• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu điên rồi à, buông tay ra"

Tít thấy tình hình dần trở nên căng thẳng, bàn tay Hân bị Thế Thành siết đến đỏ au, như thể cậu Thành đang trút cơn giận dữ của mình lên người Mai Hân vậy, điều này càng làm Tít ghét bỏ cậu hơn

"Trời ơi! Mày buông tay em mày ra coi"

Bà Cúc đứng dậy kéo tay cậu Thành ra khỏi tay Hân, nhà có độc nhất hai đứa con cưng, bây giờ vì cái chuyện này mà xô xác, gây sự, lòng bà rối rắm không biết giải quyết chuyện này sao cho đặng, cho cưới thì tội con bé kia quá, nhưng không cưới thì con trai bà đòi sống đòi chết

Đúng là oan nghiệt mà

"Tao đã nói rồi, mày đừng xía vô chuyện của tao, sao mày lì quá vậy Hân"

Thế Thành đè nặng giọng xuống như thể cậu đang cố gắng kiềm chế cơn nóng giận sắp bọc phát, bàn tay cậu siết chặt lấy tay em gái đến mức máu huyết không lưu thông được mà dần trở nên trắng bệt cả một vùng mu bàn tay

"Anh đừng có dở thói côn đồ ở đây, người ta đã nói không thương anh rồi, nên anh đừng có mặt dày mà đu bám riết theo con nhỏ"

Mặc dù bàn tay truyền đến cảm giác đau rát dữ dội, nhưng Hân không hề sợ hãi một mực trừng mắt nhìn Thế Thành

Nàng không có sợ mấy lời đe dọa từ cậu đâu, nàng nhất quyết phải bảo vệ cho bằng được em Tít, nàng không muốn người con gái của nàng phải chịu ấm ức, thiệt thòi

"Thương hay không chưa đến lượt mày quản"

Thế Thành hất văng bàn tay nàng ra, cậu ghét cái tính ích kỷ này của em gái vô cùng, lúc nào cũng lo chuyện bao đồng, hết cấm đoán Tít làm cái này, đến cái kia, rốt cuộc cấm đoán luôn chuyện yêu đương tình cảm trai gái, mần sao mà cậu không tức cho được

"Mợ có đau không?"

Tít cầm lấy bàn tay đã hằn lên năm dấu tay kia mà xoa lấy xoa để, Tít hận không thể đập chết tên đàn ông trước mặt, đến bây giờ cậu ấy mới chịu lòi cái mặt thật ra, tính tình cậu Thành cũng gia trưởng hệt như ông Trịnh, chỉ có điều xưa nay cậu ấy chưa từng bọc phát thôi

"Sao cậu có ăn có học mà cư xử như phường chợ búa vậy cậu Thành? Tới em gái cậu mà cũng xuống tay cho được, cậu có giỏi thì đánh tôi đi, đừng có mà giận cá chém thớt"

Tít không nhịn được mà lôi Hân ra sau lưng, nó đứng chắn trước mặt nàng, ở nhà Hân than đau một chút xíu thôi Tít đã xót lên xót xuống rồi, huống hồ chi hôm nay nàng bị chính anh trai nàng bạo hành ngay trước mặc Tít, lòng Tít càng soi sục lửa giận

"Mai Hân, Mai Hân, Mai Hân, một câu Mai Hân, hai câu Mai Hân, em bị làm sao vậy Tít, Mai Hân có cưới em về được không?, sao em không lo cho tôi nè, tôi cũng đau mà Tít, tôi rất đau lòng vì em, sao em chưa bao giờ quan tâm tới cảm xúc của tôi hết vậy"

Cậu Thành thấy cảnh tượng thân mật trước mặt tức thời cơn giận dữ được dâng lên tới cao trào, Tít lúc nào cũng đứng về phía em gái cậu, trong khi cậu là người luôn bảo vệ, che chở cho Tít trong suốt thời gian qua, vậy thử hỏi công bằng ở đâu, lúc nhỏ đồ chơi thì cậu có thể nhường cho nàng được, nhưng người con gái cậu yêu thì không? Không bao giờ

"Đủ rồi...bây đi về cho cha, đừng có mà làm loạn ở đây"

Ông Trịnh không chịu nổi nữa mà đứng dậy quát lớn, có mặt ông bà ở đây mà tụi nó cứ như muốn xé xát nhau tới nơi, riết rồi coi không ra cái thể thống gì hết ráo, đến cả người ở trong nhà bây giờ cũng bu đen bu đỏ hóng chuyện, thiệt tình cậu Thành làm ông nhục mặt hết sức

"Con không về"

"Trời ơi! Bây về dùm má đi Thành, bộ bây tính ăn vạ ở đây hay gì"

Bà Cúc kéo tay con trai định lôi về nhà, thì cậu thẳng thừng hất văng tay má cậu ra, đến mức bà Cúc phải chới với xém cấm đầu xuống đất, ông Trịnh thấy được cảnh này thì nộ khí xung thiên, ông cầm lấy tay bà Cúc rồi chỉ thẳng vào mặt cậu Thành

"Má nó, thằng mất dạy, mày không về thì ở lại đây làm trò cười cho thiên hạ đi, tao với má mày không có dư hơi đâu mà ở đây lo chuyện tầm xàm, nghiệp chướng"

Ông ném lại một câu rồi chống gậy kéo theo bà Cúc đi ra xe, để lại cậu Thành đứng chôn chân ở gian nhà chính với hai hốc mắt đỏ au, mắt cậu trừng trừng liếc nhìn hai người đàn bà đang bấu víu vào nhau như sợ cậu sẽ động tay động chân

"Em giải thích cho cậu nghe đi, cậu có điểm nào không tốt mà em không muốn gả cho cậu, cậu vừa thương em hết lòng, vừa có thể cho em một cuộc sống giàu sang sung túc, chưa thương thì cưới nhau về sẽ thương mà em, hay cậu mần cái gì sai quấy, em nói cậu nghe đi"

Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, cậu Thành chua xót khi nhìn người cậu thương thẳng thừng vứt bỏ cậu ra khỏi cuộc đời em ấy, cậu đã làm gì sai chớ, cậu luôn yêu thương Tít hết lòng, hết dạ

Rốt cuộc thì cậu nhận lại được gì đây? Sự ghét bỏ hay lòng thương hại, mà không...đến cả một sự thương hại Tít cũng không dành cho cậu

"Cậu không làm gì sai cả, tôi biết cậu luôn yêu thương và bảo bọc cho tôi, nhưng mà...từ lâu tình cảm của tôi đã trao cho một người khác rồi"

"..."

Tít dùng tất cả sự dịu dàng cuối cùng của bản thân để nói cho cậu Thành hiểu, Tít biết do cậu quá yêu thương nó nên cậu mới bày ra đủ thứ trò này, nhưng thật sự, Tít không bao giờ cần mấy thứ này từ cậu.

Thứ Tít cần chỉ đơn giản là Mai Hân, được chăm lo săn sóc cho Mai Hân, được ở bên cạnh Mai Hân, được yêu thương Mai Hân, không cần phải phù phiếm xa hoa, hay cao sang quyền quý, sự giản đơn nơi nàng như một liều thuốc xoa dịu tâm hồn Tít

"Người khác?"

Cậu Thành như không tin vào tai mình, ngoài cậu ra Tít còn có người khác sao? Làm sao có thể được chứ, cậu biết là có nhiều cậu trai trong làng dòm ngó đến Tít, nên cậu đã kịp thời ngăn chặn mơ tưởng viễn vong của tụi nó rồi, không lẽ Tít để ý cậu trai nào trong số đó ư

Cậu Thành mặt mày đỏ bừng, mắt cậu va trúng một thứ gì đó, cậu lao tới nắm chặt tay Tít lôi đi xền xệp, Tít bị lôi đi trong khi Mai Hân vẫn còn chưa kịp định thần rằng chuyện gì đang xảy ra, đến khi nàng kịp hoàn hồn thì Tít đã bị cậu Thành kéo vào một căn phòng trống gần đó, nàng tức tốc chạy theo cậu

"Mở cửa, anh mở ra cho em"

Tiếng đập cửa cùng tiếng la hét của Hân vang vọng khắp gia trang rộng lớn, tụi gia đinh đứng khép mình ở cửa nhà bếp không ai dám bước chân lên nhà trên, vì tình hình đang căng như dây đàn, tụi nó không muốn rước họa vào thân

Cửa phòng vừa đóng lại, cậu Thành không kiềm chế được mà dồn Tít vào chân tường, Tít không phản khán mà mặc cho cậu Thành trút giận, vì Tít biết bây giờ không ai cứu nó ra khỏi cái tình cảnh này được, chỉ có Tít mới đủ khả năng giải quyết cái chuyện tình ngang trái giữa nó và cậu Thành mà thôi

"Cái vết này...là vết gì đây Tít"

Lý do mà cậu Thành không kiềm chế được mà lôi Tít vào đây là vì cậu phát hiện trên cổ Tít có vài vết hồng ngân trong rất lạ, giống như vừa mới bị giác gió xong

Nhưng ai đời lại giác gió trên cổ bao giờ

Năm nay cậu hai mươi năm rồi, cậu dư sức đoán được vết này từ đâu mà ra, chỉ là cậu không ngờ Tít dám đối xử như vậy với cậu, tim cậu nhói lên từng hồi, cậu có cảm giác bản mình vừa bị phản bội

Tít nhíu mày khó hiểu, chợt Tít thấy tầm mắt Thế Thành rơi trên cổ nó, không lẽ...là mấy vết yêu hôm qua mà Mai Hân để lại à, Tít nhìn cậu Thành một lúc, nhận thấy sự việc không thể nào giấu được nữa, Tít hít một hơi thật sau, cất lời

"Vết yêu"

Hai tay cậu Thành đặt trên bã vai Tít chợt run lẩy bẩy, những suy nghĩ mơ hồ dần hiện lên trong đầu cậu, không lẽ Tít vì không muốn cưới cậu mà đã trao thân cho người em ấy thương rồi ư? Không thể nào, Tít ngoan ngoãn hiền lành như vậy không thể nào làm ra loại chuyện hư thân, trắc nết đó được

"Em...em dám?"

Tít dùng sức đẩy mạnh cậu Thành ra, đứng gần cậu một chút mà cái mùi đàn ông sọc lên mũi làm nó khó chịu dã man, đời này chắc Tít ưng mỗi cái mùi cơ thể Mai Hân thôi, còn tiếp xúc gần mấy người đàn ông Tít thấy bụng nó cồn cào, mắc ói

Tít hất mặt lên mà nhìn cậu, bây giờ không còn ông bà Trịnh việc gì nó phải giả bộ thảo mai mần chi, Tít chơi tới bến với cậu luôn

"Sao lại không dám? Tôi lên giường với người tôi thương là sai sao, cậu lấy cái quyền gì mà quản tôi"

Cậu Thành cố gắng kiềm chế bản thân, cậu sợ khi cậu giận lên không chừng cậu cho Tít mấy bạt tay luôn mất, cậu không muốn làm tổn thương người cậu thương, cậu lạnh giọng hỏi lại Tít

"Em ngủ với thằng nào"

Tít nở một nụ cười châm biếm, trông cậu Thành bây giờ rất ra dáng một người chồng mẫu mực đang dạy dỗ một người vợ lăng loàn trắc nết, nhưng tiếc thay Tít không phải vợ cậu, nên chả có việc đách gì nó phải sợ sệt trước người đàn ông này cả

"Tôi ngủ với ai thì mượt xác thôi, cậu nên nhớ tôi chưa phải vợ cậu, nên cậu đừng hạch sách tôi kiểu đó"

Chát

Một tiếng chát vang lên chói tay, Tít mất thăng bằng ngã quỵ xuống sàn, một bên má trái Tít in hằn lên năm dấu tay đỏ chót, chốt khóa cửa phòng không chịu được lực đập mà văng luôn cái bản lề, cả đám gia đình cùng Mai Hân xông vào phòng, cảnh tưởng trước mắt khiến cho ai nấy đều chết trân, vì không ai nghĩ đến chuyện cậu Thành có thể ra tay với một cô gái

Mai Hân điên tiết mà lao tới tát vào mặt cậu Thành một cái như để trả đũa, nàng cưng con bé như vàng như bạc, mà cậu nở lòng nào tát con bé cấm mặt xuống đất như vậy, tình cảm anh em bấy lâu nay nhất thời bị nàng vứt sang một bên cho chó ăn

"Anh cút ra khỏi nhà tôi, đồ đốn mạt"

Nàng ngồi bệt xuống sàn xem mặt Tít có làm sao không, nhìn gương mặt bầu bĩnh trắng nõn bây giờ đã hiện lên năm dấu tay đỏ chói, khiến cho nàng càng hận không thể đập chết cậu Thành, Tít gáng gượng loạn choạng đứng dậy đi đến trước mặt cậu Thành

"Nếu đánh tôi có thể giúp cậu tỉnh ngộ thì đánh đi, đánh chết tôi cũng được"

Đôi mắt Tít hằn lên tia máu, Tít ghét phải đôi co với tên khốn nạn vừa ra tay đánh nó, nhưng phải giải quyết chuyện này một lần cho xong, Tít không muốn dính líu gì đến người đàn ông gia trưởng này nữa, càng không muốn Mai Hân vì cái đám cưới này mà phải lo lắng, bất an

"Em nói đi, thằng đó có gì hơn cậu, nó giàu hơn, hay chức quyền nó cao hơn, mà em quyết định trao đời con gái em cho nó, tại sao vậy Tít, tại sao?"

Cậu Thành hét lớn vào mặt Tít, trước mấy chục ánh mắt dòm ngó soi xét từ đám gia đinh, ngay cả Mai Hân bên cạnh thoáng giật mình khi nghe cậu Thành nói câu này, chẳng lẽ cậu biết chuyện rồi sao? Mà ai nói cậu biết, nàng lặng lẽ nhìn sang cô gái kế bên

Nhưng làm gì có thằng nào ở đây, mà đích thị người cướp mất đời con gái của Tít chính là nàng, đêm khuya hôm qua nàng còn phải đợi tụi gia đinh ngủ say rồi lén lút đem tấm ga giường đi giặt sạch sẽ, vết máu đỏ rực còn thấm ướt cả một mảnh giường cơ mà

"Tôi không thích so sánh người mình yêu với một người khác, nhưng ít nhất về mặt đạo đức thì người ấy ăn đứt cậu rồi"

"..."

"Còn lý do để tôi chấp nhận trao đời con gái cho người kia...đơn giản thôi, tôi thương người ấy rất nhiều. Niềm tin của tôi, tấm chân tình của tôi, đặt hết vào người ấy rồi, tôi không muốn rời xa người tôi thương, càng không muốn gả cho một tên gia trưởng như cậu"

Tít không hề tức giận, sắc mặt điềm tĩnh đến lạ thường, chất giọng êm đềm mà lạnh lẽo tựa như một con dao sắc bén cứa từng vết vào tim Thế Thành, khiến cho tim cậu đau đớn khôn nguôi

Thì ra cảm giác bị người mình yêu phụ bạc nó lại đau đớn tới mức này, khiến tinh thần lẫn thể xác cậu gần như kiệt quệ

Cậu Thành thất thần ngồi bệt xuống sàn gạch như một đứa trẻ con vừa mới bị đám bạn học lớn hơn ăn hiếp, nước mắt cậu không tự chủ mà rơi xuống sàn gạch lạnh toát

Cậu hận mình không thể đem lại cho Tít cảm giác an toàn, không thể khiến em yêu thương cậu một cách da diết như cậu trai kia, càng trách hờn bản thân, tim cậu càng đau đến xé thịt

"Được, nếu cậu vẫn cố chấp muốn rước tôi về làm vợ, thì cậu cứ việc mần theo ý cậu"

"..."

Cả đám gia đinh trố mắt ra nhìn Tít với vẻ mặt khó hiểu, tại sao ban đầu Tít không nói vậy đi cho cậu Thành bớt đau khổ, đợi đến bây giờ mới trở mặt lại thế này, khác nào vừa đấm vừa xoa không.

Bàn tay đang cầm lấy tay Tít chợt siết chặt, Mai Hân như không tin vào tai nàng, không phải Tít đã hứa sẽ không cưới cậu Thành rồi sao, Tít hứa chỉ thương mình nàng, yêu mình nàng, tại sao bây giờ lại hành xử thế này

Cảm nhận cái siết từ nơi bàn tay, Tít xoa xoa mu bàn tay trấn an nàng, lặng lẽ tiếp lời

"Nếu cậu chấp nhận được việc người đàn bà của cậu ngày đêm tơ tưởng đến một bóng hình khác, mà không phải cậu, thì cậu cứ việc lấy, tôi không quản"

Câu trước đá câu sau, khiến cho ai nấy đều dần trở nên hãi hùng, con nhỏ này ngó bộ thâm độc ghê nơi, nó sợ cậu Thành chưa đủ tuyệt vọng hay gì mà còn ăn nói kiểu đó, nhưng Tít muốn vậy

Tít muốn làm cho cậu Thành tuyệt vọng đến mức ghét bỏ nó luôn cũng được, chỉ cần cậu đừng mặt dày mà bám theo Tít như mấy tháng qua, vì thực sự Tít không muốn Mai Hân phải bận tâm, càng không muốn nàng vì mấy chuyện thế này mà đau lòng

Cậu Thành nở một nụ cười chua xót, cậu lòm còm ngồi dậy, đứng trước mặt Tít, cậu dùng nhất cả sự chân thành vốn có mà bày tỏ với Tít một lần cuối cùng

"Cậu thật sự...không còn một cơ hội nào sao em?"

"Cậu nên nhớ, lấy vợ như đánh một canh bạc, nếu cậu đánh sai, hậu quả khó mà lường trước, tôi mong cậu đủ thông minh để hiểu ra vấn đề"

"Vậy em nói cho cậu biết đi, cậu phải làm sao bây giờ Tít, cậu rất thương em, làm sao mà cậu chấp nhận nhường em cho một người đàn ông khác được đây"

"Cậu thương tôi bao lâu rồi?"

Tít thở dài rồi hỏi ngược lại cậu Thành, sao mà cái ông này lì lợm ghê nơi, nói tới cỡ đó rồi mà còn cứng đầu không chịu nghe, chắc phải cầm cây đánh vào đầu ổng mới chịu giác ngộ quá

"Từ khi gặp em, cậu đã phải lòng em rồi"


Cậu Thành không ngần ngại mà thổ lộ tâm tư lòng mình, bây giờ cậu đâu còn cái chi để mất, người cậu thương mà cậu còn đánh mất khỏi tầm tay, thì còn sợ sệt cái gì đây?


"Nhưng tôi thì ấp ôm bóng hình người ấy tận mười năm, tôi biết tình cảm cậu dành cho tôi là thật, tôi trân trọng nó, nhưng cậu tin tôi đi, ít lâu thôi cậu sẽ tìm được một người con gái phù hợp với cậu hơn tôi, còn tôi thì khác, lòng dạ tôi từ lâu chỉ tồn tại duy nhất một bóng hình ấy thôi, tôi mong cậu hiểu"


Tít bỏ lại một câu cho cậu Thành rồi đi thẳng ra khỏi phòng, mặc cho cậu Thành đang khóc đến thương tâm


Mai Hân hơi trầm tư suy nghĩ về mấy lời Tít vừa thốt ra nơi cửa miệng


Nàng không biết Tít có đang nói sự thật không, hay chỉ đang cố biện ra lý do để từ chối khéo cậu Thành, nhưng trong lúc Tít bày tỏ lòng mình, nàng thấy hốc mắt con bé dần đỏ lên, nếu nàng nhìn không lầm thì con bé đang khóc, nhưng tại sao phải khóc vì một câu chuyện không có thật


Mười năm, nghe thật hoang đường


Nhưng...nàng lại đau đáu trong lòng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK