Tiếng mở cửa phòng vang lên nhẹ nhè, vì giờ cũng gần hai giờ sáng, quá khuya rồi, Tít sợ sẽ làm mất giấc ngủ của nàng, chốt cửa phòng cẩn thận, Tít thổi tắt ngọn đèn măng-sông đang cầm trên tay, rồi để gọn cập bên mé cửa phòng, bàn chân rón rén tiến đến gần giường, nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ đang chìm vào giấc ngủ say, lòng nó cảm thấy nóng rát khó tả, chắc có lẽ, vì hết đêm nay thôi, Tít sẽ không còn được gặp nàng chăng?
Tít ngã lưng xuống giường, đầu Tít nghiêng về phía tấm lưng quen thuộc, nó không ôm nàng, hay làm bất cứ hành động nào quá phận, mà chỉ đơn giản là nằm đó ngắm nhìn tấm lưng người thương trong vô thức, rồi chợt, một giọng nói dịu ngọt vang lên
"Giấc khuya em đi đâu vậy?"
Giọng nói phát ra từ phía trước mặt, khiến Tít phần nào cảm thấy giật mình, bàn tay trái nó khẽ nâng lên xoa xoa đôi vai nàng, sau đó nhẹ giọng đáp lời
"Sao mợ còn chưa ngủ?"
Hân xoay người về phía Tít, biết ngay mà, không phải cậu Tùng, vì trên người cậu ấy làm gì có cái mùi thơm đặc trưng này, nàng chau mày khó chịu, bàn tay trái nàng cầm nắm lổ tai Tít, véo nhẹ, rồi bắt đầu tra khảo
"Sao mợ hỏi em không trả lời?"
Tít nhăn nhó mặt mày, nó đánh nhẹ lên mu bàn tay nàng, ý bảo nàng buông ra, người gì đâu mà mạnh bạo hết sức, bởi vậy mới nói, qua mặt mợ hai nhà này đâu có dễ, Tít biện đại một lý do rồi tự bào chữa
"Aaa, đau quá..em đi hóng gió thôi mà"
Lực siết tay càng mạnh hơn, giọng nàng đâu đó có một chút hờn giận, hết chuyện làm rồi hay sao mà đi hóng gió giờ này, nếu cảm thấy rảnh quá, thì qua đây, nàng kiếm chuyện cho mà mần
"Thiệt tức chết mà, em có biết trời bên ngoài đang lạnh muốn thấu xương không, em coi, tay chân em lạnh hết rồi nè, sao không ở trong phòng chờ mợ, mà chạy ra ngoài hứng sương gió làm gì không biết"
Tuy hơi bực bội, nàng vẫn không quên ngồi dậy kéo cao mền lên, trùm kín lại cơ thể Tít, miệng nàng không ngừng cằn nhằn về chuyện Tít ra ngoài đêm hôm hóng mù sương, rồi chẳng may trúng gió độc, lăn ra bệnh rồi sao, Tít không biết quý trọng thân thể thì thôi, nhưng Tít đâu có hiểu được, nó mà bệnh, nàng xót xa biết chừng nào, chỉ giỏi làm theo ý mình thôi, có quan tâm đến cảm xúc nàng ra sao đâu
Chợt nàng nhớ ra gì đó, hồn vía nàng hoảng loạn, nàng ngó ra ngoài cửa rồi nhỏ giọng hỏi Tít
"Rồi sao em dám qua đây, rồi cậu Tùng đâu?"
Xém tí nàng quên mất tiêu, đây không phải phòng Tít, mà là phòng hai vợ chồng nàng, rồi cậu Tùng đâu? Sao không về phòng ngủ, mà chỉ có Tít qua đây giờ này
"Cậu Tùng nói có việc gấp, nên tối nay cậu không có về nhà, trước khi đi cậu có sang phòng em, kêu em qua ngủ cạnh mợ, tại cậu sợ mợ ngủ một mình buồn á"
Hân chau mày khó hiểu, từ bao giờ cậu Tùng lại quan tâm đến chuyện nàng có buồn chán không? Hay có khó chịu chổ nào không? Càng nghe, nàng càng cảm thấy chuyện này vô lý sao á, nàng nghi hoặc hỏi lại Tít
"Em có nói xạo mợ không đó?"
Tít sợ bị nàng nghi ngờ, nên làm bộ giận hờn vu vơ, Tít ngồi dậy tốc mền ra, giọng nó ỉu xìu, buồn hiu, trông như đang thất vọng
"Nếu mợ không thích em ngủ chung, thì em về phòng đây, mợ ngủ ngon"
Chân Tít thòng xuống nền đất, toan tính bỏ về phòng thật, nhưng chưa kịp xỏ đôi guốc mộc vào chân, thì đã bị nàng vật mạnh xuống giường, Tít cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng đời nào Mai Hân chịu buông tha cho nó, vào hang cộp rồi thì đừng có hòng tìm đường thoát thân
"Em muốn đi đâu?"
Tít xoay mặt sang hướng khác, nó giận rồi, không thèm nhìn mặt nàng, giọng nói trầm xuống thấy rõ, nhưng chỉ có trời mới biết, lòng Tít đang sung sướng không thôi
"Mấy người không cần tui nữa, thì tui đi về phòng chớ sao?"
Hân cúi xuống hôn vào gò má Tít mấy cái, hít hà mùi thơm da thịt Tít mang lại, cảm giác dễ chịu thoải mái vô cùng, nàng nhẹ giọng dỗ dành Tít.
"Em biết mợ thương em nhiều đến mức nào mà, mợ muốn lúc nào cũng được ngủ cạnh em, được ôm em vào lòng, được hôn em, em đừng có nghi ngờ tình cảm của mợ, có được không em"
Mấy lời âu yếm nàng dành cho Tít lúc này, như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim nó, khiến nơi ấy rỉ máu không ngừng, Tít vươn tay vuốt ve gò má nàng thật nhẹ nhàng, nâng niu
Hân mà cứ như thế này
Em biết phải làm sao đây
"Em, em thương Hân"
Dứt câu, Tít bật người ngồi dậy, nó lật người nàng xuống, áp chặt nàng dưới thân, không cho nàng ngọ nguậy, Hân thấy Tít đã có ý, nàng cưng chiều xuôi theo cảm xúc mà Tít mang lại, càng không chống cự hay kêu gào, vì nàng thương Tít, nàng có thể trao cho Tít bất kì thứ gì nó thích, kể cả tấm thân ngọc ngà bao năm nàng gìn giữ, nàng nguyện đem trao trọn cho Tít
Tít tìm đến môi nàng, gặm mút một cách thật nâng niu, như sợ làm nàng khó chịu, Hân chìm vào trong xúc cảm dịu ngọt, nàng không muốn thoát ra, hai tay nàng vòng lên cổ Tít kéo nó xuống sát gần nàng hơn, hai cánh môi quấn quít lấy nhau không rời, lửa tình như thiêu đốt cơ thể hai nàng, từng chiếc áo bà ba, quần lụa, áo yếm được quăng xuống sàn một cách không thương tiếc...
Hai cơ thể trần trụi, ấm nóng hòa quyện vào nhau, tạo nên một bầu không khí nồng đậm ái tình, nàng nằm dưới thân Tít thở dốc không ngừng, bởi cảm giác rạo rực được Tít truyền đến thông qua những cái hôn linh hoạt, khiến cơ thể nàng dâng trào khoái cảm sung sướng, đầu óc nàng dần trở nên mơ hồ, mặc cho Tít càng quấy, dày vò tâm can
Tít chôn vùi gương mặt vào hõm cổ nàng, đến khi nơi đó xuất hiện vài ba dấu vết tím bầm, đỏ ao, bàn tay nàng càng lúc càng siết chặt tấm lưng trần trụi phía trên, cho đến khi không còn nơi để bấu víu, nàng chợt hoảng hồn, thì lúc này nàng căn bản nhận ra, hiện tại chiếc môi ấm áp kia, đang hôn hít không ngừng trên vùng bụng nàng, cảm giác hạ thân nàng như muốn bốc cháy đến nơi, nàng khó chịu cọ xát hai chân vào nhau, cố gắng hé miệng cầu xin Tít
"Tít...Ưmm...mợ khó chịu...em ơi...mợ..."
Nghe thấy tiếng nàng gọi tên nó, giọng nàng có chút mơ hồ, ngây dại, Tít không nhịn nổi mà thẳng thừng tách hai chân nàng ra, hành động của nó vô tình đả kích đến từng dây thần kinh, mạch máu trong cơ thể nàng, cảm nhận ra có chuyện gì đó không hợp lí, mọi khi nàng chỉ cần cho tay vào trong thôi, tại sao hôm nay lại có cái màn này? Tâm tư nàng nhất thời trở nên rối bời, nàng không biết con bé đang muốn làm gì tiếp theo, chỉ biết nó đang chăm chú quan sát nơi tư mật đang ẩm ướt kia, nàng thẹn thùng khép chặt chân lại, nhưng Tít nào có dễ dàng buông tha cho nàng, những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó, thì hành động tiếp theo của nó khiến nàng hoảng hồn hét lên
"Nè...ưm...không được...dơ lắm...em buông"
Nàng cố gắng dùng hết sức bình sinh đẩy đầu Tít ra khỏi nơi cửa mình, nàng thật không ngờ Tít lại dám làm ra hành động đáng xấu hổ đó, nhưng có lẽ, mọi sự chống cự nơi nàng đều trở nên vô ích, khoái cảm liên tục ập đến sau vài cú liếm láp không ngừng, tay chân nàng rã rời không còn một chút sức lực, bàn tay nàng nhẹ nhàng luồn vào từng thớ tóc dài đen láy đang xõa tung tóe, ánh đèn dầu hiu hắt trên bàn phản chiếu hai thân ảnh đang âu yếm mặn nồng in hẳn vào vách nhà, xen lẫn thêm vài ba tiếng thở dóc, khiến cho bầu không khí càng trở nên ám muội.
Từng động tác hôn hít, động chạm từ Tít, như một thứ ma lực khiến nàng cảm thấy sung sướng, mà chắc có lẽ, Tít cũng đang tận hưởng những phút giây cuối cùng bên cạnh người thương, Tít muốn để lại cho nàng một cảm giác dịu dàng, nâng niu hết sức có thể, không thô bạo, không cấu xé, Tít cẩn thận dìu dắt nàng qua từng cung bậc cảm xúc, khiến nàng mơ hồ cảm nhận như thể mình đang lạc vào chốn thần tiên...
Cảm nhận cửa mình nàng đã sẵn sàng, Tít trườn lên một chút, ôm gọn nàng vào lòng, bàn tay bên dưới liên tục xoa xoa lên cánh hoa hồng ẩm ướt, mật dịch chảy ra ngày một nhiều hơn, đến độ thấm ướt cả một mảnh ga giường trắng tinh
"Em thương mợ"
Dứt câu, nàng có thể cảm nhận được hai ngón tay Tít đang chầm chậm tiến vào, xuyên qua vách ngăn mỏng, nàng nhíu mày rên lên một tiếng đau đớn, mồ hôi nàng tuôi chảy ướt cả tấm lưng, máu từ nơi tư mật trào ra hòa cùng mật dịch, Tít biết nàng đang đau, nó vội ngậm lấy môi nàng xoa dịu cơn đau đớn xác thịt, bàn tay bên dưới để yên không xê dịch miếng nào, vì cơn đau rát vẫn còn, Tít sợ sẽ làm đau nàng
Cơn đau rát thấp thoáng trôi qua, cảm giác rạo rực bất chợt ập đến, khiến toàn thân nàng trở nên ngứa ngấy khó chịu vô cùng, nàng đưa ánh mắt cầu xin về phía Tít, như đang muốn Tít thõa mãn cơn dục vọng đang cháy rực bên trong cơ thể nàng
Tít dịu dàng hôn lên trán nàng một cái, bàn tay bên trong cơ thể nàng đang có giấu hiệu rục rịc, nàng siết chặt lấy bã vai Tít, không ngừng phát ra những âm thanh gợi tình, khiến cho Tít ngày một hăng hái hơn, bàn tay liên tục ra vào nơi cửa hang, cho đến khi nàng không chịu nổi khoái cảm, toàn thân co rúm lại, bụng dưới không ngừng siết chặt, Tít cứ như thế dìu dắt nàng chạm đến cơn khoái cảm tột cùng, thân thể mệt mỏi xụi lơ, cơn choáng váng khiến cho nàng không nhận thức được đây là đâu?
"Tít....em ơi....em đâu rồi"
Đang trong cơn khoái lạc, nàng vẫn không ngừng gọi tên Tít, nàng muốn ôm Tít vào lòng ngay lúc này, cảm xúc trong nàng dâng trào mãnh liệt hơn bao giờ hết, Tít nghe tiếng nàng thều thào gọi tên, lòng dạ nó bất chợt quặn thắt từng cơn, Tít ngồi bật dậy, bàn tay nó nhẹ nhàng nâng hai bã vai nàng lên, kéo nàng ngồi dậy trước mặt, cảm xúc Tít như vỡ òa, nó ôm chặt lấy tấm thân nàng, từng giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống bã vai nàng, khiến nàng nhíu mày khó hiểu, nhưng thấy Tít khóc, nàng xót xa ôm nó vào lòng, dịu dàng trấn an
"Sao em lại khóc, mợ làm gì em khó chịu hay sao, nói mợ nghe"
Hân ôm trọn cơ thể Tít vào lòng, bàn tay nàng vuốt ve dọc theo sóng lưng Tít, nàng không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này ra sao, bởi nàng không có từ nào miêu tả nó, lòng nàng nhói lên khi nghe thấy tiếng nấc nghẹn từ người thương
"Em...hic...em xin lỗi"
Tít không kiềm nén được mà nói ra hai từ "xin lỗi" vì Tít biết, sớm mai nó rời đi, nàng sẽ đau khổ như thế nào, nhưng ngoài cách này ra, Tít thật tình không còn sự lựa chọn nào khác...
"Sao em lại xin lỗi, mợ không có sao mà, em đừng có làm mợ sợ"
Lòng nàng dâng lên một tầng cảm xúc sợ sệt, không hiểu sao, nàng cảm thấy thái độ Tít hôm nay lạ lùng sao á, không giống ngày thường một chút nào hết trơn, nghĩ đến đây, nàng siết chặt cái ôm hơn, như muốn giam cầm nó nhốt vào lòng nàng...
"Em không sao...hic...thôi mình ngủ nha"
Tít rời khỏi cái ôm nồng ấm, bàn tay nó vuốt ve gò má nàng một cách nâng niu, nàng nhìn sâu vào đôi mắt Tít, nàng có thể cảm nhận được nó đang rất đau lòng, nhưng Tít đau lòng vì cái gì đây?
Thể xác của nàng, tấm chân tình của nàng, đều trao trọn cho Tít rồi...
Vậy cớ vì sao nó lại đau lòng?
Hân khẽ nâng bàn tay, lau sạch hai hàng nước mắt đang chảy dọc trên gò má Tít, nàng kéo nó nằm xuống bên cạnh nàng, ôm nó vào lòng, hơi ấm từ cơ thể Tít dần sưởi ấm trái tim nàng, khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn, nàng hôn nhẹ vào gò má Tít vài cái hôn phớt lờ, rồi chìm hẳn vào giấc ngủ, Tít một tay ôm lấy cục bông nhỏ vào lòng, một tay gác trên trán, chờ đợi thời gian từng phút một trôi qua....
Một lúc sau, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, Tít chỉ biết bên tai nó vang lên tiếng gà gáy văng vẳng, Tít rời vòng tay nàng, thoát khỏi cái ôm, nó ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối om, rồi lại liếc mắt sang chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường, kim ngắn chỉ số ba, kim dài lúc này đã chạy đến số sáu, Tít thẩn thờ ngắm nhìn nàng một hồi lâu, sau đó nén lại mớ cảm xúc hỗn độn, xỏ đôi guốc mộc vào chân, lặng lẽ bước ra ngoài...
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tít quay trở về phòng, Tít lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo bà ba gấm vân màu xanh ngọc bích, áo này được nàng dặn thợ may riêng hai cái, một cái cho nàng, cái còn lại cho Tít, cầm chiếc áo trên tay, Tít không khỏi xúc động, nhưng rồi cũng phải cố nhịn xuống, nén nước mắt nuốt ngược vào trong, sau khi quần áo đã tươm tất, tóc tai được chải chuốt gọn gàng, Tít chầm chậm mở ngăn tủ hộc bàn trang điểm, lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ, bật nấp hộp ra, trong hộp là một sợi dây chuyền vàng, có mặt hình hoa mai
Tít nhớ, cách đây vài tháng trước, đây là món quà đầu tiên nàng tặng cho nó, tuy không phải một thứ gì đó quá mức xa xỉ, nhưng Tít xem nó như báu vật, sợi dây chuyền này như món vật định tình của hai nàng, nếu có đi, Tít cũng phải mang nó theo bên cạnh, như để nhắc nhở Tít nhớ một điều rằng, vẫn có một người con gái đang thầm lặng chờ đợi nó ở quê nhà.
Sau khi đã đeo sợi dây chuyền vào cổ, Tít ngồi xuống chiếc ghế đẩu gần đó, vặn sáng tiêm đèn dầu hơn một chút, Tít lôi trong hộc tủ ra một cây viết mực máy, rồi thêm một tờ giấy dó, bàn tay Tít thoăn thoắt viết từng nét chữ nghiêng nghiêng trên mặt giấy vàng ươm, viết đến đâu, ruột gan Tít nóng ran đến đó, sau một lúc, bức thư vỏn vẹn vài dòng cũng được Tít viết xong, Tít đem bức thư ấy đặt gọn trên bàn trang điểm của nàng
Đôi chân Tít vô thức tiến đến cập mé giường, Tít kéo cao mền lên một chút, che đi thân thể trần trụi sau cuộc hoan ái tối qua, cuối cùng, Tít đặt lên trán nàng một cái hôn, miệng nó mấp máy cất lời từ biệt
"Thưa mợ, em đi"