Nói đến đây, Trương Lâm Xuyên quay đầu, như cười như không Khương Vọng: "Khương sư đệ, trên người đệ, có thứ gì thu hút bọn chúng?"
Khương Vọng không cách nào trả lời.
Trên người hắn đương nhiên là có bí mật, nhưng chỉ vẹn vẹn dừng ở chiếc chìa khoá kế thừa từ Tả Quang Liệt. Mọi cải biến đều phát sinh ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh, nên người trong hiện thực hẳn là vẫn chưa bị phát hiện ra mới đúng. Nhưng nếu không liên quan đến nó, lần thứ nhất hắn bị yêu nhân tập kích, hình như cũng là sau khi hắn tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh.
Hắn đang đắn đò làm sao lựa lời lừa gạt cho qua, Trương Lâm Xuyên bỗng nhiên đưa ngón tay ra, ngón giữa ngón áp út co lại, ba ngón còn lại duỗi ra, đối diện với Khương Vọng.
Mà hồ quang liền từ đầu ba ngón dựng thẳng lên vọt lên, hợp thành một tia sấm sét, thẳng hướng Khương Vọng mà đến!
Khương Vọng thậm chí còn không kịp phản ứng, tia lôi điện kia liền xẹt qua bên tai hắn, trực diện đụng vào một mũi tên độc đã bị nhuộm thành màu xanh sẫm, đánh nó rớt xuống.
Cho đến lúc này, trong tai Khương Vọng mới nghe được tiếng rít của mũi tên độc bỗng nhiên gia tốc trước đó, chóp mũi mới ngửi được mùi khét nghẹt của sợi tóc bị lôi điện kia xẹt qua.
"Chờ các ngươi lâu rồi!" Trương Lâm Xuyên nhảy lên từ trên lưng ngựa, tay phải vốn trống không giơ thẳng lên, bấm ra một đạo pháp quyết quái dị, một chiếc roi lôi điện được ngưng tụ từ không khí.
"Muốn chết dưới tay ta thì đến!"
Hắn ta điều khiển roi lôi điện, người như hùng ưng phác kích, phóng tới hướng kẻ tập kích ẩn bên trong cánh rừng bên trái quan đạo.
Hóa ra hắn ta đã sớm chuẩn bị, đồng thời nhất tâm nhị dụng, âm thầm bấm niệm pháp quyết, sớm đã chuẩn bị xong hai môn đạo thuật, vậy nên lúc này mới có thể nhanh chóng phản kích ngay khi kẻ địch vừa tiến hành tấn công.
So với vị sư huynh có kinh nghiệm chiến đấu phong phú này, Khương Vọng quả thực kém xa.
Lúc này phía rừng bên phải vang lên một âm thanh: "Kẻ địch khó chơi, chia nhau rút!"
Khương Vọng đang muốn đuổi theo Trương Lâm Xuyên lại bỗng dưng quay đầu!
Sao hắn lại không nhận ra âm thanh này được? Trong phòng đứa bé gái ở trấn Đường Xá, mặc dù chỉ đối thoại ngắn ngủi vài câu, nhưng đã đủ để khiến hắn khắc cốt minh tâm!
Viên Đạo Nguyên vốn nằm yên bên trong Thông Thiên Cung nổ tung, Khương Vọng quả quyết xông về hướng phát ra thanh âm kia.
Sống ở Trang quốc, hầu như chuyện đầu tiên mà tất cả người dân bình thường trước khi ra cửa phải nhớ kỹ là - chớ rời quan đạo.
Bởi vì, ngoại trừ phạm vi kiểm soát của thành trấn ra, bên ngoài quan đạo, đều là đất hoang. Đó là địa bàn hoạt động của dã thú, yêu thú, thậm chí cả hung thú.
Trương Lâm Xuyên đủ mạnh, cho nên hắn ta không để ý.
Khương Vọng muốn giết người, cho nên cũng không để ý.
Hắn được thấy qua máu tanh, thấy qua tàn nhẫn, nhưng dù cho là hung đồ ác nhất trên Tây Sơn, cũng sẽ không vung đồ đao đối với trẻ nhỏ. Đứa bé gái kia, vừa mới bắt đầu nhận biết thế giới này, mông lung, ngây thơ, hồn nhiên, cô bé vô tội biết bao.
Kiếm của Khương Vọng phát ra tiếng rung từ bên trong vỏ. Tựa hồ nó đã bắt đầu kích động, tựa hồ nó cũng biết bản thân mình nên bộc phát quang huy rực rỡ nhất trong cuộc đời.
Mười năm mài một kiếm, sương nhẫn (1) chưa từng thử. Hôm nay mang thị quân, ai có chuyện bất bình?
(1) Sương nhẫn: lưỡi dao lạnh giá
Keng keng keng keng keng.
Trong nháy mắt trường kiếm vọt ra, nó đã va chạm với vỏ kiếm hơn năm lần. Sau đó mới tuốt ra khỏi vỏ!
Kiếm như sao băng, người tựa giao long.
Một cây đại thụ gào thét đổ xuống đất, yêu nhân tà đạo trốn trên cây thả người lui gấp.
Trong lúc vội vàng nên Khương Vọng thấy không rõ khuôn mặt của kẻ đó, chỉ nhìn thấy được dưới mái tóc loà xoà của gã là một gương mặt gần như trắng bệch.
Đạo Nguyên bên trong Thông Thiên Cung, hết viên này đến viên khác nổ tung.
Khương Vọng chưa từng tiêu pha nhiều đến mức như vậy, hắn cảm thấy lực lượng toàn thân vô cùg sung mãn.
Trước khi ngưng tụ Đạo Toàn, mỗi khi tiêu hao một viên Đạo Nguyên chính là một bước thụt lùi trên tu hành.
Nhưng chỉ có như vậy, mới có thể giết người.
Hắn muốn chém tên yêu nhân này, như thế những phẫn nộ tích tụ kia mới có lối ra, như thế mới có thể thu được yên ổn cho tâm linh.
Tử Khí Đông Lai Kiếm, sát pháp thức thứ hai, mang theo một mảnh sương giá.
Yêu nhân mặt trắng liên tục lùi lại, gấp gáp bấm quyết, cánh tay phải nhanh chóng bành trướng, cơ bắp lồi ra ngoài, mạch máu nổi lên, đột nhiên đấm thẳng một quyền tới, đánh về phía sương giá.
Chỉ trong nháy mắt, kiếm của Khương Vọng đã giao kích với cánh tay phải của tên yêu nhân này hơn mười lần.
Lúc này Khương Vọng mới đột nhiên tỉnh ngộ, hắn phán đoán sai rồi! Đối thủ này rất mạnh! Chí ít là mạnh hơn hắn rất nhiều! Tuyệt đối không phải như phán đoán của hắn, là dựa vào bố trí nên tu vi chỉ mạnh hơn hắn đôi chút.
Nói một cách khác, nếu như, tại thời điểm tập kích ở trấn Đường Xá, tên yêu nhân mặt trắng này bộc phát toàn lực, Khương Vọng không dám chắc rằng bản thân mình lúc ấy có thể còn sống sót được hay không.
Nhưng trong lòng hắn cũng không hề có ý nghĩ lùi bước, trường kiếm lại chấn động, vang lên tiếng rít gào.
Tử Khí Đông Lai Kiếm Quyết, sát pháp thức thứ ba!
Ánh sáng chuyển qua, cánh tay phải của tên yêu nhân kia bị chặt đứt lìa!
"Đáng chết!!"
Yêu nhân mặt trắng gào thét, gã không nghĩ tới mình hơi không chú ý, liền bị thiếu niên liều mạng này bức đến tuyệt lộ.
Chân sau gã đột nhiên ngừng lại bay ngược lên một cây đại thụ trên đường, gã biết không thể lui nữa, nếu lui tiếp thì chỉ còn đường chết. Đường sống chỉ tới từ bên trong chém giết.
Lấy điểm tiếp xúc với chân sau gã làm trung tâm, cả cây đại thụ khô héo chỉ trong nháy mắt.
Sau đó từ trong cái miệng đang gào thét của gã phun ra một luồng sương mù màu xám, mang theo mùi mục nát cực kỳ mãnh liệt, tanh hôi gay mũi.
Thao túng sức mạnh sinh tử, đây là thuộc về đạo thuật U Minh!
Ánh kiếm nổ tung.
Đạo Nguyên thôi động ánh kiếm, ánh kiếm chém bay sương mù màu xám, Khương Vọng vọt thẳng ra từ bên tỏng!
Tử Khí Đông Lai Kiếm Quyết, sát pháp thức thứ tư!
Trong trấn Đường Xá để cho tên yêu nhân này chạy, là do hắn trở tay không kịp, không còn cách nào khác.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK