Các đại nhân vật đứng trên đỉnh cao Thiên Thần đại lục đã dự cảm được thịnh thế đang đến. Chỉ trong mười mấy năm, thiên kiêu, yêu nghiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Thế hệ tuổi trẻ cạnh tranh nhau đang hướng đến giai đoạn phát triển gay cấn.
Đương nhiên, thịnh thế đến đối với người bình thường mà nói là quá xa xôi. Lúc này, ở vực Đông Dương, thế nhân chỉ quan tâm đến chuyện trước mắt.
Trở lại Đông Kiếm Các, Tiêu Trần một lần nữa bắt đầu tiềm tu, gia tăng tu vi và võ kỹ cho mình. Thương Huyền đặt ra mục tiêu cho Tiêu Trần là trên một trăm võ kỹ thượng phẩm. Còn mục tiêu của Tiêu Trần chính là tu luyện một trăm võ kỹ thượng phẩm đến hóa cảnh.
Ngẫm lại, nếu một người có thể tu luyện trên một trăm võ kỹ thượng phẩm đến hóa cảnh, nền tảng của hắn sẽ kiên cố bao nhiêu?
Không để ý đến bên ngoài, Tiêu Trần cắm đầu vào khổ tu. Cùng lúc đó, khi Tiêu Trần dốc lòng tu hành, bên trong vực Đông Dương, thanh danh Yêu Kiếm Tiêu Trần càng lúc càng lớn, không hề kém đám người Trần Lăng.
Không sai, sau trận chiến dãy núi Kiếm Ma, Tiêu Trần được thế nhân tặng cho danh hào Yêu Kiếm, yêu nghiệt trong kiếm, hay gọi tắt là Yêu Kiếm.
Thiên Đao Trần Lăng, Độc Xà Mộc Thanh, Bá Thương Lâm Tinh, Thiên Viêm Triệu Vô Vân. Bây giờ lại tăng thêm một Yêu Kiếm Tiêu Trần, ngũ long bá thế, biểu hiện thời đại tranh bá ngũ long đã đến.
“Tiêu Trần, bây giờ chúng ta là nhân vật linh hồn của Đông Kiếm Các. Ngươi biết không, không chỉ đệ tử ngoại môn, ngay cả đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm đều đang chú ý đến ngươi. Ngươi có biết người bên ngoài gọi ngươi là gì không? Yêu Kiếm! Yêu Kiếm Tiêu Trần.” Viện thứ nhất ngoại môn Đông Kiếm Các, Tiêu Trần đang ngồi nói chuyện với đám người Mạc Kiệt. Mạc Kiệt thuật lại cho Tiêu Trần nghe những chuyện phát sinh bên ngoài, trên cơ bản đều liên quan đến hắn.
Yêu Kiếm… Nghe cái danh xưng này, Tiêu Trần bất đắc dĩ cười khổ. Yêu nghiệt trong kiếm. Đây đúng là cái danh chụp mũ. Hắn chẳng qua chỉ mới mười chín, tu vi cũng chỉ có Hoàng Cực Cảnh tiểu viên mãn. Bây giờ người đời tặng cho hắn một danh xưng Yêu Kiếm, hắn cảm thấy áp lực nặng như núi.
Bất đắc dĩ nhưng không thể làm gì. Hắn không thể thay đổi suy nghĩ của người khác, cũng chẳng cần phải xoắn xuýt vì điều này, cứ mặc bọn họ thôi.
Thời gian trôi qua vừa yên tĩnh vừa phong phú. Mỗi ngày, hắn đều tu luyện. Khi rảnh, hắn lại uống rượu, tâm sự với đám người Mạc Kiệt. Bất tri bất giác, mười ngày đã trôi qua.
Trong lúc Tiêu Trần đang dốc lòng tu luyện, mấy ngày trước, Vương Văn đi theo Mộc Thanh đã quay về Vạn Tiên Lâu. Vừa về đến, Trần Mộ Tuyết đã chủ động tìm Vương Văn hỏi thăm khi nào thì hắn ta có thể đến nước Lăng Phong.
Đối mặt với thỉnh cầu của Trần Mộ Tuyết, Vương Văn cũng không từ chối, bảo để hắn ta chuẩn bị một chút rồi xuất phát.
Lần trước, bởi vì Tiêu Trần xuất hiện, Trần Mộ Tuyết không những không thành công, ngược lại suýt chút nữa đẩy Trần gia rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục. Nếu không phải nàng ta được Trưởng lão Vạn Tiên Lâu nhìn trúng, khả năng Trần gia xong đời rồi.
Hận ý trong lòng chưa từng biến mất, Trần Mộ Tuyết thề nhất định sẽ khiến cho Tiêu gia không có ngày tốt đẹp. Giác Sơn Tông không được, vậy thì còn Vạn Tiên Lâu. Lần này nàng nhờ Vương Văn ra mặt, cho dù Tiêu gia có Tiêu Trần, vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ Tiêu Trần dám đắc tội Vương Văn sao? Dám đắc tội Mộc Thanh phía sau Vương Văn?
Vừa nghĩ đến lập tức có thể khiến Tiêu gia bị diệt vong, trong lòng Trần Mộ Tuyết cảm thấy chờ mong vô cùng. Đương nhiên, Trần Mộ Tuyết cũng đã hỏi thăm chuyện Tiềm Long của Đông Kiếm Các. Từ đầu đến cuối, Trần Mộ Tuyết đều cho rằng Tiềm Long Tiêu Trần của Đông Kiếm Các chỉ là trùng tên trùng họ, tuyệt không thể nào là Tiêu Trần của Tiêu gia.
“Nhân kiệt đương thời, chỉ có Mộc Thanh sư huynh mới tương xứng với hắn.” Nghe Trần Mộ Tuyết hỏi, Vương Văn đưa ra đánh giá như thế, khiến Trần Mộ Tuyết cũng phải kinh hãi. Có thể tương xứng với Mộc Thanh sư huynh, đủ để chứng minh Tiềm Long Đông Kiếm Các bất phàm.
Không hề biết tro tàn lại cháy Trần Mộ Tuyết một lần nữa phát động kế hoạch tiêu diệt Tiêu gia, lúc này, Tiêu Trần còn đang tiềm tu trong Đông Kiếm Các.
Kết thúc một ngày tu luyện, ban đêm, Tiêu Trần đang chuẩn bị ngồi xếp bằng tu luyện tiếp, Tần Thủy Nhu một mình bước vào Vô Trần Cư.
Nhìn thấy Tần Thủy Nhu đến, Tiêu Trần cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Hắn cười nói: “Làm sao vậy? Đã trễ như thế này, muội đến tìm ta có việc gì không?”
Cho đến bây giờ, Tần Thủy Nhu vẫn thường hay đi cùng với đám người Mạc Kiệt đến. Đây là lần đầu tiên nàng đến tìm hắn một mình, hơn nữa còn là buổi tối.
Nghe Tiêu Trần hỏi, sắc mặt Tần Thủy Nhu đỏ bừng, có chút ngượng ngùng, nhưng đáng tiếc, Tiêu Trần hoàn toàn không phát hiện ra.
Đối với chuyện khác, Tiêu Trần có trí tuệ yêu nghiệt. Nhưng đối với suy nghĩ của phụ nữ, Tiêu Trần chẳng biết thứ gì. Từ nhỏ đến lớn, mặc dù có không ít cô gái có ý tốt với hắn, nhưng hắn chỉ một lòng hướng đến võ đạo. Cho nên, đối với mấy chuyện tư tình nhi nữ này, Tiêu Trần có thể nói là một trang giấy trắng.
Tiêu Trần không phát hiện được biểu hiện kỳ lạ của Tần Thủy Nhu, còn Tần Thủy Nhu nghe Tiêu Trần hỏi, lại có chút khẩn trương.
“Đây là canh xương hổ mà muội đã hầm. Hai ngày qua huynh tu luyện vất vả, muội cố ý nấu để huynh bồi bổ cơ thể…”
Tần Thủy Nhu cúi đầu, không dám đối mặt với Tiêu Trần. Nghe xong, Tiêu Trần mỉm cười, không chút do dự uống một hơi.
Sử dụng xương yêu thú cấp hai Liệt Hổ để nấu canh, không thể không nói, tay nghề của Tần Thủy Nhu đúng là không tệ. Canh uống rất ngon. Hắn ngửa đầu, uống sạch sẽ chén canh xương hổ lớn.
“Phù, canh ngon quá. Thủy Nhu, đa tạ…” Thở phào một hơi, Tiêu Trần mỉm cười nói lời cảm ơn.
“Không, không cần…” Nghe Tiêu Trần cảm ơn mình, sắc mặt Tần Thủy Nhu càng thêm đỏ bừng, cúi đầu, hai tay không ngừng vân vê góc áo.
Uống xong chén canh xương hổ, rất nhanh, Tiêu Trần cảm thấy đầu váng mắt hoa. Hắn phát hiện cơ thể của mình phát sinh điểm bất thường. Ban đầu, Tiêu Trần còn thử dùng linh lực hóa giải, nhưng tất cả đều vô dụng.
Nhìn cái chén không trên bàn, Tiêu Trần rất nhanh phản ứng kịp. Là chén canh này. Hắn nhìn Tần Thủy Nhu, sắc mặt phức tạp: “Muội…”
Hắn không cần hỏi cũng biết, Tần Thủy Nhu đã hạ thuốc vào chén canh.
Hắn chỉ muốn hỏi vì sao Tần Thủy Nhu lại làm như thế, nhưng vừa mới nói được chữ muội, hắn đã cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó mất đi tri giác, ngửa đầu ngã về sau.