Dừng như không vui vì bị ngắt đoạn dòng suy nghĩ, cô gái váy đỏ mở to đôi mắt đẹp, thu lại ý cười: "Trước khi Đạo Tử xuất hiện, ngươi tốt nhất nên biết thế nào là khiêm tốn!"
Nam nhân có vẻ hơi khó chịu, hắn ta che mũi nói: "Diệu Ngọc! Cứ làm như tập kích Phong Lâm đạo viện không phải là ý của ngươi vậy! Bây giờ, khiến cho cả thành trở nên xôn xao, chỉ bất cẩn đôi chút thôi đại sự của chúng ta sắp thành lại bại đấy!"
"Người thì hiểu cái gì? Thế giới này quá lớn, bất ngờ quá nhiều! Ai có thể nghĩ rằng Tả Quang Liệt lại chết như vậy? Lại vừa đúng lúc phá hoại kế hoạch hiến tế của chúng ta. Bạch cốt dưới đáy sông Vong Xuyên đã trầm lắng quá lâu! Không thể để xảy ra bất ngờ nào nữa! Trong thành Phong Lâm bây giờ, Đổng A là cực kỳ quan trọng, chúng ta buộc phải xác định rõ thực lực và điểm mấu chốt của lão ta! Hi sinh là điều khó tránh. Bên cạnh đó... "
Cô gái váy đỏ có tên Diệu Ngọc liếm liếm môi: "Ngươi có biết, đám ăn mày trong cái đạo quán rách Hoàn Chân này không hề chết hết không? Ta ngửi thấy mùi rất quen thuộc ở Đạo viện thành Phong Lâm..."
Cái cảnh bẩn thỉu nơi đây khiến nam nhân càng khó nhẫn nại: "Việc chết sống của một tên ăn mày cỏn con cũng đáng để ta quan tâm?"
Lần này, Diệu Ngọc chỉ thờ ơ duỗi người một cái, lộ ra dáng vóc tuyệt mĩ: "Đồ ngu."
Nam nhân hơi híp mắt lại, vừa che dấu đi giục vọng lóe lên trong mắt: "Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhân của Đạo Tử mà hỗn xược như vậy. Giáo Môn ngàn năm nay, thánh nữ không thiếu, đợi Đạo Tử hiện thế, hắn muốn ngươi hay không, nhận ngươi hay không, vẫn phải xem xét lại."
"Hồng nhan bạch cốt, là hư không là ảo mộng. Ngươi nhìn không thấu sao?"
"Ha ha ha ha" Nam nhân cười xoay người bước ra phía ngoài đạo quán: "Ta nhìn thấu hay không, thì có liên quan gì, cũng chỉ là vậy thôi."
Một lúc lâu sau, trong cảnh yên tĩnh mà tàn tạ của ngôi đạo quán cũ, tiếng rì rầm tràn đầy mê hoặc cất lên, như ánh trăng trôi đi.
"Hắn sao có thể không yêu ta? Sao có thể bỏ ta? Ta trông từng đấy năm, đợi từng đấy năm ..."
Bên dòng sông chảy róc rách, một cậu bé nắm chặt thanh kiếm gỗ nhỏ trong tay, kiên quyết nhìn chằm chằm vào nam nhân tóc trắng đang ngự kiếm mà đến.
"Căn tính của ngươi rất tốt, muốn đi theo ta không?" Nam nhân tóc trắng nói.
Tuy cậu bé còn ít tuổi, nhưng làm sao có thể nhìn không ra quang cảnh rực rỡ ngày sau? Đang muốn mở miệng đồng ý thì nghe thấy một giọng nói cố chấp vang lên bên cạnh: "Đưa ta đi!"
Chủ nhân của âm thanh đó là bạn cùng chơi và cũng là đối thủ vừa bị cậu hạ gục trong trận "đấu kiếm".
Cậu nhận thức rõ sự cố chấp của người bằng hữu này, ví dụ như trong trận "đấu kiếm" hôm nay, cậu đã đếm không xuể là ván thứ bao nhiêu. Nhưng bạn cậu bé chỉ vì trước đó thua một trận mà nhất định khăng khăng đòi thắng lại mới thôi.
Cậu bé đang nghĩ, vậy chúng ta có thể cùng nhau tu hành.
Nhiều chi tiết cậu đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng cậu vẫn nhớ đôi mắt của nam nhân tóc trắng. Nó trong suốt như một dòng suối và thăm thẳm như bầu trời.
Nam nhân tóc trắng nhìn bọn họ bằng đôi mắt đó, nhìn hai đứa dính lấy nhau từ nhỏ, khóe miệng hiện lên nụ cười khó hiểu.
"Ta chỉ thu nhận một đệ tử." Nam nhân tóc trắng nói vậy.
Ông ta nhắc lại: "Hai người đều tốt, nhưng ta chỉ mang một người đi".
Cậu chỉ kịp nghĩ trong phút chốc thì ngay sau đó cậu đã bị đẩy xuống con sông nhỏ.
Bùm!
Tiếng nước bắn tung tóe.
Bạn của cậu, người bạn đã chơi với nhau từ thời đóng khố, vẫn chỉ đang là một cậu bé, vậy mà không ngần ngại đẩy cậu xuống nước!
Thông qua làn nước lăn tăn, cậu nhìn thấy "bạn" mình mặt không biểu cảm và ánh mắt không đổi của nam nhân tóc trắng.
Sau đó là một đạo kiếm quang trắng như sương vụt lên bầu trời.
Người bạn nhỏ của cậu và nam nhân tóc trắng được bao quanh bởi đạo kiếm quang hoa lệ đến lóa mắt đó, giống như một đạo sét đánh giữa trời quang, đến bất ngờ, mà đi cũng bất ngờ.
Giống như truyền thuyết về vô số tiên nhân vấn đạo, sượt qua vai những kẻ phàm trần thê lương.
Chỉ lưu lại thứ không thể buông bỏ, không thể tin tưởng, tỉnh dậy vô số lần từ giấc mơ nửa đêm!
...
Khương Vọng mở mắt ra, màn đêm đen kịt bao trùm xung quanh, cũng bao trùm lấy hắn. Trong ký túc yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng hít thở mang theo tiết tấu đặc biệt của Lăng Hà và Đỗ Dã Hổ.
Khương Vọng biết, bọn họ đang thực hành phương pháp thổ nạp cơ bản. Mặc dù cực cơ bản nhưng chỉ có đệ tử nội môn mới được dạy. Đó là một thuật pháp đặt nền móng cho Đạo viện trăm năm không đổi của Trang Quốc.
Việc tuyển sinh nội viện của Đạo viện thành Phong Lâm không có gì khiến hắn phải lo lắng, Lăng Hà, Đỗ Dã Hổ, Triệu Nhữ Thành đều đã trở thành tân đệ tử nội môn. Tên của họ được khắc vào ngọc điệp của đạo sĩ – cất giữ ở điện thờ.
Chỉ là trước khi đạo mạch hiển hiện thì chưa thể coi là đạo sĩ áo gai chính thức mà thôi.
Khai Mạch Đan ngàn vàng khó mua, cho dù Đạo viện ở thành Phong Lâm được quốc gia cung phụng cũng không thể phát miễn phí cho mỗi đệ tử được. Bọn họ với tư cách là nhóm đệ tử ngoại môn xuất sắc nhất được chọn vào nội môn, bình thường cũng phải trải qua một năm, tích lũy đủ công lao mới đủ tư cách nhận được Khai Mạch Đan.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK