Thi khí nồng đậm mà mãnh liệt trong nháy mắt vây quanh tới, lấp kín khứu giác. Loại thi khí đến trình độ này tuyệt đối không phải giết vài người, triệu hồi mấy cái hoạt thi liền có thể sản sinh ra, mà giống như là câu thông với một loại tồn tại tà ác nào đó.
Trương Lâm Xuyên ở sau lưng liếc qua tay cầm kiếm của Khương Vọng, xương ngón tay trắng nõn thon dài, trông sạch sẽ mà có lực.
"Khương sư đệ chuyên về kiếm thuật?" Hắn ta hỏi.
Khương Vọng quan sát hoàn cảnh bốn phía, cũng không quay đầu, chỉ đáp: "Khiến Trương sư huynh chê cười rồi, đạo của tiểu đệ tạm thời chưa thành, vẫn chưa tu tập đạo thuật, cũng chỉ có thể dựa vào kiếm thuật phòng thân thôi."
"Lúc ngoại môn bị tập kích, nghe nói Khương sư đệ cũng là một trong những người bị tập kích, lại có thể thong dong chạy trốn, có thể thấy bất phàm."
"Kỳ thật lúc đó cũng rất nguy hiểm, thực lực của yêu nhân kia mạnh hơn ta rất nhiều. May mà ta đánh động được đồng môn nên mới có thể thoát thân."
Bên cạnh viện có một cái chuồng chó được kiến dựng nên bằng ván gỗ, giờ phút này đương nhiên cũng trống rỗng. Ánh mắt Khương Vọng đảo qua, trong cả viện chẳng hề có vết máu nào.
"Tình huống nơi này có gì đó không ổn, sư đệ cẩn thận chút." Trương Lâm Xuyên nói.
"Tiểu đệ biết rồi."
Tiểu viện này có ba gian phòng, đối diện với cổng lớn chính là đại sảnh đang mở cửa. Một bộ thi cốt ngã sấp tại ngưỡng cửa, cũng không thấy máu thịt, chỉ còn xương khô. Từ quần áo trên người mà xem, có lẽ chính là nam chủ nhân của nơi này, thợ săn Đường Đại Ngưu.
Khương Vọng cẩn thận vượt qua cỗ thi cốt này, đi vào trong đại sảnh.
Bốn vách đại sảnh trống rỗng không trang trí thứ gì nhưng ở giữa lại đặt một chiếc bàn Bát Tiên, bốn chiếc ghế, trên bàn còn có một ít thức ăn thừa, được đậy kín bằng chiếc lồng bàn đan bằng tre.
Ở dưới chiếc ghế bên trái, chính là nữ chủ nhân của gia đình này đang nằm, chiếc váy vải thô kia có thể chứng minh.
Nhưng mà… Đồ ăn vẫn chưa biến chất, thi thể lại chỉ còn xương trắng.
Sống lưng Khương Vọng đầy lạnh lẽo, sự sợ hãi mơ hồ dâng lên khiến hắn gần như muốn rút kiếm. Nhưng dù sao cũng trải qua không ít lần vào sinh ra tử, hắn cố kìm chế bản năng, tránh khiến bản thân mất mặt trước Trương Lâm Xuyên.
"Những máu thịt này tuyệt đối không phải bị cắn nuốt, mà là tác dụng của một loại tà pháp nào đó." Trương Lâm Xuyên dùng một tay che khăn tay, tùy ý quan sát bốn phía, trong mắt chỉ có chán ghét chứ chẳng hề sợ hãi: "Hai người kia chết chưa lâu, nhưng máu thịt đều mất khiến manh mối bị chặt dứt không ít. Đệ đã từng giao thủ với tên yêu nhân tập kích ngoại viện kia, có nhìn ra được điểm nào quen thuộc không?"
Khương Vọng lắc đầu: "Hiện tại ta chỉ thấy hai cỗ thi cốt, không cách nào phán đoán. Chỉ là thi khí tràn ngập bốn phía này…"
"Sao?"
"Lúc ấy, ta bị đối phương thao túng thi thể công kích, từng trúng thi độc, là Đổng sư ra tay giải."
Trương Lâm Xuyên gật gật đầu, từ đầu đến cuối vẫn không hề buông lỏng chiếc khăn tay che miệng ra. Hắn ta bước thẳng đến gian phòng bên phải đại sảnh: "Chúng ta chia ra nhìn xem, nếu có biến thì nhớ báo cho ta."
"Được."
Trương Lâm Xuyên chính là tu sĩ nhập phẩm, Đạo Toàn trong Thông Thiên Cung có thể luân chuyển, tự sinh ra Đạo Nguyên. Khương Vọng chẳng có gì phải lo lắng cho hắn ta, liền lập tức cầm kiếm đi về phía căn phòng bên trái.
…
Căn phòng này…
Rất nhỏ.
Vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy một con ngựa gỗ nằm trên mặt đất. Con ngựa gỗ này vô cùng tinh xảo, bóng loáng, hiển nhiên đã tiêu tốn không ít tâm huyết của người chế tạo.
Cách ngựa gỗ không xa là một cái bàn thấp, trên đó có vô số loại đồ chơi nhỏ như: ná cao su, trống lắc...
Mà trên vách tường bên cạnh bàn, Khương Vọng nhìn thấy vật trang trí duy nhất ở này từ lúc đi vào đến giờ.
Đó là một bức vẽ nho nhỏ bằng vải, phía trên là mấy nét vẽ nghệch ngoặc của trẻ con, phác hoạ nên ba người.
Hai người hơi lớn dắt tay một người nhỏ, chạy ở trong một biển hoa.
Ở phía sau người nhỏ còn có một chú chó con gật gù đi theo.
Đây vốn là một gia đình hoàn chỉnh, cả một mùa xuân đã từng nở rộ ở nơi này.
Khương Vọng miễn cưỡng đi tiếp vào trong, thẳng đến phía trước chiếc giường nhỏ kia, nhìn thấy quần áo vải hoa rơi tán loạn.
Ánh mắt nâng lên, thế là hắn nhìn thấy bộ bạch cốt cuối cùng trong gia đình này.
Nho nhỏ, mảnh khảnh, yếu ớt, một khung xương cô độc bất lực.
Đó là một đứa bé gái từng được phụ mẫu coi như trân bảo, là tồn tại duy nhất ở trên đời này.
Hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Một cơn phẫn nộ không cách nào áp chế.
Trong nháy mắt khi Khương Vọng nhìn thấy bộ thi cốt nhỏ kia, cảm xúc kích động dâng lên chỉ trong thoáng chốc.
Chíu!
Âm thanh bén nhọn như xé gió đột nhiên lao tới.
Khương Vọng xoay cổ tay một cái, ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã đem cả kiếm lẫn vỏ đặt dọc ở sau lưng, vừa vặn ngăn trở vật bén nhọn đang lao nhanh đến kia, khiến nó phát ra âm thanh va chạm chói tai.
Khương Vọng thuận thế xoay người rút kiếm, hành động liền mạch. Hắn thoáng nhận ra vật đánh tới là một cái xương ngón tay trắng bệch. Đầu óc còn chưa kịp suy xét, thân thể đã xoay lại lần nữa theo bản năng.
Mà bộ xương trắng của đứa bé gái trên giường nhỏ kia đã bay vọt tới, đầu lâu há miệng, lao thẳng về phía Khương Vọng!
Khương Vọng không chút do dự đá vào đầu lâu một cước, đá bộ bạch cốt này lại về chỗ cũ. Sau đó trường kiếm xoay chuyển, chỉ trong nháy mắt, giống như một vệt chớp tím lượn trong phòng tối, cỗ thi cốt nho nhỏ kia đã bị chặt đứt các khớp xương, rơi lại trên giường như cũ, giống như chưa hề động đậy qua.
"Khẹc khẹc khẹc, tiểu đạo sĩ, hình như ta giết đứa bé gái này khiến ngươi rất phẫn nộ, nhưng vết tích tồn tại sau cùng của nó, lại bị chính tay ngươi huỷ diệt."
Thanh âm bén nhọn chói tai, như mờ như tỏ, không biết từ chỗ nào truyền đến.
Loại chướng nhãn pháp có thể che lấp hành tung này không phải là đơn giản, nói rõ kẻ địch trốn ở trong bóng tối đã sớm bố trí xong.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK