• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉnh lại vest một cách chỉnh tề, Đường Vu Dịch đứng trang nghiêm nhân tiện đợi nhà thiết kế bước vào trong. Tưởng chừng mọi thứ rất bình thường cho đến khi người con gái đó bước vào. Vu Dịch bị một phen cực kì sốc, ngoại hình của người này khá giống với người mà anh đang mong đợi gặp mặt trong suất thời gian qua. Những nét giản dị trước kia của cô, hình như đã không còn nữa rồi.

Cả hai nhìn qua đối phương. Đến ngay cả cô cũng bất ngờ. Mỗi người đều có một thay đổi riêng một chút về ngoại hình nhưng sao anh lại gầy hơn trước kia vậy nhỉ.

Hình như tất cả là do số phận sắp đặt, hai năm đã trôi qua vậy mà ngay khi về nước lại gặp mặt ngay người yêu cũ. Hiện tại, Tuệ Yên cũng không rụt rè e ngại đối diện với anh như trước kia. Chỉ là người quen, mối quan hệ cũng đã quá rõ ràng, đã không còn liên quan đến nhau nữa rồi.

- Tuệ Yên…là em?

Trước ánh mắt khó hiểu của anh, cô chỉ khẽ nở nụ cười. Hóa ra cơ sở mới này là do anh thành lập, vậy mà làm mình tưởng rằng là ai. Đây chỉ là quan hệ hợp tác, cũng nên nhanh chóng hoàn thiện xong giấy tờ.

- Chào Đường tổng, tôi là nhà thiết kế Jenol, không ngờ anh cũng biết tên thật của tôi. Chúng ta nên ngồi xuống rồi bàn qua dự án lần này nhỉ?

Thấy cô hiện tại đang cố tỏ ra xa cách, trong lòng anh cũng có chút khó chịu nhưng nghĩ lại cũng đúng. Cô ấy đâu có biết mình hiện tại rất muốn hoài giải, anh trong mắt cô hiện tại giống như người xa lạ, không biết một chút nào về nhau. Cứ để vậy một thời gian, sau khi xong việc kia thì bản thân sẽ từ từ theo đuổi lại Tuệ Yên.

- À đúng vậy, tôi xin lỗi vì tôi thấy cô rất giống với người mà trước đây tôi từng động lòng. Bây giờ tôi cũng mong được hòa giải nhưng cơ hội rất khó. Thôi không nói về chuyện đời tư nữa, xin mời cô ngồi xuống.

Lời nói này rốt cuộc là có ý ra sao, thật giống như thừa thãi. Bản thân anh có vợ mà còn tương tư đến người cũ, không phải khiến Nhu Mễ sẽ buồn ư. Điều này làm Tuệ Yên càng lúc càng thất vọng về anh.

Bàn qua dự án lần này, cả hai cùng nhất trí rồi hợp tác. Vu Dịch dường như càng lúc càng mất tập trung khi cô sắp sửa ra về, hiện tại phải tìm cách liên lạc với Tuệ Yên. Không nên có những hành động quá lỗ mãng, tùy tiện được.

Phía bên này, anh đang lo lắng bao nhiêu thì Lưu Tuệ Yên vô cùng bình thản. Hiện tại cô chỉ muốn xong việc rồi quay về, tránh giáp mặt anh nhiều lần.

- Cảm ơn Đường tổng đã hợp tác với dự án lần này của tôi. Cũng đã xong rồi, tôi xin phép về trước, tạm biệt anh.

- Khoan đã cô Jenol, không biết hiện tại cuộc sống của cô…

Tuệ Yên ngờ ngợ đoán được điều mà anh muốn hỏi, chỉ là không hiểu rằng lần này mình về nước dường như Vu Dịch có phần thay đổi nào đó. Cứ hỏi thăm bản thân mình như vậy không biết là có ý gì. Sự quan tâm này, cô thật sự không dám nhận. Tốt nhất như trước kia, anh vẫn tỏ ra khó chịu khi bản thân xuất hiện thì tốt hơn.

- Xin lỗi nhưng Đường tổng có nhất thiết cần biết đời tư của tôi không vậy? Dù sao chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp tác, vì vậy tôi xin phép không trả lời câu hỏi này.

Đeo lại túi xách, Tuệ Yên quay lưng rời đi để lại Vu Dịch chỉ biết đứng lặng. Đúng là tình trạng của anh thấy giống như câu nói có không giữ thì mất đừng tìm lại. Níu kéo chỉ là điều vô ích thôi ư, nhưng anh không muốn để mất người con gái ấy lần nữa. Lúc này, anh mới nhớ lại điều gì đó nên đã lại bàn làm việc lấy tấm thiệp.

___________________________________

Chỉ còn một chút nữa là ra chỗ để xe, lúc này Lưu Tuệ Yên cảm nhận dường như ai đó đang đuổi theo mình vì tiếng bước chân càng lúc cành vang lên thật rõ. Cô đang nghe máy cũng phải tạm thời tắt điện thoại lại để ngước nhìn xem kẻ đó là ai. Lại lần nữa, cô cảm thấy chán nản vì người này không ai khác chính là Đường Vu Dịch.

- Đường tổng? Sao anh lại đuổi theo tôi, có chuyện gì muốn nói ư? Nhưng hiện tại tôi đang rất bận, mong anh thông cảm cho.

Dù biết rõ lần này, khiến cô chấp nhận mình lần nữa là điều khó xảy ra. Anh cũng lưỡng lự với tấm thiếp cầm trên tay mình, cứ coi như đây là lần cuối cùng anh để cho Tuệ Yên phải phiền lòng. Sẽ không bao giờ chuyện này sẽ lập lại.

- Em đừng giả vờ không quen biết tôi nữa. Tôi đã biết hết chuyện năm đó vì sao em lại muốn tôi hiểu lầm rồi. Em còn nhớ cuốn nhật kí mà em đã đánh mất hay không?

Lưu Tuệ Yên vì câu nói của anh mà chợt nhớ ra quyển nhật kí ấy, hẳn nào cô tìm mãi mà không thấy hóa ra quả đúng là đã để quên tại nhà ông nội anh. Vậy là toàn bộ mọi chuyện mà bản thân đã viết trong đó Vu Dịch đã đọc được.

- Hình như tôi đã để quên, nhưng như vậy thì đã sao chứ? Vu Dịch à, hãy coi như duyên phận chúng ta đã lỡ đi. Anh đừng quên là anh đã có vợ rồi, hãy coi như khoảng thời gian đó là kỉ niệm đi. Hãy để nó trôi vào dĩ vãng.

Dù bây giờ có hóa giải hiểu lần đi chăng nữa thì giữa hai người cũng chẳng còn có thể quay lại. Bên cạnh đã có vợ, cô ấy hết mực yêu thương anh. Chỉ mong hiện tại, Vu Dịch hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình.

- Vậy ư, anh hiểu rồi. Là vì Nhu Mễ nên em không thể quay lại với anh sao? Nếu em không muốn nói rõ về chuyện chia tay thì thôi vậy. Đây là tấm thiệp cưới, cuối tháng này anh và cô ấy sẽ kết hôn.

Thật nực cười, nếu đã muốn cô đến đó thì tại sao phải mất công vờ như quan tâm mình như vậy. Thật là lòng dạ của anh không ai có thể đoán được. Cũng có thể anh muốn cả hai hóa giải nếu không thì anh sẽ kết hôn với người khác. Dù là nguyên do nào thì cứ để mọi chuyện diễn ra theo như sự sắp đặt từ trước sẽ tốt hơn cho cả hai.

- Cảm ơn Đường tổng đã mời, tôi chắc chắn sẽ đến dự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK