòng, bởi tụi nó biết cái nhà này sắp thoát khỏi bầu không khí âm ti địa ngục rồi
Từ lúc cô Ánh đi, nhan khói trong nhà được bà Liên đốt suốt ngày, khói lửa nghi ngút, trông chả khác nào hương khói trong chùa
Chờ cho Trọng Quân buông Giao Ánh ra, bà Liên kéo tay Ánh ngồi xuống sofa, bà ngồi đó quan sát gương mặt con gái, tay chân rồi đến da thịt, coi có mất mác thiếu hụt chổ nào không, bà có hơi bất ngờ, Ánh không có trầy xước chổ nào hết trơn, ngược lại còn trắng trẻo hồng hào hơn lúc xưa
"Mấy tháng qua con ở đâu? Sao không đánh thư về cho má biết"
Ánh nghe má hỏi chuyện, nhìn vào gương mặt gày gò ốm yếu của cha má, em không đành lòng lừa dối cha má, thế là, em tường thuật hết toàn bộ mọi chuyện cho cha má nghe, từ chuyện em bị một đám đàn ông hung tợn bắt đi ngay khi em rời khỏi nhà hát Tố Nữ, đến việc em bị đánh đập hành hạ một cách dã man, sau đó được cậu Thành tình cờ lụm được trong bụi rậm gần ao cá cặp mé bờ sông Kim Tây, do bị chấn thương nặng, mà em quên hết mọi kí ức, trở thành một đứa con gái khù khờ, mất nhận thức
Em còn không ngần ngại mà kể luôn chuyện suốt quãng thời gian vừa qua, em được Mai Hân cưu mang săn sóc tận tình, cho đến lúc toàn mạng quay trở về thăm cha má..
"Rồi bây giờ con có thấy đau nhức chổ nào hông, hay để má gọi đốc tờ Nhân tới thăm khám cho con nghen"
Bà Liên lo lắng lấy tay sờ lên gương mặt Ánh, tội nghiệp con gái bà, không biết cái quân khốn nạn, chó đẻ nào, lại dám ra tay tàn độc như vậy chứ, con gái bà từ nhỏ được bà cưng như trứng, hứng như hoa, vậy mà tụi nó còn dám đánh đập con bé đến mức khù khờ
"Con không có sao mà, má thấy dạo này còn mập mạp lên hông"
Ánh cười híp mắt, em tự hào khoe khoang, đúng thật là nhờ Mai Hân chăm sóc kỹ lưỡng, nên em phần nào cải thiện được cân nặng, không có còn ốm trơ xương nữa rồi
"Cha mày, không sao là tốt rồi"
Bà Liên vả nhẹ vào mặt Ánh vài cái, đúng thiệt là bây giờ mặt Ánh có da có thịt, tròn tròn nhìn cưng hơn hồi trước nhiều, mà nghĩ lại bà tức ghê nơi, ở nhà bà năn nỉ muốn gãy lưỡi, nó còn thèm ăn uống đường hoàng đâu, vậy mà ở nhà Mai Hân mấy tháng, mập mạp tròn quay ra, coi bộ nó nghe lời con bé Hân hơn bà rồi đó đa
Ông An ngó sang con gái, ông tò mò hỏi em
"Mai Hân? Sao cha nghe tên cô gái này quen dữ vậy cà" .
Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể
Ánh cầm tách trà hoa lài trên tay hóp một ngụm, sau đó thẳng thừng thừa nhận
"Chị Mai Hân vợ anh Thanh Tùng, bạn thân của cậu hai Quân nhà mình đó cha"
Không biết vô tình hay cố ý, hai từ "bạn thân" được em nhấn nhá nặng hơn, khiến cho Trọng Quân chột dạ, cậu hoảng hồn liếc sang Giao Ánh một cái răn đe, ý bảo em câm miệng ngay cho cậu, ông An nghe đến cái tên "Thanh Tùng" ông gật gù thản nhiên nói tiếp
"Vậy cha tính vầy nghen, tháng sau Trọng Quân con coi thu xếp công việc trên đây, rồi xuống Cần Thơ một chuyến đi, cha đưa cho mày hai trăm cây vàng, nhớ đưa tận tay cho cậu Tùng, coi như số vàng đó cha hậu tạ cho hai vợ chồng cậu ấy"
Ánh nghe cha nói, tâm tình có hơi phức tạp, em biết là cha không muốn mang nợ nhà người ta, nhưng mà bây giờ, tự dưng quăng một đống vàng cho hai vợ chồng Mai Hân, thì có hơi tuyệt tình quá, em sợ, Mai Hân sẽ hiểu lầm ý tốt của ông An
Và em biết rõ, nàng sẽ không bao giờ nhận số vàng hậu tạ từ cha, em sợ sau khi nàng thấy số vàng đó, càng khiến nàng đau lòng thêm, vì em biết, nàng thật lòng thương em, nàng sẽ không vì đống vàng kia mà chấp nhận buông bỏ em
"Hay tháng sau, cha cho con thay anh hai xuống Cần Thơ nghen"
Bà Liên nghe lời đề nghị từ Ánh, bà nắm lấy tay con gái, giọng nói bà có phần lo lắng, bất an
"Thôi, con nghe lời má, tạm thời con cứ ở yên trong nhà đi, chờ cho mọi chuyện êm xuôi, rồi má cho con về Cần Thơ thăm Mai Hân nghen, chớ má lo quá Ánh ơi"
Ông An trầm ngâm suy nghĩ, ông rít sâu một hơi thuốc lào, cuối cùng ông gật gù, tiếp thêm vài câu phụ họa
"Cha thấy má con nói đúng đó Ánh, con chờ cha xảy trí minh bạch vụ này đi, cha thấy có người đang muốn lấy mạng con đó"
Bà Liên nghe ông An nói xong, tay bà run rẩy không ngừng, bà ôm chặt lấy Ánh vào lòng, một lần mất Ánh khiến cho bà sợ đến mức ám ảnh rồi
Ánh mà có mệnh hệ gì bà biết sống sao đây?
"Con ơi, con làm ơn, con nghe má, ở nhà đi con, má sợ...má sợ con mà có mệnh hệ gì, má biết sống mần sao đây?"
Trọng Quân nhìn thấy má ôm chầm lấy Giao Ánh khóc lóc thảm thương, cậu thở dài thườn thượt, tội nghiệp má cậu, từ lúc Ánh bỏ đi, bà thương nhớ Ánh khôn nguôi, giờ tìm được con gái, bà vui sướng không thôi, nói không chừng tối nay, bà đem Giao Ánh sang phòng bà ngủ luôn á
Ánh thấy má mình bật khóc, đây không biết là lần thứ bao nhiêu kể từ khi bà gặp được em, Ánh xót xa vòng tay ôm trọn bà vào lòng, dạo này má Liên ốm quá, đúng như lời anh Tùng nói, má chỉ còn da bọc xương, mặt mày hốc hác thấy rõ, nghĩ đến đây, em lại tự trách bản thân mình vô tâm
"Dạ, Ánh nghe lời má mà"
***
"Con Hân nó bị làm sao vậy Tùng?"
Ông Trịnh ngồi trước bàn trà, mắt hướng về phía trước, đối diện là cậu Tùng, không hiểu vì sao trưa hôm nay, ông bà Trịnh đang ngồi uống trà, thì tự dưng ngoài cổng, Mai Hân đi xồng xộc vào nhà, không nói năng câu nào, nàng đi thẳng về phòng
Chốt trái cửa lại luôn, làm cho ông bà hoang mang không thôi, chờ thêm chốc lát, cậu Tùng gấp gáp chạy qua, vừa nhìn qua thôi bà Cúc cũng đủ biết, hai vợ chồng đang chiến tranh lạnh rồi
"Dạ, thưa cha má, không giấu gì cha, hai vợ chồng con đang có một chút chuyện hiểu lầm"
Ông Trịnh nhấp một ngụm trà sen trên tay, ông vuốt vuốt bộ râu thầm suy tư, đó giờ con gái ông ngoan hiền, hiểu chuyện, chưa bao giờ ông thấy nàng nóng giận đến mức bỏ về nhà mẹ đẻ, chắc phải có chuyện gì đó ấm ức dữ lắm, con gái ông nó mới tức mình mà bỏ đi.
"Rồi cậu mần cái gì, mà để con nhỏ ấm ức bỏ về đây?"
Ông Trịnh liếc cậu Tùng một cái sắc lẹm, đó giờ ông không có ưa cậu Tùng, thấy cậu bỏ bê con gái ông suốt, đâu có thèm yêu thương chăm lo cho Mai Hân, vậy mà hôm nay bày đặt làm bộ làm tịch, ông mà biết cậu đánh con gái ông, hay cậu mắng chửi nó, để nó ấm ức bỏ nhà ra đi, thì khỏi phải bàn, cậu chết chắc với ông...
Nghe cha vợ gằn giọng, thực tình cậu Tùng không biết trả lời làm sao cho đặng, cậu sợ chẳng may vạ miệng, cái chuyện tình gà bông của Giao Ánh không biết sẽ đi về đâu, thấy cậu Tùng ậm ừ không chịu nói, càng khiến ông Trịnh bực mình hơn
"Rồi sao cậu không nói, bộ cậu bị câm rồi à?"
Cậu Tùng vừa định mở miệng giải thích, thì từ ngoài cổng, con Sen đã chạy vào, nó vội vàng khoanh tay, thưa chuyện
"Cậu ơi, có Quan Kinh Lý đến nhà tìm cậu"
Nghe đến đây, cậu Tùng ngồi bật dậy, không biết có chuyện gì hệ trọng, mà quan Kinh Lý đích thân sang nhà cậu đây, sợ có chuyện chẳng lành, cậu cầm vội chiếc mũ beret trên tay, cậu áy náy nhìn sang ông Trịnh, nhỏ giọng thưa
"Dạ thưa cha, hay tạm thời, con cho vợ con về nhà cha má ít hôm, tại con còn có chuyến hàng quan trọng cần xử lý"
Ông Trịnh nghe mà phát chán, ông bỏ đi một mạch vào phòng, bà Cúc thấy chồng bỏ đi, bà gượng ngùng nhìn sang cậu Tùng
"Tánh ổng nào giờ vậy á, thôi con đi lo công chiện đi, cứ để con Hân ở đây vài hôm, có gì má khuyên răn nó cho"
Cậu Tùng nghe bà Cúc nói vậy, cậu mừng huýnh lên, cậu thấy biết ơn má vợ ghê nơi, không có bà, cậu không biết phải xử lý chuyện của Mai Hân ra sao luôn
"Dạ, con cảm ơn má"
***
Cốc cốc
"Mai Hân, mở cửa cho má đi con"
Tiếng gỏ cửa thứ năm vang lên, bà Cúc khó hiểu không biết con gái bà đang bị cái gì, chưa bao giờ bà thấy nàng tức giận đến mức độ này, còn chả thèm mở cửa cho bà vào trong, tiếng thút thít cứ vang lên văng vẳng không dứt, khiến cho bà càng đâm lo
"Con có nghe không? Mở cửa cho má"
Không một ai đáp lời, chỉ có tiếng sục sùi nước mắt, khiến cho bà Cúc hơi khó chịu, bà to tiếng rầy la
"Rồi bây giờ lớn lên, đủ lông đủ cánh rồi, hông coi lời nói má mày ra gì đúng hông?"
Dứt câu, tiếng khóc trong phòng càng thê lương hơn, bà Cúc bất lực thở dài, không biết nàng mần cái gì mà khóc dữ vậy không biết, khóc từ lúc sáng, đến tận trưa, giờ sắp xế chiều luôn rồi, mà vẫn còn ngồi trong đó khóc
Thiệt không biết cái nết cứng đầu giống ai!
Bà sợ nó khóc riết trôi cái nhà này đi luôn
Chờ thêm một lúc lâu, Mai Hân vẫn không chịu mở cửa phòng ra, hết cách, bà đành lớn giọng kêu tụi gia đinh trong nhà
"Hợi đâu, đem cái búa lên đây, bà phá nát cái cửa này luôn"
Lời hù họa hình như có hiệu nghiệm, con Hợi chưa kịp đem búa lên, cửa phòng đã hé mở ra một chút, bà nhân cơ hội ấy mà đẩy cửa vào, trước mặt bà, Mai Hân mặt mày đỏ hỏn, nước mắt lấm lem, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, bà bất ngờ lây lây hai bã vai nàng
"Trời đất, con làm sao mà tàn tạ dữ vậy nè, nói cho má nghe coi, ai ăn hiếp con gái cưng của má"
Hân không trả lời bà, nàng cứ ngồi gục mặt xuống giường khóc nức nở, bà Cúc xót con, bà ôm Hân vào lòng an ủi, một hồi lâu, do đã thấm mệt, nàng im lìm nằm trong lòng bà, nấc nghẹn vài tiếng, lúc này, bà thấy con gái đã kiềm nén được tâm tình, bà lo lắng hỏi nàng
"Con bị làm sao, nói cho má nghe"
Hân ôm bà cứng ngắt, giọng nàng uất nghẹn trở lời
"Cậu...hức...cậu Tùng đuổi con Tít đi rồi má ơi"
Bà Cúc tròn xoe mắt kinh ngạc, người hầu kẻ hạ bị đuổi là chuyện thường tình, có gì nghiêm trọng đâu mà Mai Hân nó khóc la dữ vậy, bà còn tưởng cậu Tùng đánh đập hay chửi bới nàng, nên nàng hờn giận mà bỏ nhà đi, tuy bà có hơi khó hiểu, nhưng vẫn ân cần hỏi nàng
"Rồi sao chồng con đuổi con Tít đi?"
Hân ngậm ngùi lấy tay lau nước mắt, không biết sao nàng đã muốn nín khóc rồi, mà nước mắt nó cứ rớt hoài...
"Con...hức...con hổng biết"
Bà Cúc vuốt ve tấm lưng nàng, mồ hôi chảy ướt nguyên một mảnh áo rồi, mần cái gì mà tự hành xác dữ vậy nè không biết
"Đuổi rồi thì thôi, má mua con khác về mần hầu cho con hen, con chịu hông?"
Hân nghe xong câu này, nàng đẩy mạnh bà ra, rời khỏi cái ôm, nước mắt nàng lưng tròng, miệng nàng mếu máo nói
"Ngoài con Tít ra, con hông muốn đứa nào hầu con hết á"
Nàng giận hờn không thèm nhìn má, nàng nằm xuống giường đắp mền lại, không thèm ăn cơm nước gì luôn, cậu Tùng mà không đem con Tít về đây, nàng chết luôn cho cậu dừa lòng
"Chứ giờ cậu Tùng đuổi nó đi rồi, má biết mần sao đây Hân?"
Bà Cúc bất lực nhìn bóng lưng Hân, đó giờ con Muội hầu hạ nàng chu đáo đến vậy, mà ít khi nào bà thấy nàng cưng Muội như cưng con Tít, lòng bà lo lắng không thôi, bà đang sợ...tình cảnh năm xưa lại tiếp diễn
"Cậu Tùng mà không đem con Tít về đây, con...hức...con hổng làm vợ cậu nữa đâu"