"Haizz! Cậu ấy thích Trương Dương.”
Chu Hải cân nhắc lại lời nói của Trần Thu Thật một lần, tuy nhìn như đã trả lời được vấn đề này.
Nhưng hắn thấy đây cũng không phải là một lời giải thích chính xác, Chu Hải nhìn phó đội trưởng Bảo.
"Ý của cháu là cô bé thầm mến Trương Dương, còn nói chuyện này với cháu?"
Trần Thu Thật thở dài một hơi, lấy tay trong túi quần ra.
"Đúng vậy, cậu ấy thầm mến Trương Dương. Nghe nói Trương Dương thích nữ sinh gầy gò, ba tháng trước cậu ấy đã bắt đầu ăn kiêng giảm cân.”
“Vậy Trương Dương có bạn gái không?”
"Có."
Chu Hải đưa cho Trần Thu Thật một ly nước, vừa rồi động tác đưa tay ra ngoài đã nói rõ cô bé không muốn giấu diếm nữa, đây là một hiện tượng tốt.
"Là Mã Khả Khả có đúng không?"
Trần Thu Thật ngẩn ra, ngước mắt nhìn thoáng qua Chu Hải.
"Vâng. Làm sao chú biết? Chú đã điều tra trước sao?”
Phó đội trưởng Bảo lắc đầu, Chu Hải nói tiếp.
"Chiều hôm qua Trương Dương dẫn theo Mã Khả Khả đến trung tâm giám định tư pháp một chuyến. Họ ngồi trên một chiếc Cayenne màu đỏ phiên bản giới hạn đồng thời chú thấy hai người họ nắm tay nhau xuống xe. Hơn nữa giáo viên còn cho bọn họ nghỉ ngày hôm đó, đúng thật là quá quan tâm rồi.”
Trần Thu Thật bĩu môi một cái, cười một tiếng bày ra vẻ mặt khinh thường.
"Chậc! Cha của Trương Dương vừa mới quyên góp một tòa nhà giảng dạy cho Nhất Trung. Giáo viên đều là người chuyên đi theo phục vụ, lái xe đưa đón nhà bọn họ hơn nữa đều lái xe đến cửa tòa nhà giảng dạy đến đưa đón.”
Phó đội trưởng Bảo trợn tròn mắt.
"Lợi hại như vậy ư! Cha cậu ta làm gì vậy?”
“Chủ tịch tập đoàn bất động sản Tân Thiên Địa - Trương Chấn Vũ."
Chu Hải không có cảm giác, dù sao hắn vừa mới về nước cũng không có tiếp xúc quá nhiều.
Nhưng phó đội trưởng Bảo thì giật mình, hít một ngụm khí lạnh.
Nhìn động tác của cậu ta là Chu Hải đã biết, Trương Chấn Vũ này chắc chắn là rất nổi tiếng ở Đông Nam.
"Xem ra cái người tên Trương Dương này chắc chắn là đối tượng mà nữ sinh trường các cháu theo đuổi." Trần Thu Thật gật đầu, Chu Hải hỏi tiếp.
"Trong nhận thức của cháu, ai sẽ gây bất lợi cho Chung Dật San rồi còn khá ghen tị với cô bé hoặc có quan hệ không tốt với cô bé?"
"Hầu hết các nữ sinh trong trường trung học đều rất ghen tị với cậu ấy. Dù sao cậu ấy và Trương Dương ngồi cùng bàn, đi vệ sinh bị người ta ném bóng bay nước, trên đường đi bị người ta phun mực. Mặc dù cậu ấy không kể khổ với cháu, nhưng cháu biết tất cả là vì Trương Dương. Một đám người ngồi xe ôm giấc mộng công chúa không thực tế, cậu ấy là lá chắn của Mã Khả Khả.”
Xem ra Mã Khả Khả này rất giỏi lợi dụng người xung quanh bảo vệ mình, Chu Hải tiếp tục hỏi Trần Thu Thật.
"Vương Du, cũng thích Trương Dương phải không?"
Đột nhiên chuyển sang Vương Du như thế khiến Trần Thu Thật hơi ngẩn ra, nhưng mà vẫn gật đầu.
"Cậu ta lại như một cái hũ nút. Chưa bao giờ nói rõ. Nhưng mà ánh mắt của cậu ta nhìn Trương Dương cũng giống như Chung Dật San.”
Trần Thu Thật quan sát rất cẩn thận, có lẽ bây giờ trẻ con đều rất trưởng thành, dù sao ngày nào trên TV cũng đều là tin tức như vậy.
Tiểu thuyết trên mạng đều là tổng tài bá đạo, còn có thanh xuân vườn trường gì nữa. Cũng có rất nhiều người trẻ tuổi ham hưởng lạc, sớm xuống tay với thiếu nam thiếu nữ gia cảnh giàu có.
Chu Hải cảm giác được, tuy Trần Thu Thật muốn giấu diếm hảo cảm với Chung Dật San nhưng những lời vừa nói đều là thật.
Đột nhiên Chu Hải hỏi: "Ngày 22 tháng 6, từ 5 giờ chiều đến 10 giờ tối cháu đang ở đâu?"
Trần Thu Thật thoáng suy nghĩ một chút.
"Cháu quay lại trường lúc hai giờ chiều, sau năm giờ học ở lớp học, ăn cơm với các bạn cùng lớp rồi mười giờ tối chúng cháu đã tắt đèn nghỉ ngơi."
Chu Hải gật đầu: "Được rồi! Chúng tôi sẽ xác minh sau.”
Chu Hải nhìn thoáng qua phó đội trưởng Bảo, cậu ta gật đầu với Chu Hải.
"Được, cứ như vậy đi. Nếu sau này bọn chú chúng tôi cần bất cứ điều gì thì bọn chú sẽ liên lạc với cháu một lần nữa.”
Trần Thu Thật đứng dậy, hai tay đút vào trong túi quần lần nữa xoay người đi hai bước quay đầu lại.
"Cháu có thể đi gặp cậu ấy không?"
Chu Hải lắc đầu: "Chờ vụ án của cô bé kết thúc rồi lúc an táng đi thăm.”
Trần Thu Thật không dừng lại nữa xoay người rời đi nhưng mà nhìn vào bóng lưng kia lại bi thương như vậy.
Cuộc trò chuyện với Trần Thu Thật này, mặc dù không có tiến triển được nhưng lại hiểu rõ quan hệ giữa năm người, cũng loại trừ hiềm nghi của Trần Thu Thật.
Hai người trở lại phòng làm việc lớn của phòng giáo dục, thấy đội trưởng Vương đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm.
Chưa kịp hỏi, đội trưởng Vương đã giao một bản ghi chép cho Chu Hải.
“Chu pháp y xem một chút đi!”
Chung Dật San trong mắt giáo viên, là một nữ sinh hoạt bát khéo léo ngoan ngoãn, thành tích nằm trong top 6 của lớp.
Chu Hải cân nhắc lại lời nói của Trần Thu Thật một lần, tuy nhìn như đã trả lời được vấn đề này.
Nhưng hắn thấy đây cũng không phải là một lời giải thích chính xác, Chu Hải nhìn phó đội trưởng Bảo.
"Ý của cháu là cô bé thầm mến Trương Dương, còn nói chuyện này với cháu?"
Trần Thu Thật thở dài một hơi, lấy tay trong túi quần ra.
"Đúng vậy, cậu ấy thầm mến Trương Dương. Nghe nói Trương Dương thích nữ sinh gầy gò, ba tháng trước cậu ấy đã bắt đầu ăn kiêng giảm cân.”
“Vậy Trương Dương có bạn gái không?”
"Có."
Chu Hải đưa cho Trần Thu Thật một ly nước, vừa rồi động tác đưa tay ra ngoài đã nói rõ cô bé không muốn giấu diếm nữa, đây là một hiện tượng tốt.
"Là Mã Khả Khả có đúng không?"
Trần Thu Thật ngẩn ra, ngước mắt nhìn thoáng qua Chu Hải.
"Vâng. Làm sao chú biết? Chú đã điều tra trước sao?”
Phó đội trưởng Bảo lắc đầu, Chu Hải nói tiếp.
"Chiều hôm qua Trương Dương dẫn theo Mã Khả Khả đến trung tâm giám định tư pháp một chuyến. Họ ngồi trên một chiếc Cayenne màu đỏ phiên bản giới hạn đồng thời chú thấy hai người họ nắm tay nhau xuống xe. Hơn nữa giáo viên còn cho bọn họ nghỉ ngày hôm đó, đúng thật là quá quan tâm rồi.”
Trần Thu Thật bĩu môi một cái, cười một tiếng bày ra vẻ mặt khinh thường.
"Chậc! Cha của Trương Dương vừa mới quyên góp một tòa nhà giảng dạy cho Nhất Trung. Giáo viên đều là người chuyên đi theo phục vụ, lái xe đưa đón nhà bọn họ hơn nữa đều lái xe đến cửa tòa nhà giảng dạy đến đưa đón.”
Phó đội trưởng Bảo trợn tròn mắt.
"Lợi hại như vậy ư! Cha cậu ta làm gì vậy?”
“Chủ tịch tập đoàn bất động sản Tân Thiên Địa - Trương Chấn Vũ."
Chu Hải không có cảm giác, dù sao hắn vừa mới về nước cũng không có tiếp xúc quá nhiều.
Nhưng phó đội trưởng Bảo thì giật mình, hít một ngụm khí lạnh.
Nhìn động tác của cậu ta là Chu Hải đã biết, Trương Chấn Vũ này chắc chắn là rất nổi tiếng ở Đông Nam.
"Xem ra cái người tên Trương Dương này chắc chắn là đối tượng mà nữ sinh trường các cháu theo đuổi." Trần Thu Thật gật đầu, Chu Hải hỏi tiếp.
"Trong nhận thức của cháu, ai sẽ gây bất lợi cho Chung Dật San rồi còn khá ghen tị với cô bé hoặc có quan hệ không tốt với cô bé?"
"Hầu hết các nữ sinh trong trường trung học đều rất ghen tị với cậu ấy. Dù sao cậu ấy và Trương Dương ngồi cùng bàn, đi vệ sinh bị người ta ném bóng bay nước, trên đường đi bị người ta phun mực. Mặc dù cậu ấy không kể khổ với cháu, nhưng cháu biết tất cả là vì Trương Dương. Một đám người ngồi xe ôm giấc mộng công chúa không thực tế, cậu ấy là lá chắn của Mã Khả Khả.”
Xem ra Mã Khả Khả này rất giỏi lợi dụng người xung quanh bảo vệ mình, Chu Hải tiếp tục hỏi Trần Thu Thật.
"Vương Du, cũng thích Trương Dương phải không?"
Đột nhiên chuyển sang Vương Du như thế khiến Trần Thu Thật hơi ngẩn ra, nhưng mà vẫn gật đầu.
"Cậu ta lại như một cái hũ nút. Chưa bao giờ nói rõ. Nhưng mà ánh mắt của cậu ta nhìn Trương Dương cũng giống như Chung Dật San.”
Trần Thu Thật quan sát rất cẩn thận, có lẽ bây giờ trẻ con đều rất trưởng thành, dù sao ngày nào trên TV cũng đều là tin tức như vậy.
Tiểu thuyết trên mạng đều là tổng tài bá đạo, còn có thanh xuân vườn trường gì nữa. Cũng có rất nhiều người trẻ tuổi ham hưởng lạc, sớm xuống tay với thiếu nam thiếu nữ gia cảnh giàu có.
Chu Hải cảm giác được, tuy Trần Thu Thật muốn giấu diếm hảo cảm với Chung Dật San nhưng những lời vừa nói đều là thật.
Đột nhiên Chu Hải hỏi: "Ngày 22 tháng 6, từ 5 giờ chiều đến 10 giờ tối cháu đang ở đâu?"
Trần Thu Thật thoáng suy nghĩ một chút.
"Cháu quay lại trường lúc hai giờ chiều, sau năm giờ học ở lớp học, ăn cơm với các bạn cùng lớp rồi mười giờ tối chúng cháu đã tắt đèn nghỉ ngơi."
Chu Hải gật đầu: "Được rồi! Chúng tôi sẽ xác minh sau.”
Chu Hải nhìn thoáng qua phó đội trưởng Bảo, cậu ta gật đầu với Chu Hải.
"Được, cứ như vậy đi. Nếu sau này bọn chú chúng tôi cần bất cứ điều gì thì bọn chú sẽ liên lạc với cháu một lần nữa.”
Trần Thu Thật đứng dậy, hai tay đút vào trong túi quần lần nữa xoay người đi hai bước quay đầu lại.
"Cháu có thể đi gặp cậu ấy không?"
Chu Hải lắc đầu: "Chờ vụ án của cô bé kết thúc rồi lúc an táng đi thăm.”
Trần Thu Thật không dừng lại nữa xoay người rời đi nhưng mà nhìn vào bóng lưng kia lại bi thương như vậy.
Cuộc trò chuyện với Trần Thu Thật này, mặc dù không có tiến triển được nhưng lại hiểu rõ quan hệ giữa năm người, cũng loại trừ hiềm nghi của Trần Thu Thật.
Hai người trở lại phòng làm việc lớn của phòng giáo dục, thấy đội trưởng Vương đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm.
Chưa kịp hỏi, đội trưởng Vương đã giao một bản ghi chép cho Chu Hải.
“Chu pháp y xem một chút đi!”
Chung Dật San trong mắt giáo viên, là một nữ sinh hoạt bát khéo léo ngoan ngoãn, thành tích nằm trong top 6 của lớp.