Nhưng Phương Hạc Linh lại cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm, gã đường đường là kẻ có xuất thân từ ba họ lớn của thành Phong Lâm, đích thân đến xin lỗi Khương Vọng – một kẻ xuất thân nghèo khó, cho dù Khương Vọng không cảm ơn rối rít thì ít nhất cũng phải nên tỏ ra tôn trọng, quý mến gã mới đúng? Sao lại thờ ơ, lạnh nhạt đến vậy?
"Khương sư huynh vội gì vậy?" Phương Hạc Linh bước nhanh đuổi theo, vòng qua trước mặt đám người Khương Vọng, cười nói: "Quên nói với Khương sư huynh, hôm qua ta vừa uống Khai Mạch Đan, Đạo mạch đã ngoại hiển."
Gã cố gắng kiềm chế nhưng sự đắc ý thì vẫn bộc lộ.
"Rồi sao?" Khương vọng hỏi.
Phương Hạc Linh ngây người một chút rồi mới nói: "Trong kỳ tuyển sinh Nội viện này, chỉ có hai người chúng ta Đạo mạch ngoại hiển trước, nên thân thiết nhau hơn mới đúng."
Nói cho cùng vì tuổi còn nhỏ, nên dù đã được dạy lễ nghi từ bé, nhưng trong lời nói của gã vẫn thể hiện sự ngông cuồng tự mãn, giống như đang muốn nói: anh hùng thiên hạ chỉ có hai người là ngươi và ta.
Gã quả thực không vì chuyện của Phương Bằng Cử mà ghi hận Khương Vọng. Phương Bằng Cử không chết thì gã cũng chẳng có cơ hội như ngày hôm nay. Nếu không phải vì không muốn làm tổn hại đến uy phong của ba dòng họ lớn, giữ được suất tuyển sinh của Nội viện Đạo viện thành Phong Lâm thì cho dù cha gã gần như đã nắm chắc cái ghế tộc trưởng đời tiếp theo của Phương gia, thì cũng khó mà thuyết phục được gia tộc bỏ ra cái giá cực cao để mua Khai Mạch Đan.
Mà nếu không có được Khai Mạch Đan gã sẽ phải đợi đến năm sau mới được vào Nội môn, hoặc có thể năm sau cũng không chắc vào được. Suy cho cùng mỗi năm chỉ có 10 suất, cả thành Phong Lâm có biết bao cặp mắt chăm chăm nhìn vào? Nếu như gia tộc có người khác xuất sắc hơn gã, thì cha gã cũng chẳng thể nào thiên vị lộ liễu được, Phương Bằng Cử được đặt vào vị trí này trước đó chính là bằng chứng.
"Ồ."
Khương Vọng ồ một tiếng xong liền vòng qua Phương Hạc Linh, tự mình đi về phía trước.
Hắn đương nhiên biết Phương Hạc Linh là con trai của tộc trưởng tiếp theo của Phương gia, hậu duệ trực tiếp của ba dòng họ lớn. Hắn cũng biết là Phương Hạc Linh không có ý định gây mâu thuẫn với hắn – ít nhất là lức này, thậm chí vì duy trì thanh danh của Phương gia, gã ta đại loại cũng sẽ hòa nhã xưng huynh đệ với hắn.
Nhưng mà dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà Phương Bằng Cử - một người xuất sắc như vậy mà xin mãi không được một viên Khai Mạch Đan, khiến cho bản tính ngày càng trở nên cực đoan. Vậy mà khi gã mới chết được vài ngày, Phương Hạc Linh liền sở hữu Khai Mạch Đan? Người khác có thể không rõ Phương Hạc Linh ra sao nhưng kẻ làm huynh đệ với Phương Bằng Cử như bọn họ còn không rõ sao?
Chỉ cần gã có chút xuất sắc, thì ngày trước ở Phương gia làm gì đến lượt Phương Bằng Cử!
Cho dù Phương Bằng Cử chết vì vong ân bội nghĩa thì một tên công tử ca, một kẻ không biết trời đất là gì này liền có tư cách dẫm đạp gã sao?
Khương Vọng không phát tác tại chỗ đã là tương đối kiềm chế rồi.
Đám Lăng Hà, Đỗ Dã Hổ thậm chí từ đầu đến cuối còn không thèm nhìn gã ta.
Đoàn người bước đi, chỉ còn lại Phương Hạc Linh đứng im tại chỗ, nụ cười trên mặt cũng từ từ cứng lại.
Gã không nghờ rằng mình lại bị coi thường đế vậy.
Sau khi gã uống Khai Mạch Đan, Đạo mạch liền ngoại hiển, tiến thẳng vào Nội môn, không ngờ vẫn bị coi thường.
Gã nhớ đến khi mới vào Ngoại môn, gặp mấy vị này – nhân vật hàng đầu của ngoại môn ở bên ngoài Đạo viện, gã đã nhiệt tình bước tới chào đám bằng hữu của biểu ca, làm quen một chút.
Biểu ca của gã thậm chí còn không thèm nhìn gã, chỉ khoác vai mấy người này rời đi.
Cám giác hụt hẫng khi đó gã một khắc cũng chưa từng quên, vì vậy ngay sau khi khai mạch được củng cố, gã liền đến trước mặt đám người Khương Vọng.
Gã cũng không biết bản thân mình muốn chứng minh điều gì, nhưng ít nhất, đám người này phải nhìn gã một lần.
Vậy mà không có gì hết.
Rõ ràng mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng dường như vẫn không có gì thay đổi.
"Khương Vọng!"
Phương Hạc Linh hét lớn trong lòng.
Cho dù gã đã cố gắng hết sức để kiềm chế biểu cảm của mình, nhưng sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi.
[1] Thần tiếp tử khí, mộ dẫn đan hà: Sớm đón mây tía, chiều dẫn ráng hồng (ánh sáng đỏ buổi chiều).
…
Mặt trời cuối cùng cũng lặn ở phía tây, đất trời bước vào màn đêm như có tiếng thở dài quanh quẩn.
Bên trong Thông Thiên Cung, con giun đất [2] nhỏ đó cuối cùng cũng bơi qua một hành trình dài, phun ra một hạt Đạo Nguyên tròn trịa và đầy đặn
Khi mặt trời mới mọc và khi sắp lặn là thời điểm tốt nhất để tu luyện trong ngày. Trời nắng ấm mà không gay gắt, ấm áp và không gây tổn thương, đặc biết đối với những tu hành giả sơ cấp, nó có thể bảo vệ Đạo mạch rất tốt. Đã từng có nhiều trường hợp tu luyện vào chính ngọ, kết quả bị Thái Dương Chân Hỏa khuấy động Tâm hỏa, thân cháy mạch hủy.
Đây chính là cái gọi là sáng đón mây tím, chiều dẫn ráng hồng.
Ngay cả với thể chất luyện võ từ nhỏ của Khương Vọng, hắn cũng cảm thấy sức mạnh khí huyết đã bị ép tới một điểm giới hạn nào đó, nếu tiếp tục luyện sẽ bị tổn thương nguyên khí. Con giun đất ở trong Thông Thiên Cung cũng đã có chút ủ rũ.
Đương nhiên ở điểm giới hạn này thân thể cũng không có cảm giác yếu ớt. Đạo Nguyên chứa trong Thông Thiên Cung giống như những trái tim nhỏ bé, liên tục bơm sức mạnh.
Tất cả những điều này khiến Khương Vọng hiểu sâu sắc những lời được dạy khi hắn lên lớp, từ sức mạnh khí huyết đến sinh ra Đạo Nguyên, đây là một kiểu thăng hoa của sức mạnh, là tiền đề tại sao con người lại siêu phàm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK