Hơn nữa đội trưởng Hoàng này là người tương đối thực tế, Chu Hải đánh giá rất cao đặc điểm này.
Mở cửa xe bước xuống, Chủ nhiệm Bàng đã trông thấy bóng dáng Chu Hải và vội vàng chào đón anh với nụ cười xã giao mang tính tượng trưng.
“Chu pháp y, tôi nghe nói anh nhận chuyên án 6.10 phải không, thế nào rồi? Có manh mối gì chưa?”
Chu Hải khựng lại một lúc: “Cũng khá thuận lợi, tổ chúng tôi đang định đi họp chuyên án.”
Chủ nhiệm Bàng nghe vậy gật đầu và vỗ nhẹ vào cánh tay Chu Hải.
“Nếu có khó khăn gì phải báo cáo ngay, phá án là ưu tiên hàng đầu. Cậu vừa chân ướt chân ráo tới đây, nếu có chỗ nào vướng mắc cứ báo với tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ hỗ trợ cậu. Được rồi, cậu bận gì thì mau đi làm đi!”
Chu Hải không đáp lại lời của chủ nhiệm Bàng, chỉ cười nhìn ông ta đi lên lầu.
Xì!
Chu Hải cười khẩy, đây là kiểu thăm hỏi và quan tâm gì đây? Chẳng qua là muốn chế nhạo mình thôi! Nghĩ đến đây, Chu Hải gọi điện cho Bàn Tử và Tiểu Lương, mấy người lái xe đến Đội cảnh sát hình sự khu Đông Thành.
Lúc 9 giờ 15, ba người chạy tới văn phòng của đội trưởng Hoàng ở tầng hai, cửa phòng hé mở, ba người đẩy cửa bước vào. Thấy trên chiếc bàn dài là một chồng văn bản, giấy tờ chất cao như núi.
Trên bức tường gần cửa là một tấm bảng trắng, bên trên viết “Chuyên án 6.10 và phác hoạ của Chu Hải về hình ảnh hung thủ”, và còn dán trên đó một số bức ảnh chụp hiện trường.
Nghe thấy tiếng, đội trưởng Hoàng và một số điều tra viên ngẩng đầu lên: “Mau vào đi, quân cứu viện của chúng ta đến rồi.”
Bàn Tử ngông nghênh bước vào, lấy vai hích đội trưởng Hoàng một cái.
“Chúng ta cùng Chu pháp y qua đó xem. Mới sáng sớm chủ nhiệm Trung tâm Bàng đã thông báo với đội trưởng của chúng tôi là phải lấy việc phá án là ưu tiên hàng đầu, chịu khó hỗ trợ các anh. Bất ngờ chưa! Ngạc nhiên chưa?”
Chu Hải liếc nhìn Bàn Tử, vẫn là Bàn Tử hiểu hắn, hắn sẽ không nói ra những lời như vậy, cũng không nói được.
Đội trưởng Hoàng quay đầu lại và cười: “Tất nhiên là ngạc nhiên rồi!”
Việc Chu pháp y dựng lại hiện trường vụ án khiến tôi muốn nhiều hơn nữa!”
Hắn ta mời ba người ngồi xuống, chỉ lên chồng giấy tờ, tài liệu trên bàn rồi nói: “Nhìn thấy gì chưa? Đây là thông tin nhân viên của Công ty Bất động sản Khải Hoa mà chúng tôi lấy được tối qua. Cùng với thông tin nhân sự của các đơn vị có qua lại giao dịch, chúng tôi đã xác định được toàn bộ những người mà Bành Vũ Hoa quen. Tuy nhiên số lượng vẫn rất nhiều, hi vọng các cậu có thể giúp chúng tôi phân biệt. Dù sao, Chu pháp y cũng đã đưa ra những điểm đáng chú ý nhưng cuộc điều tra sơ bộ đêm qua của chúng tôi vẫn chưa tìm thấy thông tin gì có giá trị. Cái tên Bành Vũ Hoa này là kiểu người “Thỏ không ăn cỏ gần hang”, hắn có nguyên tắc riêng khi theo đuổi phụ nữ. Thật sự giống như mò kim đáy bể!”
Bàn Tử nhai kẹo cao su, xì mũi bất mãn, lẩm bẩm nói:
“Đội trưởng Hoàng, việc này anh phải gánh vác thôi! Trời đất ơi, không lẽ cứ để tình hình này kéo dài mãi sao?”
Chu Hải không nói gì, ngồi xuống và bắt đầu đọc kỹ.
Tiểu Lương thì đương nhiên là làm theo Chu Hải, sát lại gần Chu Hải cùng nhau đọc tài liệu.
Bàn Tử đặt chiếc hòm xuống, ngồi xuống một cách vô cùng miễn cường rồi cũng cùng đọc tài liệu.
Trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại tiếng lật giấy.
Chu Hải vừa lật tài liệu, vừa suy ngẫm lại về toàn bộ cuộc đời của người chết.
Công việc, cuộc sống, kết bạn, đúng rồi - còn nuôi cả chó nữa, nhìn bộ lông vàng óng ả của con chó, chắc hẳn là được chăm sóc thường xuyên.
“Đội trưởng Hoàng, con chó cưng của người chết được tắm rửa, chăm sóc ở đâu?”
Đội trưởng Hoàng thò đầu ra khỏi núi tài liệu.
“Điều tra cả cái này nữa ấy hả! Anh ta chăm sóc nó ở một bệnh viện thú cưng trước cổng vườn hoa Tân Thành Phố, dù sao anh ta cũng thường xuyên đi công tác nên thi thoảng còn phải đưa nó đến đó gửi nuôi.”
Chu Hải gật đầu, cầm hộp đựng hồ sơ thứ sáu lên, vừa mở ra thì mấy tấm ảnh theo khe hở rơi ra ngoài.
Chu Hải cúi người nhặt bức ảnh lên, nhìn bìa ngoài của hộp đựng hồ sơ. Đây là hồ sơ nhân sự của Công ty Bất động sản Khải Hoa của họ, hồ sơ này rất chi tiết, thậm chí có cả hoàn cảnh gia đình của từng lãnh đạo lớn. Những bức ảnh vừa rơi là kẹp ở trong này.
Đội trưởng Hoàng nghe thấy tiếng Chu Hải ở phía bên này liền đi tới xem ảnh.
“Đây là Tổng giám đốc Du - Chủ tịch hội đồng quản trị Du Ái Dân của họ. Trước đây tôi đã đọc những thông tin liên quan. Ông ta đã gần năm mươi tuổi mà chưa có con, vợ ông vẫn trẻ đẹp như vậy. Vợ của Tổng giám đốc Du - Lưu Tường, tuy là phụ nữ nhưng bà ấy không thể có quan hệ gì với Bành Vũ Hoa phải không? Hơn nữa, Lưu Tường này còn đang bận kiếm chuyện ly hôn với ông Du nào đó kìa!”
Mở cửa xe bước xuống, Chủ nhiệm Bàng đã trông thấy bóng dáng Chu Hải và vội vàng chào đón anh với nụ cười xã giao mang tính tượng trưng.
“Chu pháp y, tôi nghe nói anh nhận chuyên án 6.10 phải không, thế nào rồi? Có manh mối gì chưa?”
Chu Hải khựng lại một lúc: “Cũng khá thuận lợi, tổ chúng tôi đang định đi họp chuyên án.”
Chủ nhiệm Bàng nghe vậy gật đầu và vỗ nhẹ vào cánh tay Chu Hải.
“Nếu có khó khăn gì phải báo cáo ngay, phá án là ưu tiên hàng đầu. Cậu vừa chân ướt chân ráo tới đây, nếu có chỗ nào vướng mắc cứ báo với tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ hỗ trợ cậu. Được rồi, cậu bận gì thì mau đi làm đi!”
Chu Hải không đáp lại lời của chủ nhiệm Bàng, chỉ cười nhìn ông ta đi lên lầu.
Xì!
Chu Hải cười khẩy, đây là kiểu thăm hỏi và quan tâm gì đây? Chẳng qua là muốn chế nhạo mình thôi! Nghĩ đến đây, Chu Hải gọi điện cho Bàn Tử và Tiểu Lương, mấy người lái xe đến Đội cảnh sát hình sự khu Đông Thành.
Lúc 9 giờ 15, ba người chạy tới văn phòng của đội trưởng Hoàng ở tầng hai, cửa phòng hé mở, ba người đẩy cửa bước vào. Thấy trên chiếc bàn dài là một chồng văn bản, giấy tờ chất cao như núi.
Trên bức tường gần cửa là một tấm bảng trắng, bên trên viết “Chuyên án 6.10 và phác hoạ của Chu Hải về hình ảnh hung thủ”, và còn dán trên đó một số bức ảnh chụp hiện trường.
Nghe thấy tiếng, đội trưởng Hoàng và một số điều tra viên ngẩng đầu lên: “Mau vào đi, quân cứu viện của chúng ta đến rồi.”
Bàn Tử ngông nghênh bước vào, lấy vai hích đội trưởng Hoàng một cái.
“Chúng ta cùng Chu pháp y qua đó xem. Mới sáng sớm chủ nhiệm Trung tâm Bàng đã thông báo với đội trưởng của chúng tôi là phải lấy việc phá án là ưu tiên hàng đầu, chịu khó hỗ trợ các anh. Bất ngờ chưa! Ngạc nhiên chưa?”
Chu Hải liếc nhìn Bàn Tử, vẫn là Bàn Tử hiểu hắn, hắn sẽ không nói ra những lời như vậy, cũng không nói được.
Đội trưởng Hoàng quay đầu lại và cười: “Tất nhiên là ngạc nhiên rồi!”
Việc Chu pháp y dựng lại hiện trường vụ án khiến tôi muốn nhiều hơn nữa!”
Hắn ta mời ba người ngồi xuống, chỉ lên chồng giấy tờ, tài liệu trên bàn rồi nói: “Nhìn thấy gì chưa? Đây là thông tin nhân viên của Công ty Bất động sản Khải Hoa mà chúng tôi lấy được tối qua. Cùng với thông tin nhân sự của các đơn vị có qua lại giao dịch, chúng tôi đã xác định được toàn bộ những người mà Bành Vũ Hoa quen. Tuy nhiên số lượng vẫn rất nhiều, hi vọng các cậu có thể giúp chúng tôi phân biệt. Dù sao, Chu pháp y cũng đã đưa ra những điểm đáng chú ý nhưng cuộc điều tra sơ bộ đêm qua của chúng tôi vẫn chưa tìm thấy thông tin gì có giá trị. Cái tên Bành Vũ Hoa này là kiểu người “Thỏ không ăn cỏ gần hang”, hắn có nguyên tắc riêng khi theo đuổi phụ nữ. Thật sự giống như mò kim đáy bể!”
Bàn Tử nhai kẹo cao su, xì mũi bất mãn, lẩm bẩm nói:
“Đội trưởng Hoàng, việc này anh phải gánh vác thôi! Trời đất ơi, không lẽ cứ để tình hình này kéo dài mãi sao?”
Chu Hải không nói gì, ngồi xuống và bắt đầu đọc kỹ.
Tiểu Lương thì đương nhiên là làm theo Chu Hải, sát lại gần Chu Hải cùng nhau đọc tài liệu.
Bàn Tử đặt chiếc hòm xuống, ngồi xuống một cách vô cùng miễn cường rồi cũng cùng đọc tài liệu.
Trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại tiếng lật giấy.
Chu Hải vừa lật tài liệu, vừa suy ngẫm lại về toàn bộ cuộc đời của người chết.
Công việc, cuộc sống, kết bạn, đúng rồi - còn nuôi cả chó nữa, nhìn bộ lông vàng óng ả của con chó, chắc hẳn là được chăm sóc thường xuyên.
“Đội trưởng Hoàng, con chó cưng của người chết được tắm rửa, chăm sóc ở đâu?”
Đội trưởng Hoàng thò đầu ra khỏi núi tài liệu.
“Điều tra cả cái này nữa ấy hả! Anh ta chăm sóc nó ở một bệnh viện thú cưng trước cổng vườn hoa Tân Thành Phố, dù sao anh ta cũng thường xuyên đi công tác nên thi thoảng còn phải đưa nó đến đó gửi nuôi.”
Chu Hải gật đầu, cầm hộp đựng hồ sơ thứ sáu lên, vừa mở ra thì mấy tấm ảnh theo khe hở rơi ra ngoài.
Chu Hải cúi người nhặt bức ảnh lên, nhìn bìa ngoài của hộp đựng hồ sơ. Đây là hồ sơ nhân sự của Công ty Bất động sản Khải Hoa của họ, hồ sơ này rất chi tiết, thậm chí có cả hoàn cảnh gia đình của từng lãnh đạo lớn. Những bức ảnh vừa rơi là kẹp ở trong này.
Đội trưởng Hoàng nghe thấy tiếng Chu Hải ở phía bên này liền đi tới xem ảnh.
“Đây là Tổng giám đốc Du - Chủ tịch hội đồng quản trị Du Ái Dân của họ. Trước đây tôi đã đọc những thông tin liên quan. Ông ta đã gần năm mươi tuổi mà chưa có con, vợ ông vẫn trẻ đẹp như vậy. Vợ của Tổng giám đốc Du - Lưu Tường, tuy là phụ nữ nhưng bà ấy không thể có quan hệ gì với Bành Vũ Hoa phải không? Hơn nữa, Lưu Tường này còn đang bận kiếm chuyện ly hôn với ông Du nào đó kìa!”