Người sáng suốt đều nhìn ra được, trấn Đường Xá rất thích hợp cho yêu nhân ẩn núp, manh mối cũng rõ ràng hơn. Theo Phương Hạc Linh, lần đầu tiên nhận được nhiệm vụ Bát phẩm này, gã đã chiếm được hời to rồi.
Lúc này Trương Lâm Xuyên lại nói với Lê Kiếm Thu: "Lê sư đệ, ta dẫn Khương Vọng được chứ?"
Lê Kiếm Thu bất động thanh sắc: "Được."
Kỳ thật chỗ đứng trước đó của bọn họ, chính là đã ngầm chấp nhận chia đường rồi. Khương Vọng cùng Lê Kiếm Thu quen thuộc một chút, mà Trương Lâm Xuyên cùng Phương Hạc Linh cùng xuất thân từ ba họ lớn.
Mặc dù không rõ vì sao Trương Lâm Xuyên không chọn Phương Hạc Linh có gia thế tương đồng với mình, nhưng Khương Vọng cũng không có quyền lựa chọn, lập tức liền hành lễ nói: "Vậy liền phiền phức Trương sư huynh."
Trương Lâm Xuyên cùng Lê Kiếm Thu đều có kinh nghiệm phong phú, chẳng mấy chốc đã phân phối xong nhiệm vụ, cũng chuẩn bị đầy đủ vài thứ cần dùng. Khương Vọng cũng tự giác bận trước bận sau hỗ trợ chuẩn bị.
Chỉ có Phương Hạc Linh đứng đực ra ở đó, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Gã ngược lại là có chút ý kiến muốn biểu đạt, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Trấn Đường Xá nằm tại phía bắc thành Phong Lâm, là một trong bảy trấn mà Ngụy Khứ Tật quản lý, cũng là thị trấn nhỏ nhất xa xôi nhất. Mặt sau trấn tựa vào dãy núi Kỳ Xương kéo dài nhiều dặm, dân trong trấn cũng là lên núi kiếm ăn, luôn lấy nghề thợ săn làm chính.
Đi trong trấn Đường Xá, thấy nhà cửa cũ kỹ, người đi đường thưa thớt. Người ngẫu nhiên đi ngang qua cũng đều có thần thái vội vàng, lông mày cau chặt. Đừng nói so với thành Phong Lâm, dù đem so với trấn Phượng Khê nơi mà Khương Vọng ra đời thì cũng kém xa tít tắp.
"Thôn làng gần trấn Đường Xá đều nằm dọc theo dãy Kỳ Xương, người nơi này lấy săn bắt mà sống, bình thường chỉ có mùng một, mười lăm mới có thể tụ tập trong trấn. Bây giờ không phải thời điểm chợ phiên, cho nên người đi đường thưa thớt."
Trước khi đến đã làm qua không ít công khóa, bởi vậy Khương Vọng có thể giải thích một chút với Trương Lâm Xuyên.
Cho dù lần này là Viện trưởng an bài sư huynh chiếu cố sư đệ, nhưng Khương Vọng biết rõ không thể nào trông cậy hết vào người khác được nên không dám lười biếng.
Cả đoạn đường này Trương Lâm Xuyên vẫn luôn giữ nụ cười hòa ái, không xa lánh cũng không quen thuộc, nhìn không ra quá nhiều cảm xúc.
Nghe lời Khương Vọng nói y cũng chỉ gật gật đầu, châ vẫn không ngừng bước về phía nơi xảy ra vụ án diệt môn kia.
Chuyến này của bọn họ đến tuy là đại biểu ý chí độc lập của Đạo viện, nhưng nếu không bàn bạc với quan phủ nơi này thì cũng không tốt. Bổ khoái của trấn Đường Xá là Đường Đôn đã chờ bọn họ trước cửa ra vào của hộ dân bị diệt môn này.
"Phu phụ Đường Đại Ngưu đều là người địa phương trấn Đường Xá bọn ta, ta cùng Đại Ngưu khi bé còn hay đánh nhau…" Nhìn ra được tên đại hán làn da ngăm đen, diện mạo bộc trực này khá là khổ sở, trong cặp trâu linh còn hiện ra tơ máu, đứng ở nơi đó liên tục chửi rủa: “Yêu nhân chó chết quá đáng hận rồi! Con mẹ nó! Con mẹ nó!"
Trương Lâm Xuyên liếc qua quần áo bổ khoái trên người gã: "Làm sao ngươi ở đây, bổ đầu của các ngươi đâu?"
"Bổ đầu bọn ta bận chuyện khác rồi." Đường Đôn hoàn toàn không phát giác được sự bất mãn của Trương Lâm Xuyên, lẩm bẩm nói: "Các ngươi về sau đều sẽ làm quan lớn, nhất định phải làm chủ cho bọn ta!"
"Thú vị, một trấn Đường Xá nho nhỏ, còn có chuyện gì quan trọng hơn so với đại án diệt môn này?" Trương Lâm Xuyên nở nụ cười khinh miệt, nhưng cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ khoát tay chặn lại câu chuyện liên miên của Đường Đôn: "Nói điểm chính, các ngươi điều tra ra được manh mối gì? Người của Tập Hình Ty tới đây đã nói thế nào?"
Đổng A đặc biệt phái người đến điều tra, chứng tỏ rằng ông không tin Ngụy Khứ Tật. Tương tự, người của Tập Hình Ty tránh mà không gặp, quan phủ bản địa của trấn Đường Xá cũng chỉ phái một bổ khoái không nhập lưu tới tiếp đãi, bấy nhiêu cũng có thể tưởng tượng là đang xảy ra chuyện gì.
Đường Đôn gãi đầu một cái: "Bọn ta… không có manh mối gì. Những đại nhân Tập Hình Ty kia tra được gì cũng không có nói cho bọn ta…”
Trương Lâm Xuyên thiếu chút nữa bị gã chọc tức đến bật cười, chẳng có chút manh mối mà ngươi còn đứng đây lải nhải cả nửa ngày!
Nhưng, dù sao y cũng là người có tu dưỡng không tệ, cố đè nén sự không vui nói: "Được rồi, vậy bọn ta vào xem một chút."
Đường Đôn nhanh chóng xé lớp giấy niêm phong trên cửa lớn xuống, rồi lấy chìa khoá, mở cái khóa to kia ra xong mới đẩy hai cánh cửa gỗ ra.
Khương Vọng chú ý thấy lớp giấy niêm phong này cũng không đơn giản, phía trên vẽ phù chú trấn tà. Hiển nhiên tu hành giả của Tập Hình Ty cũng dụng tâm bảo hộ hiện trường.
Mà khi lớp giấy niêm phong bị bóc xuống, cửa nhà mở rộng một luồng khí hôi thối xen lẫn mục nát nhanh chóng bay ra.
Khương Vọng cố nén sự khó chịu, dò xét khu nhà nhỏ này. Bên trong chỉ có vài thứ thợ săn thường dùng, đao săn, áo giáp, các loại cung tiễn, cũng có chút da thú, thịt xông khói, nằm tán loạn ở trong sân.
Một con chó săn chỉ còn khung xương nằm ở cửa chính. Từ tư thế mà xem, có lẽ là nó phát hiện người xâm nhập trước nhất, nhưng chỉ trong nháy mắt liền bị xử lý.
Khương Vọng quay đầu lại, Trương Lâm Xuyên đã dùng một cái khăn tay thêu phong lan bịt mũi miệng lại, lông mày nhíu chặt.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Khương Vọng, Trương Lâm Xuyên giơ giơ cằm về phía trước, phát ra âm thanh từ bên dưới khăn tay: "Không sao, vào đi."
Lúc này Đường Đôn đứng nghiêng ở cửa vào, có chút lúng túng: "Vậy ta… không đi vào. Nơi này, tà môn…"
Dù sao gã cũng chỉ là người bình thường nên Khương Vọng đương cũng không bắt buộc, liền gật gật đầu: "Cũng được."
Sau đó, hắn liền dẫn đầu, bước vào trong viện.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK