Đội trưởng Hoàng xua tay, ngăn lại động tác của Bàn Tử.
Anh ta đã sớm liên lạc với xe vận chuyển thi thể của nhà tang lễ, dù sao công việc này cũng không ai nguyện ý làm. Cho dù đã bọc như thế nào thì ít nhất không xe nào muốn chở.
Cái mùi thối rữa của thi thể này có thể xâm nhập tất cả đối tượng, không có chỗ tránh.
Chu Hải không nói nhiều nữa mà trực tiếp nói thẳng với đội trưởng Hoàng.
"Có lẽ nơi này là hiện trường vụ ném xác. Sẽ không có quá nhiều chứng cứ, chờ có kết quả của thợ lặn thì hãy nói cho tôi biết. Đối với ảnh chụp thì chúng tôi đã đi so sánh với cả hai khía cạnh.”
Đội trưởng Hoàng ngăn Chu Hải lại.
"Tôi muốn đi xem giải phẫu cùng với hai cậu, chờ ở đây có kết quả thì hãy thông báo cho tôi trước tiên."
Mấy người nhanh chóng quay về trung tâm thay quần áo chuyên nghiệp.
Chu Hải đóng góp một chai dầu bạc hà có độ tinh khiết cao mà được hắn mang về từ nước ngoài.
Mấy người bôi lên phía dưới mũi, cảm giác lạnh lẽo chói mũi kia không tính là dễ chịu nhưng mà so với mùi thối rữa của thi thể thì quả thực là cảm giác như đến thiên đường.
Thi thể đã được vận chuyển tới đây.
Cái mùi vị này lại có thể thối ra đến tám trăm dặm, thật sự là làm cho da đầu người ta tê dại.
Chưa đến một phút đồng hồ nhân viên vận chuyển đã đặt thi thể xuống, đưa đến phòng giải phẫu thứ tư chuyên dụng cho thi thể thối rữa cao.
Bên trong đại sảnh nhân viên mở hết cửa trước sau, dùng vỏ giấy quạt hy vọng mùi vị này sẽ nhanh chóng tản đi.
Ngay cả khi thiết bị khử mùi phòng giải phẫu cũng đầy đủ nhưng mùi này thực sự rất khó chịu.
Bàn Tử giơ máy ảnh SLR lên tiến hành chụp từ đầu đến cuối cả cái bọc bao bên ngoài và dây thừng của thi thể còn Tiểu Lương ở bên cạnh giúp cậu ta dán thước.
Nhưng mà Chu Hải phát hiện thế mà mặt nạ phòng độc của Tiểu Lương lại đeo trên cổ.
"Tiểu Lương, vì sao cậu không đeo mặt nạ phòng độc?"
Tiểu Lương lúng túng ngẩng đầu.
"Anh Hải! Tôi bị viêm mũi nặng nên không ngửi thấy mùi hôi thối nhưng đeo mặt nạ thì khó thở.”
Sắc mặt Chu Hải lập tức trầm xuống.
"Cậu nghĩ là tôi đang đùa với cậu ư. Đây là công việc thực chiến nên không phải là lớp học có thể thảo luận, hơn nữa vấn đề hôi thối đều là thứ yếu. Bên trong mùi hôi thối có rất nhiều độc tố đeo mặt nạ có thể tiến hành bảo vệ thích hợp. Điều này còn phải được giải thích cho cậu sao?”Trong nháy mắt Tiểu Lương trợn tròn mắt, Chu Hải chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy làm cho cậu ta sợ tới mức nhanh nhẹn đeo mặt nạ.
Lúc này Chu Hải mới quay lại bàn giải phẫu, cắt đứt dây thừng rồi cố gắng dựa theo nếp gấp đóng gói, tháo bỏ vải chống thấm nước bọc bên ngoài.
Khi lớp vải chống thấm màu trắng bạc ngoài cùng tháo ra, Chu Hải mới phát hiện ra một chuyện.
"Sao cái này lại giống như một cái lều trại?"
Bàn Tử gật đầu.
"Giống để tôi xem có logo thương hiệu nào không."
Nói xong cậu ta lấy vải chống thấm nước đóng gói ra bên ngoài, trải lên một cái bàn thao tác bên cạnh, nghiêm túc kiểm tra.
Đáng tiếc là toàn bộ mép vải chống thấm nước đã được cắt qua, kích thước và hình dạng vừa vặn phù hợp để bọc xác chết.
Bàn Tử nhíu mày vẫn chưa từ bỏ ý định.
Dùng thuốc thử Hydelin phun vào bên trong vải chống thấm nước, một lúc lâu sau xung quanh thật sự xuất hiện mấy bàn tay và dấu vân tay không trọn vẹn.
Tuy không đủ rõ nhưng lại làm khiến cho Bàn Tử vô cùng vui vẻ.
Không nói nhảm, cậu ta nhanh chóng trích xuất và chụp ảnh.
Xử lý xong bên này thì Chu Hải đã tháo bỏ được lớp vải chống thấm nước bọc tầng thứ hai, lớp vải chống thấm này tháo bỏ. Trong nháy mắt đội trưởng Hoàng muốn nôn ra.
Mặt nạ phòng độc có thể ngăn ngừa khí độc hại nhưng không thể phòng được mùi hôi thối.
Cho dù nơi này có thiết bị thông gió tốt cỡ nào nhưng cũng chỉ một chữ thối: "Tiểu Lương, mở hệ thống thông gió lớn hơn một bậc!"
Anh ta đã sớm liên lạc với xe vận chuyển thi thể của nhà tang lễ, dù sao công việc này cũng không ai nguyện ý làm. Cho dù đã bọc như thế nào thì ít nhất không xe nào muốn chở.
Cái mùi thối rữa của thi thể này có thể xâm nhập tất cả đối tượng, không có chỗ tránh.
Chu Hải không nói nhiều nữa mà trực tiếp nói thẳng với đội trưởng Hoàng.
"Có lẽ nơi này là hiện trường vụ ném xác. Sẽ không có quá nhiều chứng cứ, chờ có kết quả của thợ lặn thì hãy nói cho tôi biết. Đối với ảnh chụp thì chúng tôi đã đi so sánh với cả hai khía cạnh.”
Đội trưởng Hoàng ngăn Chu Hải lại.
"Tôi muốn đi xem giải phẫu cùng với hai cậu, chờ ở đây có kết quả thì hãy thông báo cho tôi trước tiên."
Mấy người nhanh chóng quay về trung tâm thay quần áo chuyên nghiệp.
Chu Hải đóng góp một chai dầu bạc hà có độ tinh khiết cao mà được hắn mang về từ nước ngoài.
Mấy người bôi lên phía dưới mũi, cảm giác lạnh lẽo chói mũi kia không tính là dễ chịu nhưng mà so với mùi thối rữa của thi thể thì quả thực là cảm giác như đến thiên đường.
Thi thể đã được vận chuyển tới đây.
Cái mùi vị này lại có thể thối ra đến tám trăm dặm, thật sự là làm cho da đầu người ta tê dại.
Chưa đến một phút đồng hồ nhân viên vận chuyển đã đặt thi thể xuống, đưa đến phòng giải phẫu thứ tư chuyên dụng cho thi thể thối rữa cao.
Bên trong đại sảnh nhân viên mở hết cửa trước sau, dùng vỏ giấy quạt hy vọng mùi vị này sẽ nhanh chóng tản đi.
Ngay cả khi thiết bị khử mùi phòng giải phẫu cũng đầy đủ nhưng mùi này thực sự rất khó chịu.
Bàn Tử giơ máy ảnh SLR lên tiến hành chụp từ đầu đến cuối cả cái bọc bao bên ngoài và dây thừng của thi thể còn Tiểu Lương ở bên cạnh giúp cậu ta dán thước.
Nhưng mà Chu Hải phát hiện thế mà mặt nạ phòng độc của Tiểu Lương lại đeo trên cổ.
"Tiểu Lương, vì sao cậu không đeo mặt nạ phòng độc?"
Tiểu Lương lúng túng ngẩng đầu.
"Anh Hải! Tôi bị viêm mũi nặng nên không ngửi thấy mùi hôi thối nhưng đeo mặt nạ thì khó thở.”
Sắc mặt Chu Hải lập tức trầm xuống.
"Cậu nghĩ là tôi đang đùa với cậu ư. Đây là công việc thực chiến nên không phải là lớp học có thể thảo luận, hơn nữa vấn đề hôi thối đều là thứ yếu. Bên trong mùi hôi thối có rất nhiều độc tố đeo mặt nạ có thể tiến hành bảo vệ thích hợp. Điều này còn phải được giải thích cho cậu sao?”Trong nháy mắt Tiểu Lương trợn tròn mắt, Chu Hải chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy làm cho cậu ta sợ tới mức nhanh nhẹn đeo mặt nạ.
Lúc này Chu Hải mới quay lại bàn giải phẫu, cắt đứt dây thừng rồi cố gắng dựa theo nếp gấp đóng gói, tháo bỏ vải chống thấm nước bọc bên ngoài.
Khi lớp vải chống thấm màu trắng bạc ngoài cùng tháo ra, Chu Hải mới phát hiện ra một chuyện.
"Sao cái này lại giống như một cái lều trại?"
Bàn Tử gật đầu.
"Giống để tôi xem có logo thương hiệu nào không."
Nói xong cậu ta lấy vải chống thấm nước đóng gói ra bên ngoài, trải lên một cái bàn thao tác bên cạnh, nghiêm túc kiểm tra.
Đáng tiếc là toàn bộ mép vải chống thấm nước đã được cắt qua, kích thước và hình dạng vừa vặn phù hợp để bọc xác chết.
Bàn Tử nhíu mày vẫn chưa từ bỏ ý định.
Dùng thuốc thử Hydelin phun vào bên trong vải chống thấm nước, một lúc lâu sau xung quanh thật sự xuất hiện mấy bàn tay và dấu vân tay không trọn vẹn.
Tuy không đủ rõ nhưng lại làm khiến cho Bàn Tử vô cùng vui vẻ.
Không nói nhảm, cậu ta nhanh chóng trích xuất và chụp ảnh.
Xử lý xong bên này thì Chu Hải đã tháo bỏ được lớp vải chống thấm nước bọc tầng thứ hai, lớp vải chống thấm này tháo bỏ. Trong nháy mắt đội trưởng Hoàng muốn nôn ra.
Mặt nạ phòng độc có thể ngăn ngừa khí độc hại nhưng không thể phòng được mùi hôi thối.
Cho dù nơi này có thiết bị thông gió tốt cỡ nào nhưng cũng chỉ một chữ thối: "Tiểu Lương, mở hệ thống thông gió lớn hơn một bậc!"