• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có thể nói là hắn đã bị dồn đến bước đường cùng, vào lúc này,Tiêu Trần đã bình tĩnh lại.

Trên người có kiếm khí bao quanh, mũi kiếm trực tiếp chỉ về phía bầy khỉ, Tiêu Trần quát một tiếng: "Tới đây..."

Dường như bầy khỉ nghe hiểu lời Tiêu Trần nói... Bầy khỉ phát ra một tiếng gầm rung trời, hơn trăm con Huyết Hoả Hầu đột nhiên tấn công Tiêu Trần.

Một người chiến đấu với trăm con khỉ, hơn nữa hôm nay tu vi của Tiêu Trần chỉ là Hoàng Cực Cảnh đại thành, nhưng mà nghĩ xem áp lực này sẽ lớn bao nhiêu. Nhưng cho dù như thế, trong mắt Tiêu Trần vẫn không có chút sợ hãi như trước, ngược lại thần sắc trong mắt lúc này trở nên vô cùng kiên định.

Mười lăm tuổi đã một mình ra ngoài tu luyện, rồi sau đó bái nhập Đông Kiếm Các, Tiêu Trần cũng không phải người không có thiên phú, trước sau tin tưởng vững vàng, muốn trở thành cường giả một phương thì chỉ có trau dồi kinh nghiệm, không ngừng gặp bất trắc mới có thể thành công, có ai sinh ra đã là cường giả ngạo nghễ trong trời xanh này chứ? Không có, chỉ có dựa vào chính mình từng bước in dấu chân đã đi mới có thể ở trong thiên hạ này.


Trường kiếm trong tay không ngừng vung vẩy, Kiếm Ảnh Sát, Ngũ Nhạc kiếm pháp, Kiếm Pháp Thanh Phong, Kiếp Pháp Viêm Hỏa, nửa năm nay, Tiêu Trần cũng là đã tu luyện tứ môn Thượng Phẩm Võ Kỹ đến Viên Mãn Chi cảnh, sức lực chiến đấu nửa năm trước còn lâu mới so sánh được, mà điều còn nhờ cả công lao của Tề Nghiên, nếu Tề Nghiên không bán Tiêu Trần cho Tử Đấu Tràng thì nửa năm này Tiêu Trần tuyệt đối không thể có tiến bộ lớn như vậy.

Chỉ có lúc mạng sống “ngàn cân treo sợi tóc”, thì tiềm lực nhân tài mới có thể thực sự đột phá. Phương pháp rèn luyện mà Tề Nghiên dành cho Tiêu Trần khiến Tiêu Trần đặt mình trong nguy cơ sống chết, muốn sống sót, nhất định phải đột phá cực hạn của bản thân.

Một phen kịch chiến, cơ thể Tiêu Trần bị tổn thương, lúc đó bầy khỉ cũng lui về, mười tám con Huyết Hoả Hầu đã chết dưới kiếm của Tiêu Trần.

Đánh chết mười tám con Huyết Hoả Hầu, âm thanh máu tươi trên người Tiêu Trần không ngừng nhỏ tí tách nghe đến chói tai.

Ánh mắt bình tĩnh kiên nghị nhìn những con Huyết Hoả Hầu chậm rãi rút đi, nhưng đúng vào lúc này, một con Huyết Hoả Hầu cao tới hai mét từ bên trong bầy khỉ bước ra, đối mặt với con Huyết Hoả Hầu này những con Huyết Hoả Hầu khác đều nhao nhao nhường đường, hơn nữa biểu hiện cực kỳ cung kính.

Vốn dĩ bầy khỉ bắt đầu rút lui, là vì chúng nhìn thấy con Huyết Hoả Hầu này, vậy nên dừng lại lui về sau. Nhận ra điều này, Tiêu Trần nhíu mày, cùng lúc đó, một âm thanh đạm mạc từ trên một cái cây đại thụ truyền đến phía sau lưng Tiêu Trần.



"Nó là Hầu Vương, là vua của bọn Huyết Hỏa Hầu này, muốn đánh lui bầy khỉ, chỉ có giết nó..."

Trong giọng nói mang theo sự đùa cợt, không ngờ lại có người, nghe lời nói này, Tiêu Trần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã thanh niên mặc hắc y, vẻ mặt nghiền ngẫm ngồi ở trên cành cây tươi cười nhìn hắn.

Hắn căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của người này, thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, có lẽ chênh lệch độ tuổi với hắn không nhiều, sau đó ánh mắt Tiêu Trần nhìn chăm chú, thanh niên nhảy một cái, thân thể vững vàng đứng bên cạnh Tiêu Trần, nhếch miệng nhìn Tiêu Trần nói.

"Đúng vậy, Hoàng Cực Cảnh đại thành có thể kiên trì lâu như vậy, nhưng muốn đánh lui bầy vượn còn chưa đủ. Thế nào, ta giúp ngươi chặn bầy khỉ, ngươi đánh chết con Hầu Vương được không?"

Thanh niên chủ động mở miệng trợ giúp Tiêu Trần, thật sự từ lúc mới bắt đầu hắn đã ở một bên rồi. Vốn không quan tâm đến Tiêu Trần, nhưng sau khi chứng kiến Tiêu Trần chiến đấu với Huyết Hỏa Hầu, thanh niên phát hiện Tiêu Trần cũng không phải người bình thường, thiên phú, lực chiến đấu đều đạt đến trình độ cao nhất. Ít nhất trong mắt thanh niên Tiêu Trần có thiên phú chiến đấu mà bên cạnh hắn không có ai có thể sánh bằng.

Có thể nói là anh hùng tương trợ lẫn nhau, khó mà gặp được một thiên phú, chiến lực đều có thể sánh vai cùng mình, thanh niên tự nhiên không muốn Tiêu Trần chết một cách uổng phí như vậy.

Nghe hắn nói lời này, Tiêu Trần không lập tức trả lời, vốn không quen biết, thanh niên tự nhiên xuất thủ tương trợ khiến Tiêu Trần không cách nào tin tưởng.

Nhìn ra ý nghĩ trong lòng Tiêu Trần, thanh niên giải thích: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta không có mục đích gì khác đối với ngươi, chỉ là không muốn thấy ngươi chết ở chỗ này mà thôi. Đương nhiên, vừa rồi ta cũng nói chỉ giúp ngươi ngăn bầy khỉ, hơn nữa nhiều nhất chỉ có thể là trong một phút đồng hồ, trong vòng một phút nếu người không giết được Hầu Vương, ta đây chỉ có thể tự đi..."

Thanh niên giải thích, Tiêu Trần nhìn thanh niên rất lâu.

Nói thật, tướng mạo thanh niên rất bình thường, thuộc cái loại mà nếu đặt hắn vào trong một đám người căn bản là sẽ không chú ý tới, nhưng chính khuôn mặt như vậy khiến người khác có cảm giác khó nói, mà cảm giác này đến từ khí chất của thanh niên.

Sự tự tin cường đại, thanh niên khiến người khác cảm giác anh tuấn rất nhiều, cũng chính vì sự tự tin cường đại này khiến thanh niên bất luận đang ở trường hợp nào cũng đều nổi bật một cách hiệu quả, dù hắn thật sự trông không khôi ngô cho lắm.

"Tốt, trong một phút đồng hồ, ta không giết được Hầu Vương thì ngươi đi." Tiêu Trần nhìn chằm chằm thanh niên một lúc rồi chung quy cũng gật đầu nói.



Tuy vốn không quen biết với người thanh niên này nhưng Tiêu Trần đối với hắn không có chút thù địch nào.

Thấy Tiêu Trần gật đầu chấp nhận, thanh niên mỉm cười, nạp giới trong tay lóe lên, một thanh đao dài xuất hiện ở trong tay hắn. Cầm trường đao, khí tức trong người thanh niên bắt đầu trở nên mạnh mẽ, ánh mắt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Nhớ cho kĩ, chỉ có một phút đồng hồ, nếu một phút đồng hồ ngươi không giết được Hầu Vương, ta sẽ tự rời đi…" Nhàn nhạt nói với Tiêu Trần, nói xong không đợi Tiêu Trần đáp lời, thanh niên phóng tới bầy khỉ, đại chiến lần nữa với bầy khỉ.

Hắn cũng không lừa gạt Tiêu Trần, thanh niên thật sự một mình ra sức chặn bầy khỉ, chỉ còn lại Hầu Vương để cho Tiêu Trần.

Nhìn Hầu Vương, khí tức so với Huyết Hỏa Hầu bình thường quả thật mạnh hơn không ít, nhưng vẫn không vượt qua cấp một yêu thú, cũng chính bởi vì như thế Tiêu Trần mới dám đấu một trận. Nếu không dùng tu vi Hoàng Cực Cảnh đại thành để chiến đấu với yêu thú cấp hai, đây chắc chắn là điều không thể.

"Kiếm Pháp Viêm Hỏa, Viêm Sát…" Vừa ra tay là sát chiêu, chỉ thấy vân xanh trên thân kiếm bị một đường linh lực màu đỏ rực vây xung quanh, mạnh mẽ đâm vào Hầu Vương.

Nắm trong tay tứ môn Thượng Phẩm Võ Kỹ, chúng đều đạt đến cấp bậc tuyệt hảo, trong đó lực tấn công Kiếm Pháp Viêm Hỏa mạnh nhất, cho nên Tiêu Trần đã thi triển Kiếm Pháp Viêm Hỏa.


Chỉ có thời gian một phút đồng hồ, mà đây cũng là cực hạn của người thanh niên, thấy điều này Tiêu Trần không dây dưa với Hầu Vương nữa, dốc hết toàn lực trong thời gian ngắn nhất đánh chết Hầu Vương.


Một người giữ chân bầy khỉ, một người đánh chết Hầu Vương, hai người phân công lúc này đại chiến bộc phát.


Tuy đối mặt với Hầu Vương nhưng áp lực của Tiêu Trần tuyệt đối không nhỏ, bởi vì nhiệm vụ của thanh niên kia là chỉ cần giữ chân bầy khỉ còn Tiêu Trần là giết Hầu Vương.


Đã đạt tới yêu thú cấp một đỉnh phong, khoảng cách cấp hai yêu thú vỏn vẹn chênh lệch một chút, muốn đánh chết Hầu Vương cũng không dễ chút nào. Đâm một nhát, Kiếm Pháp Viêm Hỏa vô cùng uy thế chém Hầu Vương, Hầu Vương thấy thế phát ra tiếng thét phẫn nộ, mạnh mẽ đánh một quyền, hung hăng đánh nhau với Thanh Vân Kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK