• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Khương Vọng đỡ được đòn đầu tiên, nhưng bị bộ móng vuốt kia xát qua, xé rách một mảng thịt trên cánh tay trái hắn.

Máu ở đầu móng vuốt của oán quỷ là từ vết thương của hắn. Cũng may vết thương không lớn.

Ngay khi Khương Vọng bị tấn công và phản công, kiếm của Triệu Nhữ Thành cũng chuyển động!

Đệ Nhất Thức của Tử Khí Đông Lai Kiếm Sát Pháp chú trọng tốc độ, như vậy mới có thể công như lôi, thủ như điện. Thiên tử động nộ lôi đình, xuất chiêu trong chốc lát nhưng kinh động thiên hạ.

Con oán quỷ đó vẫn còn chưa kịp nếm thử miếng thịt được xé xuống, kiếm của Triệu Nhữ Thành đã đâm vào bụng nó.

Triệu Nhữ Thành cầm kiếm đâm xuyên vào thân oán quỷ. Vì sự chênh lệch của thể hình, trông giống như một con khỉ treo trên người.

Oán quỷ rú lên một tiếng vì đau đớn, nó đột nhiên cúi đầu.

Không ổn!

Triệu Nhữ Thành có chút hoảng sợ, một chân đá vào móng vuốt mà oán quỷ vung tới, lộn nhào trên không về phía sau, bỏ kiếm thoát thân. Oán quỷ đang định truy kích thì bóng dáng của Khương Vọng đã vụt qua trước mắt nó.

Tử Khí Đông Lai Kiếm - Sát Pháp Đệ Nhị Thức, mấu chốt ở chữ chuẩn.

Khương Vọng thân đã ở đằng xa, nhưng đạo kiếm quang đó đã vừa đúng lướt ngang mắt của oán quỷ.

Ngay sau đó, chất lỏng màu xanh đen như một thứ bùn nhão bị nổ tung. Oán quỷ phát ra một tiếng hét thảm thiết vô cùng. Sinh vật ban đầu thần trí vốn hỗn độn nhưng lúc này dùng con mắt phải còn lại với ánh mắt đầy hận thù chăm chăm nhìn Khương Vọng.

Nó không thèm che mắt bị thương, để mặc chất lòng màu xanh đen chảy ra, thân người vẫn còn thanh kiếm của Triệu Nhữ Thành cắm trên đó, chuôi kiếm lắc lư. Cứ để vậy, nó bước lớn lao về phía Khương Vọng.

Ở bên ngoài vòng chiến đấu xua đuổi đám du hồn, Lăng Hà trong lúc bận rộn vẫn bắn thanh kiếm của hắn ta cho Triệu Như Thành: "Đỡ lấy."



Triệu Như Thành tung người trên không nắm lấy kiếm của Lăng Hà, cả người giống như sao băng, tiếp tục bắn nhanh về phía lưng của oán quỷ. Nhát kiếm này đâm qua gáy, đầu kiếm xuyên qua cằm, cắm vào ngực của oán quỷ.

Oán quỷ gào thét móng vuốt tấn công về phía sau, bởi vì góc độ nên lần này chậm hơn trước. Vì vậy, Triệu Nhữ Thành đạp hai chân vào lưng nó định mượn lực rút kiếm rồi lui. Nhưng hắn ta chưa từng nghĩ thanh kiếm đó bị cơ bắp của oán quỷ kẹp chặt, nhất thời không rút ra được nên bị chậm lại.

Đúng lúc này, móng vuốt to lớn của oán quỷ phẫn nộ quét qua hắn, hất Triệu Nhữ Thành bay xa khoảng 4 5 mét, ngã vào lớp sương dày, không biết sống hay chết.

Nên biết là lúc này vẫn có vô số du hồn lang thang trong làn sương dày đặc.

Lúc này Khương Vọng ở phía đối diện, Lăng Hà thì vừa đưa kiếm xong vẫn đang quấn lấy đám du hồn, chỉ còn Đỗ Dã Hổ vẫn đang thủ ở trong vòng chiến đấu có cự li gần nhất. Hắn ta đã sớm không nhìn được nữa rồi. Chuyến đi này hắn ta vì trừ tà diệt ác, gột rửa càn khôn chứ quyết không phải vì vừa được bảo vệ vừa nhận Đạo Huân thậm chí trở thành gánh nặng mà tới.

Chỉ nghe thấy một tiếng gầm lớn giống như tiếng sấm. Toàn bộ khí huyết của Đỗ Dã Hổ bộc phát. Khí huyết trên người hắn ta như thực chất xung đến Thiên Linh, khoảnh khắc đó giống như Lang Yên[2].

[2] Lang Yên: khói báo động

Khí Huyết Lang Yên.

Chỉ khi Võ giả có khí huyết mạnh đến một mức nào đó mới có thể kích hoạt Khí Huyết Lang Yên. Kể cả đến Khương Vọng cũng không làm được điều này.

Và Đỗ Dã Hổ toàn lực bốc phát lần này đủ chứng minh mình không hề thua ai.

Hắn được bao bọc bởi một lớp Khí huyết chi lực, giống như mặc lên mình chiến bào sắc máu. Dùng tốc độ nhanh hơn bình thường vài lần, chỉ vài bước liền xông đến bên cạnh Triệu Nhữ Thành.

Sương mù nồng nặc cũng không cách nào che lấp được ánh sáng đỏ rực rỡ, lúc Triệu Nhữ Thành vừa bò dậy từ dưới đất, du hồn kia ùa tới dường như muốn bao phủ hắn ta.

Mà Đỗ Dã Hổ đã đến!

Thậm chí đều không cần tung ra động tác nào, tất cả du hồn gần đó đã bị lực lượng khí huyết nồng đậm trên người hắn ta ập đến nên nhao nhao tán loạn.



Đỗ Dã Hổ cực kỳ dứt khoát, trực tiếp nắm chặt cổ áo Triệu Nhữ Thành, mang hắn ta chạy về phía Lăng Hà.

Triệu Nhữ Thành bị trúng một vuốt của oán quỷ hung ác, khiến lòng đám huynh đệ nóng như lửa đốt, chỉ có bản thân hắn ta thì chẳng hề để ý đến rằng mình đã bị thương, giận dữ gào lên: "Này này, ta có thể tự đi được!"

Đỗ Dã Hổ mặc kệ, chạy được nửa đường mới ném Triệu Nhữ Thành ồn ào không ngừng về phía Lăng Hà, đồng thời quay người, hung hăng nện nắm đấm nồng đậm khí huyết tới oán quỷ.

Khoan nói Lăng Hà bay lên không tiếp được Triệu Nhữ Thành, chỉ nói nắm đấm của Đỗ Dã Hổ.

So với Tử Khí Đông Lai Kiếm, sở tu quyền pháp của hắn ta không đủ cao minh, cho dù là ở ngoại môn Đạo viện cũng không mấy nổi trội. Nhưng khi được Đỗ Dã Hổ sử dụng lại đặc biệt dữ tợn.

Một quyền này không phải tìm hở để tiến, mà là nhắm thẳng vào móng vuốt cực lớn của oán quỷ, lấy mạnh đối mạnh, lấy công đối công. Quả thực là cương mãnh vô cùng!

Thiết quyền được sức mạnh khí huyết như thực chất kia bao lấy cùng ầm ầm đụng mạnh vào cự trảo xanh đen, trong lúc nhất thời lâm vào thế giằng co.

Ngay lúc này, Khương Vọng lại thả người lướt qua, ánh kiếm lóe lên, đã cắt vỡ con mắt còn lại của oán quỷ.

"Lui!"

Khương Vọng đắc thủ liền lui xa, Đỗ Dã Hổ cũng thả người nhanh chóng thối lui.

Mà ở chỗ cũ, oán quỷ bị mù càng thêm cuồng bạo, đôi cự trảo điên cuồng cào loạn, tạo nên kình phong xao động bốn phía.

Đợi thế công của nó giảm bớt, Khương Vọng lại lần nữa khom người bay lên, trường kiếm xẹt qua một đường cong ưu mỹ trong không trung, tung bay trên móng vuốt của oán quỷ nhẹ nhàng như lá rụng, hầu như chẳng hề phát ra tiếng động nào. Nhưng ngay lúc tiếp xúc với móng vuốt sắc màu xanh đen của ác quỷ, nó bộc phát ra tiếng gào rít sắc bén không gì sánh bằng!

Tử Khí Đông Lai Kiếm Quyết sát pháp thức thứ ba, mạnh ở sự sắc bén!

Chỉ một kiếm, móng phải của oán quỷ đã bị chém đứt.

Khương Vọng không ham chiến, thậm chí, ngay khi vừa ra kiếm đồng thời cũng bắt đầu rút lui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK