Đội trưởng Hoàng đưa điếu thuốc ra: “Tôi nghe nói, họ nói cậu là du học sinh từ Mỹ về.”
“Vâng.”
“Thu nhập trong ngành này ở Mỹ cao như vậy, tại sao cậu lại muốn quay lại Trung Quốc?”
Đây có lẽ là câu hỏi đầu tiên mà tất cả mọi người đều muốn hỏi khi gặp Chu Hải, Chu Hải liếc nhìn Đội trưởng Hoàng: “Không quen với đồ ăn phương Tây có được tính là lý do không?”
Đội trưởng Hoàng nhìn dáng người cao gầy của Chu Hải, sau đó lại nhìn xuống cái bụng nhô ra của hắn.
“Ha ha! Thôi bỏ qua đi! Tôi chưa đi nước ngoài bao giờ. Nhưng khi đi công tác trở về Đông Nam, việc đầu tiên tôi làm là uống chục cốc bia và ăn hai cân nghêu chiên cay. Hahaha!”
Đội trưởng Hoàng cười lớn, Chu Hải cạn lời, hắn là người không biết đùa. Nhìn thấy phòng thẩm vấn không có tiến triển gì, Chu Hải càng cau mày.
“Đúng rồi đội trưởng Hoàng, có cần tôi tháo bột ở cánh tay cô ta ra không?”
Nụ cười trên mặt Đội trưởng Hoàng lập tức cứng lại, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Nếu là gãy xương thật, liệu mở ra có khiến bệnh tật hoặc vết thương trở nên trầm trọng hơn không?”
Vẻ mặt Chu Hải lập tức tối sầm: “Anh không tin phán đoán của tôi à!”
“Đâu có! Tôi chỉ e là Lưu Tường là một kẻ cứng đầu, sẽ tự làm gãy xương mình.”
Chu Hải nhìn lại lần nữa thì thấy đầu ngón tay lộ ra ngoài của Lưu Tường không hề sưng tấy hay máu lưu thông kém, tình trạng này chắc chắn không phải là gãy xương.
Hắn không nói gì nữa, lục tìm hòm khám nghiệm của mình và tìm thấy một chiếc cưa điện ở tầng dưới cùng.
Đội trưởng Hoàng biết rằng mình vừa chọc phải tổ ong bò vẽ.
Tên này tuy ít nói nhưng tính tình ương ngạnh, bây giờ hắn đang nóng tính, hắn ta cũng không tiện ngăn cản chỉ đành đi vào cùng.
Đội trưởng Hoàng đi theo Chu Hải, đẩy cửa bước vào phòng thẩm vấn.
“Làm gián đoạn buổi thẩm vấn của các cậu. Đây là pháp y Chu, cậu ấy vừa xong việc, bây giờ cậu ấy muốn giúp nghi phạm giám định vết thương.”
Chu Hải tiến lên bắt đầu cắt lớp thạch cao trên cánh tay trái của Lưu Tường, lúc này trong mắt Lưu Tường thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Dừng tay, tay tôi đang bị thương, các người làm như vậy là xâm phạm nhân quyền của tôi, tôi sẽ kiện anh!”
Chu Hải như thể không nghe thấy gì, sau một làn khói trắng bốc lên và tiếng cưa máy chói tai, lớp thạch cao đã được gỡ bỏ, tay phải của Lưu Tường bị còng vào ghế, không thể chống cự.
Và trên ngón trỏ của bàn tay trái, một miếng gạc lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Chu Hải cẩn thận gỡ bỏ miếng gạc.
Liễu Tường nhắm mắt lại, môi khẽ run lên. Quả nhiên có một vết thương kẽ trong của ngón trỏ, đã được khâu nhưng chưa đóng vảy.
Đội trưởng Hoàng gật mạnh đầu, pháp y Chu này thật đáng kinh ngạc.
Mặc dù phương pháp này có phần bạo lực nhưng việc có thể trực tiếp tìm ra những bằng chứng như vậy chính là đòn giáng lớn nhất đối với nghi phạm.
“Kết quả so sánh DNA của nghi phạm và vết máu còn sót lại tại hiện trường sẽ được gửi tới ngay lập tức.”
Chu Hải nói xong, bắt đầu phân loại những mảnh thạch cao vụn.
Một khi phòng tuyến tâm lý của một người bị chọc thủng, mọi ngụy trang đều là vô ích, Lưu Tường xin đội trưởng Hoàng một điếu thuốc, Chu Hải biết đây là dấu hiệu sám hối nên vội vàng rời khỏi phòng thẩm vấn.
Lúc này điện thoại của Chu Hải vang lên, người gọi đến là Bàn Tử. Chu Hải đoán chắc chắn là đã tìm được chứng cứ nào đó ở nhà Lưu Tường nên liền vuốt màn hình để nghe cuộc gọi.
“Cậu tìm thấy gì rồi?”
Bàn Tử ở đầu bên kia điện thoại cười lớn.
“Cậu đoán đúng rồi, hung khí là một con dao rọc giấy! Người phụ nữ này, không biết nên khen chỉ số IQ cao của cô ta hay sự kiên trì của cô ta đây. Giết người xong còn mang hung khí về nhà nữa.”
Chu Hải thấy hơi khó hiểu: “Cậu tìm được hung khí giết người trong nhà cô ta sao? Điều này có vẻ không phù hợp với tâm trí của cô ta lắm!”
“Đúng thế! Nhưng thật đúng là đen đủi cho cô ta, Lưu Tường này lại giấu hung khí giết người trong chiếc bình đựng tro cốt ở điện thờ trên tầng hai ngôi nhà của họ, nơi đó chứa tro cốt của mẹ cô ta. Nếu không phải là Đại Suất (một chú chó nghiệp vụ) có chiếc mũi thính thì có phải chúng ta vẫn đang lúng túng rồi phải không? À, đúng rồi! Đặt cùng với con dao rọc giấy là hai chiếc nhẫn có kiểu dáng giống hệt của người chết và Lưu Tường.”
Chu Hải hơi nheo mắt, nếu con chó ngửi thấy thì có nghĩa là có máu rồi.
“Xem ra trên con dao có vết máu chăng?”
“Đoán đúng rồi, trên cán dao và thân dao đều có máu, chứng cứ vụ án này coi như đã chắc chắn rồi. Nào, chúng ta hãy chơi một trò chơi. Đoán xem! Con dao rọc giấy có màu gì?”
Chu Hải bực bội trả lời.
“Đừng đùa nữa, nhanh chóng thu thập chứng cứ rồi quay về đi!”
“Cậu sợ đoán sai à, không sao đâu, chơi một tí đi mà!”
“Vâng.”
“Thu nhập trong ngành này ở Mỹ cao như vậy, tại sao cậu lại muốn quay lại Trung Quốc?”
Đây có lẽ là câu hỏi đầu tiên mà tất cả mọi người đều muốn hỏi khi gặp Chu Hải, Chu Hải liếc nhìn Đội trưởng Hoàng: “Không quen với đồ ăn phương Tây có được tính là lý do không?”
Đội trưởng Hoàng nhìn dáng người cao gầy của Chu Hải, sau đó lại nhìn xuống cái bụng nhô ra của hắn.
“Ha ha! Thôi bỏ qua đi! Tôi chưa đi nước ngoài bao giờ. Nhưng khi đi công tác trở về Đông Nam, việc đầu tiên tôi làm là uống chục cốc bia và ăn hai cân nghêu chiên cay. Hahaha!”
Đội trưởng Hoàng cười lớn, Chu Hải cạn lời, hắn là người không biết đùa. Nhìn thấy phòng thẩm vấn không có tiến triển gì, Chu Hải càng cau mày.
“Đúng rồi đội trưởng Hoàng, có cần tôi tháo bột ở cánh tay cô ta ra không?”
Nụ cười trên mặt Đội trưởng Hoàng lập tức cứng lại, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Nếu là gãy xương thật, liệu mở ra có khiến bệnh tật hoặc vết thương trở nên trầm trọng hơn không?”
Vẻ mặt Chu Hải lập tức tối sầm: “Anh không tin phán đoán của tôi à!”
“Đâu có! Tôi chỉ e là Lưu Tường là một kẻ cứng đầu, sẽ tự làm gãy xương mình.”
Chu Hải nhìn lại lần nữa thì thấy đầu ngón tay lộ ra ngoài của Lưu Tường không hề sưng tấy hay máu lưu thông kém, tình trạng này chắc chắn không phải là gãy xương.
Hắn không nói gì nữa, lục tìm hòm khám nghiệm của mình và tìm thấy một chiếc cưa điện ở tầng dưới cùng.
Đội trưởng Hoàng biết rằng mình vừa chọc phải tổ ong bò vẽ.
Tên này tuy ít nói nhưng tính tình ương ngạnh, bây giờ hắn đang nóng tính, hắn ta cũng không tiện ngăn cản chỉ đành đi vào cùng.
Đội trưởng Hoàng đi theo Chu Hải, đẩy cửa bước vào phòng thẩm vấn.
“Làm gián đoạn buổi thẩm vấn của các cậu. Đây là pháp y Chu, cậu ấy vừa xong việc, bây giờ cậu ấy muốn giúp nghi phạm giám định vết thương.”
Chu Hải tiến lên bắt đầu cắt lớp thạch cao trên cánh tay trái của Lưu Tường, lúc này trong mắt Lưu Tường thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Dừng tay, tay tôi đang bị thương, các người làm như vậy là xâm phạm nhân quyền của tôi, tôi sẽ kiện anh!”
Chu Hải như thể không nghe thấy gì, sau một làn khói trắng bốc lên và tiếng cưa máy chói tai, lớp thạch cao đã được gỡ bỏ, tay phải của Lưu Tường bị còng vào ghế, không thể chống cự.
Và trên ngón trỏ của bàn tay trái, một miếng gạc lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Chu Hải cẩn thận gỡ bỏ miếng gạc.
Liễu Tường nhắm mắt lại, môi khẽ run lên. Quả nhiên có một vết thương kẽ trong của ngón trỏ, đã được khâu nhưng chưa đóng vảy.
Đội trưởng Hoàng gật mạnh đầu, pháp y Chu này thật đáng kinh ngạc.
Mặc dù phương pháp này có phần bạo lực nhưng việc có thể trực tiếp tìm ra những bằng chứng như vậy chính là đòn giáng lớn nhất đối với nghi phạm.
“Kết quả so sánh DNA của nghi phạm và vết máu còn sót lại tại hiện trường sẽ được gửi tới ngay lập tức.”
Chu Hải nói xong, bắt đầu phân loại những mảnh thạch cao vụn.
Một khi phòng tuyến tâm lý của một người bị chọc thủng, mọi ngụy trang đều là vô ích, Lưu Tường xin đội trưởng Hoàng một điếu thuốc, Chu Hải biết đây là dấu hiệu sám hối nên vội vàng rời khỏi phòng thẩm vấn.
Lúc này điện thoại của Chu Hải vang lên, người gọi đến là Bàn Tử. Chu Hải đoán chắc chắn là đã tìm được chứng cứ nào đó ở nhà Lưu Tường nên liền vuốt màn hình để nghe cuộc gọi.
“Cậu tìm thấy gì rồi?”
Bàn Tử ở đầu bên kia điện thoại cười lớn.
“Cậu đoán đúng rồi, hung khí là một con dao rọc giấy! Người phụ nữ này, không biết nên khen chỉ số IQ cao của cô ta hay sự kiên trì của cô ta đây. Giết người xong còn mang hung khí về nhà nữa.”
Chu Hải thấy hơi khó hiểu: “Cậu tìm được hung khí giết người trong nhà cô ta sao? Điều này có vẻ không phù hợp với tâm trí của cô ta lắm!”
“Đúng thế! Nhưng thật đúng là đen đủi cho cô ta, Lưu Tường này lại giấu hung khí giết người trong chiếc bình đựng tro cốt ở điện thờ trên tầng hai ngôi nhà của họ, nơi đó chứa tro cốt của mẹ cô ta. Nếu không phải là Đại Suất (một chú chó nghiệp vụ) có chiếc mũi thính thì có phải chúng ta vẫn đang lúng túng rồi phải không? À, đúng rồi! Đặt cùng với con dao rọc giấy là hai chiếc nhẫn có kiểu dáng giống hệt của người chết và Lưu Tường.”
Chu Hải hơi nheo mắt, nếu con chó ngửi thấy thì có nghĩa là có máu rồi.
“Xem ra trên con dao có vết máu chăng?”
“Đoán đúng rồi, trên cán dao và thân dao đều có máu, chứng cứ vụ án này coi như đã chắc chắn rồi. Nào, chúng ta hãy chơi một trò chơi. Đoán xem! Con dao rọc giấy có màu gì?”
Chu Hải bực bội trả lời.
“Đừng đùa nữa, nhanh chóng thu thập chứng cứ rồi quay về đi!”
“Cậu sợ đoán sai à, không sao đâu, chơi một tí đi mà!”