Chu Hải tháo găng tay xuống, khẽ vuốt cằm về phía cha mẹ Chung.
"Chúng tôi cần phải mang laptop của Chung Dật San đi và một ít nhật ký của cô bé để có thể dùng để thẩm định và điều tra vụ án, hai người yên tâm sau khi xong việc chúng tôi sẽ trả lại nguyên vẹn."
Mẹ Chung đứng dậy nhìn thoáng qua cha Chung thấy ông ta không có ngăn cản gì, gật đầu nói.
"Tôi đã chuẩn bị xong quần áo của San San, phiền cậu mặc cho con bé! Cảm ơn cậu!”
Mọi người rời đi, Chu Hải ngồi trên xe không nói một lời còn đội trưởng Vương không ngừng thở dài.
“Haizz! Một thiếu nữ xinh đẹp tươi tắn như vậy mà chết. Vừa rồi đám Tiểu Bành đã kiểm tra giám sát của chung cư, vào hai giờ chiều ngày 6 tháng 22 Chung Dật San ngồi lên một chiếc taxi rời đi. Biển số xe không chụp được rõ với lại video giám sát đã được gửi đến nhóm kỹ thuật để phân tích. Ah! Đã đến lúc này rồi, chúng ta trở về cần phải tổ chức một cuộc họp, ngày mai chúng ta cùng đến trường học đi.”
Bàn Tử nhìn Chu Hải một chút, những lúc bình thường như này thì Bàn Tử đều tôn trọng ý kiến của Chu Hải. Dù sao thì hắn cũng là đại diện tổ trưởng của tổ hai.
Chu Hải dừng một chút, ngay lập tức gật đầu.
"Cũng tốt, tôi cũng muốn đi xem một chút. Mấy người bạn tốt đó của cô bé là trọng điểm của cuộc điều tra. Ngoài ra, đội trưởng Vương có thể kiểm tra thu nhập kinh tế của cha mẹ Chung hay không. Hai người đều nhân viên cơ quan lại ở biệt thự như vậy, hình như có hơi miễn cưỡng.”
Bàn Tử nghiêng đầu sang một bên: "Đúng vậy, còn có cái người Trương Dương kia. Khi hai người đi đến trung tâm, bọn họ đi trên một chiếc Cayenne. Dựa theo lời của mẹ Chung thì quan hệ giữa năm nhà khá tốt. Vậy giữa bọn họ có xung đột lợi ích gì không?"
Đội trưởng Vương cười nói: "Vừa rồi tôi cũng phát hiện ra vấn đề này, À! Tôi đã gửi wechat cho nhân viên điều tra rồi bảo bọn họ đi điều tra một chút, đoán chừng buổi tối sẽ có tin tức.”
…
Sáng lúc 8h ngày 24 tháng 6 năm 2014 Chu Hải đúng hẹn đến chở Bàn Tử, đến trước cửa trường nhất trung.
Đội trưởng Vương đang gọi điện thoại đồng thời giơ điện thoại di động lên lắc về phía đối diện đường hai người đứng, hai người chạy tới.
Người gọi tới là nhân viên điều tra kia, anh ta nói tin tức của cha mẹ Chung đã được gửi tới. Đội trưởng Vương nhìn thoáng qua rất nhanh đưa cho Chu Hải.
Chu Hải nhận điện thoại di động, trên đó ghi: Chung Chí Cường, nam, 45 tuổi. Phó Bí thư Đảng ủy kiêm Phó Cục trưởng Cục Đất đai thành phố Đông Nam. Còn về phương diện tài sản thì họ đã từng trình bày các báo cáo liên quan, thông tin cho thấy.
Nguồn mua tài sản chính của gia đình của họ là tiền phá dỡ nhà cũ của cha mẹ hai bên.
Mẹ là Lưu Hiểu Yến, nữ, 43 tuổi. Trưởng phòng quy hoạch đô thị và nông thôn thành phố Đông Nam.
Tuy nhìn vị trí này không đáng chú ý nhưng tất cả các hạng mục xây dựng báo cáo phê duyệt, đều cần bọn họ đến kiểm soát.
Chu Hải nhìn thấy tư liệu gần như hoàn mỹ này lại nhíu mày. Xem tư liệu là có thể cảm nhận được, tuy công việc của hai người là hai cục khác nhau nhưng giữa hai người lại có rất nhiều liên hệ.
Chu Hải trả lại điện thoại di động cho đội trưởng Vương.
"Đây là tư liệu do đơn vị cung cấp vẫn là điều người bên cạnh đi tìm hiểu chi tiết chính xác hơn một chút."
Đội trưởng Vương xoa tay lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không đủ người! Đang có một nhóm người đi điều tra hung khí, tôi cũng đã phái một nhân viên điều tra đến đơn vị bọn họ xác minh một chút rồi. Chẳng lẽ cậu có nghĩ vụ án 26/3 này có liên quan gì đến nghề nghiệp của cha mẹ cô bé sao?”
Chu Hải lắc đầu: "Quên đi vào trường trước đã, tôi vẫn còn hơi nghi ngờ nhưng còn chưa nghĩ ra."
Mấy người đi bộ đến gác cổng trường học.
Đội trưởng Vương đã liên lạc nhiều lần, mới được cho vào. Bây giờ mỗi gia đình đều có một đứa trẻ học ở đây hơn nữa trường học cũng rất thận trọng. Sau mọi chuyện, bọn họ không muốn bị ảnh hưởng đến các đứa trẻ.
Nơi này là trường trung học trọng điểm đều đã có tiếng ở tỉnh Lỗ Đông, cho nên phụ huynh cũng hơi có năng lực ở thành phố Đông Nam. Hơn nữa những người đứng đầu có thể tùy tiện đưa con em mình vào, nhiều gia đình đều không phục.
Hơn nữa gần cuối kỳ thành tích của mỗi học sinh đều được gắn liền với thu nhập của giáo viên. Vì vậy giáo viên không muốn trì hoãn.
Nhưng vụ án không thể không làm, vị hiệu trưởng Trương kia mới bất đắc dĩ đồng ý.
Tuy nhiên, một yêu cầu đã được đưa ra để giảm thiểu tác động đến học sinh.
Nếu cần hỏi thì tất cả đều phải hoàn thành trong vòng một ngày hôm nay đồng thời phải có sự hiện diện của giáo viên trường học.
Đội trưởng Vương đồng ý, lặng lẽ dẫn người tiến vào khuôn viên trường. Chỉ có mấy người đội trưởng Vương mặc cảnh phục, đại đa số đều là thường phục.
"Chúng tôi cần phải mang laptop của Chung Dật San đi và một ít nhật ký của cô bé để có thể dùng để thẩm định và điều tra vụ án, hai người yên tâm sau khi xong việc chúng tôi sẽ trả lại nguyên vẹn."
Mẹ Chung đứng dậy nhìn thoáng qua cha Chung thấy ông ta không có ngăn cản gì, gật đầu nói.
"Tôi đã chuẩn bị xong quần áo của San San, phiền cậu mặc cho con bé! Cảm ơn cậu!”
Mọi người rời đi, Chu Hải ngồi trên xe không nói một lời còn đội trưởng Vương không ngừng thở dài.
“Haizz! Một thiếu nữ xinh đẹp tươi tắn như vậy mà chết. Vừa rồi đám Tiểu Bành đã kiểm tra giám sát của chung cư, vào hai giờ chiều ngày 6 tháng 22 Chung Dật San ngồi lên một chiếc taxi rời đi. Biển số xe không chụp được rõ với lại video giám sát đã được gửi đến nhóm kỹ thuật để phân tích. Ah! Đã đến lúc này rồi, chúng ta trở về cần phải tổ chức một cuộc họp, ngày mai chúng ta cùng đến trường học đi.”
Bàn Tử nhìn Chu Hải một chút, những lúc bình thường như này thì Bàn Tử đều tôn trọng ý kiến của Chu Hải. Dù sao thì hắn cũng là đại diện tổ trưởng của tổ hai.
Chu Hải dừng một chút, ngay lập tức gật đầu.
"Cũng tốt, tôi cũng muốn đi xem một chút. Mấy người bạn tốt đó của cô bé là trọng điểm của cuộc điều tra. Ngoài ra, đội trưởng Vương có thể kiểm tra thu nhập kinh tế của cha mẹ Chung hay không. Hai người đều nhân viên cơ quan lại ở biệt thự như vậy, hình như có hơi miễn cưỡng.”
Bàn Tử nghiêng đầu sang một bên: "Đúng vậy, còn có cái người Trương Dương kia. Khi hai người đi đến trung tâm, bọn họ đi trên một chiếc Cayenne. Dựa theo lời của mẹ Chung thì quan hệ giữa năm nhà khá tốt. Vậy giữa bọn họ có xung đột lợi ích gì không?"
Đội trưởng Vương cười nói: "Vừa rồi tôi cũng phát hiện ra vấn đề này, À! Tôi đã gửi wechat cho nhân viên điều tra rồi bảo bọn họ đi điều tra một chút, đoán chừng buổi tối sẽ có tin tức.”
…
Sáng lúc 8h ngày 24 tháng 6 năm 2014 Chu Hải đúng hẹn đến chở Bàn Tử, đến trước cửa trường nhất trung.
Đội trưởng Vương đang gọi điện thoại đồng thời giơ điện thoại di động lên lắc về phía đối diện đường hai người đứng, hai người chạy tới.
Người gọi tới là nhân viên điều tra kia, anh ta nói tin tức của cha mẹ Chung đã được gửi tới. Đội trưởng Vương nhìn thoáng qua rất nhanh đưa cho Chu Hải.
Chu Hải nhận điện thoại di động, trên đó ghi: Chung Chí Cường, nam, 45 tuổi. Phó Bí thư Đảng ủy kiêm Phó Cục trưởng Cục Đất đai thành phố Đông Nam. Còn về phương diện tài sản thì họ đã từng trình bày các báo cáo liên quan, thông tin cho thấy.
Nguồn mua tài sản chính của gia đình của họ là tiền phá dỡ nhà cũ của cha mẹ hai bên.
Mẹ là Lưu Hiểu Yến, nữ, 43 tuổi. Trưởng phòng quy hoạch đô thị và nông thôn thành phố Đông Nam.
Tuy nhìn vị trí này không đáng chú ý nhưng tất cả các hạng mục xây dựng báo cáo phê duyệt, đều cần bọn họ đến kiểm soát.
Chu Hải nhìn thấy tư liệu gần như hoàn mỹ này lại nhíu mày. Xem tư liệu là có thể cảm nhận được, tuy công việc của hai người là hai cục khác nhau nhưng giữa hai người lại có rất nhiều liên hệ.
Chu Hải trả lại điện thoại di động cho đội trưởng Vương.
"Đây là tư liệu do đơn vị cung cấp vẫn là điều người bên cạnh đi tìm hiểu chi tiết chính xác hơn một chút."
Đội trưởng Vương xoa tay lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không đủ người! Đang có một nhóm người đi điều tra hung khí, tôi cũng đã phái một nhân viên điều tra đến đơn vị bọn họ xác minh một chút rồi. Chẳng lẽ cậu có nghĩ vụ án 26/3 này có liên quan gì đến nghề nghiệp của cha mẹ cô bé sao?”
Chu Hải lắc đầu: "Quên đi vào trường trước đã, tôi vẫn còn hơi nghi ngờ nhưng còn chưa nghĩ ra."
Mấy người đi bộ đến gác cổng trường học.
Đội trưởng Vương đã liên lạc nhiều lần, mới được cho vào. Bây giờ mỗi gia đình đều có một đứa trẻ học ở đây hơn nữa trường học cũng rất thận trọng. Sau mọi chuyện, bọn họ không muốn bị ảnh hưởng đến các đứa trẻ.
Nơi này là trường trung học trọng điểm đều đã có tiếng ở tỉnh Lỗ Đông, cho nên phụ huynh cũng hơi có năng lực ở thành phố Đông Nam. Hơn nữa những người đứng đầu có thể tùy tiện đưa con em mình vào, nhiều gia đình đều không phục.
Hơn nữa gần cuối kỳ thành tích của mỗi học sinh đều được gắn liền với thu nhập của giáo viên. Vì vậy giáo viên không muốn trì hoãn.
Nhưng vụ án không thể không làm, vị hiệu trưởng Trương kia mới bất đắc dĩ đồng ý.
Tuy nhiên, một yêu cầu đã được đưa ra để giảm thiểu tác động đến học sinh.
Nếu cần hỏi thì tất cả đều phải hoàn thành trong vòng một ngày hôm nay đồng thời phải có sự hiện diện của giáo viên trường học.
Đội trưởng Vương đồng ý, lặng lẽ dẫn người tiến vào khuôn viên trường. Chỉ có mấy người đội trưởng Vương mặc cảnh phục, đại đa số đều là thường phục.