Một kiếm tinh diệu tuyệt luân. Chính nhờ một kiếm này, Tiêu Trần vốn tưởng chừng rơi vào bại cục, lại cứng rắn nghịch chuyển toàn bộ cục diện.
“Cái này…” Nhìn Tiêu Trần đâm ra một kiếm, Trưởng lão Đông Kiếm Các không cam lòng thở dài lúc trước lập tức biến sắc, không thể tin nổi.
Không ai có thể nghĩ đến, trong tình huống như vậy, Tiêu Trần lại có thể đâm ra một kiếm như thế. Nhân vật cự đầu như Thương Huyền lại càng khen không dứt miệng.
“Trần Lăng, không phải là ta chủ quan, mà là ngươi quá nôn nóng…” Một kiếm đâm ra, Tiêu Trần nhẹ giọng nói.
Sơ hở vai trái trước đó vốn là do Tiêu Trần cố ý tạo ra cho Trần Lăng. Trần Lăng đích thật đã nắm bắt được nó. Lúc này, cả hai tuần tự ra tay, kết quả khó mà phán đoán.
Mục tiêu của Trần Lăng là vai trái Tiêu Trần, mục tiêu của Tiêu Trần là tim Trần Lăng. Kết quả sau cùng chỉ có thể là Tiêu Trần trọng thương, còn Trần Lăng thì chết.
Lấy tổn thương đổi mạng, kết quả đã rất rõ ràng. Trần Lăng chỉ thiếu một chiêu mà thua mất trận tỷ thí.
Hai người đồng thời dừng tay. Cả hai đều biết rõ ràng kết quả cuối cùng là gì. Lưỡi đao cách bả vai Tiêu Trần hơn một tấc, trường kiếm cách tim Trần Lăng cũng hơn một tấc. Đao kiếm trong tay hai người chỉ cần đâm thẳng về phía trước, đủ để đánh trúng đối phương.
Duy trì động tác được một lát, Trần Lăng đắng chát nhìn Tiêu Trần, sau đó hắn ta chủ động thu đao vào vỏ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta trúng kế của ngươi…”
“Là do ngươi quá nóng lòng thôi.” Nghe Trần Lăng nói, Tiêu Trần thu hồi Thanh Vân kiếm, mỉm cười trả lời.
“Haiz, ta nên sớm nghĩ đến, làm sao người như ngươi lại có thể lộ ra sơ hở trước mặt đối thủ chứ. Trận chiến này ta thua tâm phục khẩu phục…” Không một lời giải thích, thua chính là thua. Thất bại này, Trần Lăng hắn ta còn có thể tiếp nhận được.
Thắng không kiêu, bại không nản. Đây mới là tâm cảnh vốn có của Tiềm Long. Nếu ngay cả một trận thất bại cũng không tiếp nhận nổi, người đó hoàn toàn không xứng với danh hào Tiềm Long.
Thắng bại đã phân, hai người đồng thời bước xuống võ đài. Đối mặt với kết quả như vậy, người của Đông Kiếm Các vẫn giống như đang nằm mộng. Ai có thể nghĩ đến, một trận chiến vốn cho rằng sẽ thua lại chuyển sang thắng như thế.
Cùng cảnh giới, Tiêu Trần đánh bại Tiềm Long Huyết Ma Điện Trần Lăng. Đây quả thật là chuyện mà Đông Kiếm Các không dám nghĩ đến.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Tiêu Trần đều phát sinh thay đổi. Nếu trước đó có người hoài nghi tư cách Tiềm Long của Tiêu Trần, bây giờ, Tiêu Trần đã dùng chính thắng lợi của cuộc chiến này chứng minh thân phận Tiềm Long của mình.
Cùng cảnh giới, Tiêu Trần lại có thể đánh bại Trần Lăng. Mặc dù là thắng hiểm, nhưng nó vẫn không che phủ được ánh sáng của Tiêu Trần. Nếu Tiêu Trần không xứng trở thành Tiềm Long, như vậy còn ai có thể xứng nữa chứ?
Tiêu Trần chậm rãi bước đến trước mặt Thương Huyền, thi lễ với ông một cái, mỉm cười nói: “Sư phụ, con may mắn không làm nhục sứ mệnh…”
Nhìn Tiêu Trần trước mặt, ánh mắt Thương Huyền hiện lên sự vui mừng, liên tục gật đầu: “Tốt, rất tốt…”
Không biết nên biểu đạt cảm nhận trong lòng mình như thế nào, Thương Huyền chỉ có thể không ngừng gật đầu nói tốt.
Trận chiến đầu tiên, Đông Kiếm Các đã giành được thắng lợi. Điều này cực kỳ có lợi cho hai trận chiến tiếp theo. So sánh với Đông Kiếm Các, áp lực trên vai hai đệ tử Huyết Ma Điện còn lại rất lớn. Bởi vì bọn họ chỉ cần thua một trận, đồng nghĩa với việc tranh đoạt linh mạch lần này thất bại.
Trận chiến thứ hai diễn ra giữa Tề Nghiên và một đệ tử nội môn Huyết Ma Điện. Tu vi của hai người đều là Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn. Ngay từ đầu, cả hai đã đánh đến khó phân thắng bại.
Đệ tử bên phía Huyết Ma Điện cũng là nữ, tên Hồng Đình, nhìn qua hình như có quen biết với Tề Nghiên. Điều này cũng đương nhiên thôi. Tuổi tác hai người thua kém nhau không bao nhiêu, trước giờ đều là đối thủ cạnh tranh, quen biết đối phương cũng là chuyện bình thường.
“Ngươi có cần cố gắng như vậy không? Cho dù ngươi đánh bại ta, trận chiến tiếp theo các ngươi cũng không có phần thắng. Lần này là sư huynh ta xuất mã, còn bên Huyết Ma Điện các ngươi, Huyết Thủ dường như không thấy đến…”
Trong lúc kịch chiến, Tề Nghiên cười lạnh nói.
Huyết Thủ mà Tề Nghiên nhắc đến chính là đệ tử hạch tâm đứng đầu Huyết Ma Điện. Hôm nay Huyết Thủ không đến, đệ tử hạch tâm đại diện cho Huyết Ma Điện xuất chiến hiển nhiên không phải đối thủ của Tần Hằng. Thực lực của Tần Hằng đủ để sánh vai với Huyết Thủ.
Nghe Tề Nghiên nói, sắc mặt Hồng Đình trở nên khó coi: “Mẫu Dạ Xoa, ngươi bớt nói nhảm đi. Ta mặc kệ những người khác, ta chỉ cần thắng ngươi là được…”
“Hồ ly lẳng lơ, có phải ngươi quá coi trọng mặt mũi mình rồi không? Ngươi cho rằng ta sợ ngươi?” Lời nói của Hồng Đình khiến Tề Nghiên bốc hỏa. Cuộc chiến của hai người càng lúc càng kịch liệt.
Tục ngữ có nói, nếu giữa phụ nữ mà có thù, bọn họ hoàn toàn không yếu hơn đàn ông. Giống như Tề Nghiên và Hồng Đình bây giờ, hai người ra tay đều là cảm giác không chết không thôi. Nhìn biểu hiện của hai người, giống như cả hai đều có thù giết cha.
Đại chiến bộc phát kịch liệt. Cuối cùng, cả hai đều bị thương không nhẹ. Nhìn ra được, thực lực hai cô gái đều ngang bằng nhau, hoàn toàn không thể phân ra được thắng bại. Hơn nữa, bọn họ chiến đấu không giống Tiêu Trần và Trần Lăng. Bọn họ chính là đánh cho chết.
Chọc điên phụ nữ là đáng sợ nhất. Tiêu Trần đã sớm có trải nghiệm về điều này. Nhìn Tề Nghiên và Hồng Đình trên đài luận võ, Tiêu Trần cười khổ: “Sư phụ, không thì tính hòa đi. Cứ tiếp tục như vậy, không chết khẳng sẽ không ra kết quả.”
Hắn đề nghị Thương Huyền ra tay ngăn trận chiến này lại. Nếu còn tiếp tục đánh như thế, hai cô gái này không chết cũng tàn phế.
Nghe Tiêu Trần đề nghị, Thương Huyền nhìn Nhị điện chủ Huyết Ma Điện. Thấy vậy, Nhị điện chủ Huyết Ma Điện im lặng một lát, sau đó nhẹ gật đầu.
Mặc dù Tề Nghiên và Hồng Đình không có thiên phú Tiềm Long, nhưng cũng là thiên tài khó gặp. Bất luận đối với Huyết Ma Điện hay là Đông Kiếm Các, bọn họ đều không phải là người có thể tùy tiện tổn thất. Cho nên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Thương Huyền và Nhị điện chủ Huyết Ma Điện không có khả năng trơ mắt nhìn hai cô gái chết ở đây.
Đạt thành nhận thức chung, Thương Huyền và Nhị điện chủ Huyết Ma Điện đồng thời ra tay, cưỡng ép tách hai điên nữ ra, để sư phụ của từng người ngăn lại, nhưng hai cô gái vẫn không có ý dừng tay, ai cũng không chịu thiệt, mở miệng mắng to.
“Mẫu Dạ Xoa, ngươi có bản lĩnh lại đến…”
“Đến đi, con hồ ly lẳng lơ, ngươi cho rằng ta sợ ngươi?”
Nhìn hai cô gái gần như mất lý trí, Tiêu Trần và Trần Lăng đều cười khổ. Tiêu Trần cũng không biết giữa Tề Nghiên và Hồng Đình có mâu thuẫn gì, nhưng Trần Lăng thì lại biết rất rõ.
Hai cô gái cùng tuổi đã bái nhập Huyết Ma Điện và Đông Kiếm Các, đồng thời có lời đồn gia tộc hai người đều nằm trong cùng một tòa thành. Có thể nói, từ nhỏ hai cô gái đã là đối thủ cạnh tranh. Bất luận là vì gia tộc của mình hay là vì mình, dù sao chỉ cần hai cô gái nhìn thấy nhau, cả hai tuyệt đối không chết không thôi.
Trần Lăng xem ra, đấu nhiều năm như vậy, có lẽ ngay cả hai cô gái cũng không biết tại sao hai người lại đấu, gần như nó đã trở thành một loại bản năng.