“Không có án mạng là tốt còn gì, chứng minh thành phố Đông Nam an ninh tốt mà!”
Bàn Tử bĩu môi, vươn một ngón tay lắc qua lắc lại.
“Đông Nam là vùng thành thị duyên hải, xây dựng, kinh tế phát triển mạnh, dân cư ngoại lại đông đảo, thành phố như vậy dù có trị an tốt đến như thế nào cũng không ngăn nổi những sự việc ác liệt xảy ra. Càng yên lặng, lại càng có khả năng có trọng án xảy ra. Cái chết của hai nữ sinh lần trước đấy, yên lặng lâu dần là sẽ có chuyện lớn. Ui trời! Không thể nhắc đi nhắc lại việc này! Phì phì phì! Chuyện xấu không linh! Chuyện xấu không linh!”
Bàn Tử chắp tay lạy bốn phía như thật.
Tiểu Lương muốn nói lại thôi, cầm một tờ giấy xoay hai vòng bên cạnh Từ Bưu.
Bàn Tử nheo mắt: “Nói đi, cậu có âm mưu gì?”
Tiểu Lương đưa giấy trong tay cho Bàn Tử, thò lại gần nhỏ giọng hỏi: “Anh Từ, nếu mai không có chuyện gì quan trọng thì tôi muốn xin nghỉ. Anh nói xem anh Hải có đồng ý không?”
Bàn Tử cười đến đáng khinh, vươn tay kéo lấy cổ tay của Tiểu Lương.
“Đi đâu đấy? Thằng nhãi cậu yêu đương có đúng không?”
Tiểu Lương xấu hổ cười mỉm.
“À thì ngày mai bạn gái tôi tới thành phố Đông Nam, mọi người đừng hiểu lầm. Cô ấy phải đến bệnh viện nhân dân của thành phố để thực tập nên muốn đến đây làm quen trước. Hơn nữa lâu rồi chúng tôi không gặp nhau…”
Bàn Tử chọc chọc Tiểu Lương: “Không cần giải thích, đi nói với Chu Hải ấy! Cậu ấy không thích nói nhiều thôi chứ tốt bụng lắm. Với cả chúng tôi là hai thằng ế U30, không thèm hâm mộ mấy đứa học sinh có bạn thuở nhỏ như các cậu.”
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, cái tên hiện lên chính là chủ nhiệm của trung tâm, Bàng Quốc Khánh.
Bàn Tử thấy thế thì nhanh chóng nhấc điện thoại: “Chào chủ nhiệm Bàng!”
“Tiểu Từ, báo cho Chu Hải, tổ hai các cậu nhanh chóng xuống lầu, đội trưởng Hoàng đang phái người đến đón các cậu, trong một hồ tưới nước ở thị trấn Tích Phúc, người ta phát hiện được một xác chết trôi, nhớ mang dụng cụ bảo hộ mới nhận được.”
Bàn Tử run rẩy cả người, môi cũng mấp máy, vâng dạ cúp điện thoại.
Chủ nhiệm có “lòng tốt” nhắc nhở bọn họ mang các dụng cụ phòng hộ, việc này tượng trưng cho hiện trường thê thảm khôn cùng, khí trời này, không phải xác chết trương phồng đấy chứ!
Chu Hải đóng văn bản, nhấc mắt nhìn về phía Bàn Tử.
“Có vụ án à?”
Biểu cảm của Bàn Tử như cầu xin: “Ừ, trong một hồ nước ở thị trấn Tích Phúc có một cái xác chết trôi. Nhiệt độ này với hồ nước ngoài trời, hung thủ này muốn gây chuyện à. Phì phì phì! Cái mồm ăn mắm ăn muối của tôi!”
Cậu ta vươn tay vỗ miệng mình hai cái.
Chu Hải làm như không nghe thấy, cầm hòm khám nghiệm lên dặn Tiểu Lương: “Cầm theo mặt nạ phòng độc kiểu mới vừa nhận được, chúng ta xuất phát!”
…
15 giờ 7 phút chiều ngày 28 tháng 7
Ba người đến thị trấn Tích Phúc.
Gió nóng ẩm ướt dính nhớp tát vào mặt, giờ này nền xi măng ngoài trời không có mái che có thể nóng đến 73 độ.
Cái nóng thiêu đốt dường như làm bỏng rát cả đường hô hấp, mùi hôi thối hỗn loạn cùng cực theo gió đánh úp lại như trời sụp đất nứt.
Cảm giác quen thuộc thế này làm cho dây thần kinh đang nhảy nhót của Chu Hải càng thêm hưng phấn.
Đeo khẩu trang than hoạt tính lên trước, sau đó lại đeo thêm mặt nạ phòng độc.
Dưới sự bảo vệ hai lớp, dường như mùi hôi thối cũng giảm đi rất nhiều.
Chu Hải thay trang phục điều tra thực địa một mảnh, mang hai lớp găng tay cao su, đi giày khảo sát hiện trường đặc dụng, xách rương liếc nhìn hai người kia.
“Thay đi, nóng chút cũng không sao, nếu không mùi thối của tử thi ám cơ thể suốt ba ngày đấy.”
Tiểu Lương và Bàn Tử run người, học theo Chu Hải mà làm.
Vượt qua dây cảnh giới, đi về phía bờ hồ nước.
Vách tường ngăn cách hồ nước nghiêng về phía hồ 40 độ, trải đá vụn toàn bộ, chỉ có phía Đông Nam có bậc thang kéo dài đến mặt nước.
Bàn Tử bĩu môi, vươn một ngón tay lắc qua lắc lại.
“Đông Nam là vùng thành thị duyên hải, xây dựng, kinh tế phát triển mạnh, dân cư ngoại lại đông đảo, thành phố như vậy dù có trị an tốt đến như thế nào cũng không ngăn nổi những sự việc ác liệt xảy ra. Càng yên lặng, lại càng có khả năng có trọng án xảy ra. Cái chết của hai nữ sinh lần trước đấy, yên lặng lâu dần là sẽ có chuyện lớn. Ui trời! Không thể nhắc đi nhắc lại việc này! Phì phì phì! Chuyện xấu không linh! Chuyện xấu không linh!”
Bàn Tử chắp tay lạy bốn phía như thật.
Tiểu Lương muốn nói lại thôi, cầm một tờ giấy xoay hai vòng bên cạnh Từ Bưu.
Bàn Tử nheo mắt: “Nói đi, cậu có âm mưu gì?”
Tiểu Lương đưa giấy trong tay cho Bàn Tử, thò lại gần nhỏ giọng hỏi: “Anh Từ, nếu mai không có chuyện gì quan trọng thì tôi muốn xin nghỉ. Anh nói xem anh Hải có đồng ý không?”
Bàn Tử cười đến đáng khinh, vươn tay kéo lấy cổ tay của Tiểu Lương.
“Đi đâu đấy? Thằng nhãi cậu yêu đương có đúng không?”
Tiểu Lương xấu hổ cười mỉm.
“À thì ngày mai bạn gái tôi tới thành phố Đông Nam, mọi người đừng hiểu lầm. Cô ấy phải đến bệnh viện nhân dân của thành phố để thực tập nên muốn đến đây làm quen trước. Hơn nữa lâu rồi chúng tôi không gặp nhau…”
Bàn Tử chọc chọc Tiểu Lương: “Không cần giải thích, đi nói với Chu Hải ấy! Cậu ấy không thích nói nhiều thôi chứ tốt bụng lắm. Với cả chúng tôi là hai thằng ế U30, không thèm hâm mộ mấy đứa học sinh có bạn thuở nhỏ như các cậu.”
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, cái tên hiện lên chính là chủ nhiệm của trung tâm, Bàng Quốc Khánh.
Bàn Tử thấy thế thì nhanh chóng nhấc điện thoại: “Chào chủ nhiệm Bàng!”
“Tiểu Từ, báo cho Chu Hải, tổ hai các cậu nhanh chóng xuống lầu, đội trưởng Hoàng đang phái người đến đón các cậu, trong một hồ tưới nước ở thị trấn Tích Phúc, người ta phát hiện được một xác chết trôi, nhớ mang dụng cụ bảo hộ mới nhận được.”
Bàn Tử run rẩy cả người, môi cũng mấp máy, vâng dạ cúp điện thoại.
Chủ nhiệm có “lòng tốt” nhắc nhở bọn họ mang các dụng cụ phòng hộ, việc này tượng trưng cho hiện trường thê thảm khôn cùng, khí trời này, không phải xác chết trương phồng đấy chứ!
Chu Hải đóng văn bản, nhấc mắt nhìn về phía Bàn Tử.
“Có vụ án à?”
Biểu cảm của Bàn Tử như cầu xin: “Ừ, trong một hồ nước ở thị trấn Tích Phúc có một cái xác chết trôi. Nhiệt độ này với hồ nước ngoài trời, hung thủ này muốn gây chuyện à. Phì phì phì! Cái mồm ăn mắm ăn muối của tôi!”
Cậu ta vươn tay vỗ miệng mình hai cái.
Chu Hải làm như không nghe thấy, cầm hòm khám nghiệm lên dặn Tiểu Lương: “Cầm theo mặt nạ phòng độc kiểu mới vừa nhận được, chúng ta xuất phát!”
…
15 giờ 7 phút chiều ngày 28 tháng 7
Ba người đến thị trấn Tích Phúc.
Gió nóng ẩm ướt dính nhớp tát vào mặt, giờ này nền xi măng ngoài trời không có mái che có thể nóng đến 73 độ.
Cái nóng thiêu đốt dường như làm bỏng rát cả đường hô hấp, mùi hôi thối hỗn loạn cùng cực theo gió đánh úp lại như trời sụp đất nứt.
Cảm giác quen thuộc thế này làm cho dây thần kinh đang nhảy nhót của Chu Hải càng thêm hưng phấn.
Đeo khẩu trang than hoạt tính lên trước, sau đó lại đeo thêm mặt nạ phòng độc.
Dưới sự bảo vệ hai lớp, dường như mùi hôi thối cũng giảm đi rất nhiều.
Chu Hải thay trang phục điều tra thực địa một mảnh, mang hai lớp găng tay cao su, đi giày khảo sát hiện trường đặc dụng, xách rương liếc nhìn hai người kia.
“Thay đi, nóng chút cũng không sao, nếu không mùi thối của tử thi ám cơ thể suốt ba ngày đấy.”
Tiểu Lương và Bàn Tử run người, học theo Chu Hải mà làm.
Vượt qua dây cảnh giới, đi về phía bờ hồ nước.
Vách tường ngăn cách hồ nước nghiêng về phía hồ 40 độ, trải đá vụn toàn bộ, chỉ có phía Đông Nam có bậc thang kéo dài đến mặt nước.