• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu nữ chậm rãi nói, nam nhân một mắt ở sau lưng nghe được lời nàng nói liền bịt mắt lại. Hắn chỉ biết Tiêu Trần chính là đệ tử ngoại môn Đông Kiếm Các, nhưng lại không biết hắn còn là đệ tử của Thương Huyền.

Thương Huyền là ai chứ, là một trong tam đại cường giả của Đông Kiếm Các. Nếu mà Tiêu Trần chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường của Đông Kiếm Các, thì Nhạc Sơn Phủ vẫn có biện pháp giải quyết khi hắn chết trong trận đấu sinh tử. Dù sao Đông Kiếm Các chắc chắn sẽ không vì một tên đệ tử bình thường mà sống chết với Nhạc Sơn Phủ, chỉ cần bồi thường một chút là được rồi.

Nhưng Tiêu Trần lại không giống thế, hắn là đệ tử của Thương Huyền, nếu hắn chết khi đang đấu sinh tử, vậy không chỉ bồi thường là có thể giải quyết xong sự tình được.

Sắc mặt hắn khó coi nói với thiếu nữ:

“Tiểu thư, cô nghĩ chúng ta có nên làm thế không?”

Hắn thận trọng dò hỏi, ý của nam nhân một mắt rất rõ ràng, Tiêu Trần là đệ tử của Thương Huyền, như vậy nếu không phải cho hắn một chút ưu tiên, ít nhất cũng phải đảm bảo được sự an toàn của hắn, hay là để hắn ta rời đi?

Nghe nam nhân một mắt hỏi, thiếu nữ cười xinh đẹp nói.


“Chỉ cần bảo đảm hắn không chết là được rồi, về phần khác thì không cần thay đổi, tất cả cứ dựa theo trình tự bình thường mà làm, vẫn cứ để hắn thi đấu. Mẫu Dạ Xoa này đã xem chỗ này của ta như là chỗ để tiểu sư đệ của nàng ta tu luyện, nhưng lần này ngươi lại nợ ta một món nợ ân tình, lần sau gặp mặt ngươi muốn trả như thế nào đây, Tề Nghiên…”

Thiếu nữ đã nhìn ra được mục đích của Tề Nghiên, khẽ cười rồi nói. Dứt lời, thiếu nữ liền đứng dậy rời khỏi phòng mà không xem Tiêu Trần thi đấu nữa.

Hắn cung kính đưa mắt nhìn thiếu nữ rời đi, tên của nàng là Lâm Uyển Nhi, chính là con gái của Chủ phủ Nhạc Sơn Phủ, thân phận địa vị tại Nhạc Sơn Phủ cực kỳ cao.

Nhìn Lâm Uyển Nhi rời đi, nam nhân một mắt lại tiếp tục nhìn về phía Tiêu Trần, cùng lúc đó, trận đấu của Tiêu Trần và Hắc Tháp cũng đã bắt đầu.

Không thể không nói, lực chiến đấu của tên Hắc Tháp hoàn toàn không kém chút nào, xem ra đã trải qua vô số trận chém giết mới luyện đến được như thế, hoàn toàn không phải là người mà những thế gia công tử lớn lên từ trong nhà ấm có thể so sánh được, kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú.

Tốc độ không nhanh, nhưng sức mạnh lại lớn đến kinh người. Đối đầu với hắn, sức mạnh của Tiêu Trần vẫn còn kém xa.

Sau vài lần va chạm mạnh, Tiêu Trần đều gặp bất lợi. Mà Hắc Tháp cũng thông minh bắt lấy cơ hội này, không cho Tiêu Trần có thời gian để thở, muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu.

Đúng thật chính là một kiểu người bạo long điển hình, toàn thân mình đồng da sắt, không nghĩ tới mới chỉ là trận đấu đầu tiên đã sắp xếp cho hắn một đối thủ mạnh như vậy.



Tiêu Trần không dám tùy tiện đối đầu trực tiếp cùng Hắc Tháp, dựa vào ưu thế thể lực của bản thân, Tiêu Trần không ngừng né tránh những đòn tấn công của Hắc Tháp.

Liên tiếp tấn công mạnh, nhưng vẫn không thể đụng tới được góc áo của Tiêu Trần, Hắc Tháp rất tức giận, vừa tăng cường tấn công lần nữa, vừa lạnh lùng quát.

“Tên nhãi con nhà ngươi, ngươi chỉ biết né đòn thôi sao?”

Hắc Tháp nổi giận thật sự, mà nhìn thấy Tiêu Trần không ngừng tránh né, người xem xung quanh cũng than thở, có người còn mở miệng mắng.

“Đây là cái gì chứ, chơi bịt mắt trốn tìm sao?”

“Tên nhóc này, cuối cùng là ngươi có thi đấu được không thế, không được thì tự sát luôn đi.”

Người đến xem trận đấu sinh tử tất nhiên là vì kích thích, muốn đến xem loại giao tranh ác liệt, đánh đấm tới tấp. Mà bây giờ cuộc chiến lại hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của họ, Tiêu Trần chỉ né tránh, cơ bản cũng không va chạm với Hắc Tháp.

Tiêu Trần cũng không để ý tới đám người đang tức giận, tránh né liên tục, cuối cùng, Tiêu Trần chờ đến khi Hắc Tháp có sơ hở.

Bởi vì phẫn nộ, Hắc Tháp hoàn toàn bỏ qua phòng ngự, đấm mạnh một quyền, thấy thế, trong mắt Tiêu Trần hiện lên một tia hung ác, lập tức cầm trường kiếm trong tay đâm ra, một nhát trực tiếp đâm xuyên qua tim Hắc Tháp.

Một nhát giết chết, không cho Hắc Tháp một cơ hội nào, đút kiếm vào vỏ, cả người Hắc Tháp ngã rầm về phía sau, trận chiến này, Tiêu Trần thắng.

Hắc Tháp cơ bản luôn áp chế Tiêu Trần, lại bị Tiêu Trần giết chết trong nháy mắt. Đối với kết quả như thế, tất cả mọi người trên khán đài đều liên tục cảm thán.

“Này là cái gì chứ? Hắc Tháp luôn chiếm hết ưu thế cứ như vậy mà chết rồi?”

Tất cả đều kết thúc quá nhanh, nhưng đây chính là kết quả cuối cùng.

Tiêu Trần mặt không cảm xúc rời khỏi trận đấu sinh tử, trận đấu sinh tử đầu tiên, Tiêu Trần thắng một cách hoàn hảo. Hắn lợi dùng lợi thế thân pháp của bản thân đánh bại Hắc Tháp mà không bị thương.



Tiêu Trần đi thẳng về chỗ thạch ốc mà hắn ở, hắn có thể nghỉ ngơi một ngày, về sau mới có trận thi đấu thứ hai.

Tiêu Trần đã hoàn toàn bị Tề Nghiên bán đứng, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này, thời gian tiếp theo, Tiêu Trần vừa tham gia những trận đấu sinh tử được sắp xếp cho mình, vừa cố gắng tăng tu vi và thực lực của mình.

Đầu tiên là tu vi, mỗi đêm, Tiêu Trần đều từng bước tiến hành tu luyện, ban ngày lúc không có chuyện gì làm, Tiêu Trần bắt đầu lĩnh hội một trăm bộ Thượng Phẩm Võ Kỹ mà Thương Huyền cho mình.

Dựa theo lời Thương Huyền nói, nếu hắn có thể thông hiểu hết toàn bộ một trăm bộ Thượng Phẩm Võ Kỹ này, sự hiểu biết về Kiếm đạo của bản thân sẽ tăng lên.

Đối với một kiếm sĩ, trình độ tu luyện chắc chắn rất quan trọng, nhưng sự hiểu biết về kiếm đạo cũng không thể bỏ qua. Hiểu biết về kiếm đạo càng nhiều thì sức chiến đấu đương nhiên sẽ càng mạnh.

Thượng Phẩm Võ Kỹ đối với Tiêu Trần mà nói cũng không quá khó khăn, cứ ba ngày là học xong một bộ Thượng Phẩm Võ Kỹ, nhưng nếu muốn hoàn toàn thông hiểu, thì không phải là việc có thể làm trong khoảng thời gian ngắn.

Sau một phen tìm tòi, Tiêu Trần cũng phát hiện ra, nhập môn đối với hắn thật ra cũng không có tác dụng, chỉ có đem lại cho hắn mỗi một bộ Thượng Phẩm Võ Kỹ tu luyện tới trình độ Hóa Cảnh thì mới có thể tiến bộ đáng kể.

Muốn đem một trăm bộ Thượng Phẩm Võ Kỹ tu luyện tới Hóa Cảnh, ý nghĩ này của Tiêu Trần nếu để những người khác biết được, nhất định sẽ nói hắn bị điên rồi.

Người khác muốn tu luyện tới Hóa Cảnh của bộ Thượng Phẩm Võ Kỹ cũng đã rất khó khăn rồi, nhưng Tiêu Trần lại muốn tu luyện hết cả một trăm bộ thượng phẩm võ kỹ tới Hóa Cảnh, đây không phải điên thì là cái gì?

Đó là một ý tưởng điên rồ trong mắt người đời, nhưng Tiêu Trần vẫn cứ tiến hành tu luyện.

Không còn luyện tập như trước, Tiêu Trần bắt đầu đi sâu vào nghiên cứu từng thứ một. Hắn sẽ không bao giờ luyện tập bộ thứ hai trước khi tu luyện bộ Thượng Phẩm Võ Kỹ trong tay đạt tới Hóa Cảnh.


Với mỗi một bộ thượng phẩm võ kỹ, Tiêu Trần đều muốn đạt tới Hóa Cảnh. Kết quả là tốc độ tu luyện chậm đi không ít.


Rất khó để tăng cảnh giới lên, nhưng mà Tiêu Trần vẫn không từ bỏ, liên tiếp ba tháng trôi qua, Tiêu Trần mới tu luyện bộ Thượng Phẩm Võ Kỹ thứ nhất đạt tới Hóa Cảnh. Bằng cách này, cộng với việc giết kiếm ảnh, trên tay Tiêu Trần đã có hai bộ Thượng Phẩm Võ Kỹ đạt đến cấp độ Hóa Cảnh.


Nhưng đừng nghĩ rằng việc tu luyện Thượng Phẩm Võ Kỹ đến Hóa Cảnh trong ba tháng là quá chậm. Thật ra, tốc độ này đã có thể coi là nghịch thiên rồi. Nếu nhìn lại toàn bộ Đông Kiếm Các, người có thể tu luyện một bộ võ kỹ tới cấp bậc Hóa Cảnh chỉ trong ba tháng, chỉ sợ cũng có một mình Tiêu Trần.


Khởi đầu thuận lợi, Tiêu Trần bắt đầu tu luyện tiếp bộ Thượng Phẩm Võ Kỹ thứ ba. Đồng thời, thời gian trôi qua từng ngày, Tiêu Trần cũng vừa chiến đấu vừa tu luyện, không ngừng rèn luyện và cải thiện quá trình chiến đấu và tu luyện của bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK