Việc tìm kiếm Lưu Tuệ Yên vẫn được anh theo dõi đều đặn. Ngày qua ngày, dường như đang có ai đó cố tình ngăn cản những manh mối mà Vu Dịch đoán được. Mọi thứ càng lúc càng trở nên công cốc, cứ vậy mà để cô ấy biến mất khỏi tầm mắt của mình ư. Anh chỉ đành bất lực với trò trốn tìm này, dù muốn níu kéo nhưng không thể nữa rồi.
Vu Dịch còn tìm gặp Lưu Mẫn lần nữa, dỗ ngọt cậu nhóc em trai của cô. Tuy nhiên nhóc ấy cũng cứng đầu nên không nói rõ ngọn nghành. Anh chỉ biết rằng cuộc sống hiện tại của cô vẫn rất ổn, Tuệ Yên đi theo học ngành mà cô yêu thích.
Nếu được như vậy, anh có lẽ nên mừng cho cô. Coi như lần này là một thử thách dạy cho bản thân phải biết trân trọng nếu cô ấy bên cạnh mình lần nữa. Nên lắng nghe tâm tư rồi mới hiểu được đối phương rõ hơn.
- Anh à, anh đợi em với. Em về cùng anh có được không?
Tại một buổi tiệc sinh nhật của bạn thân Trình Nhu Mễ, cô ta muốn anh đi cùng mình đến đó. Anh miễn cưỡng đồng ý và rồi bây giờ lại về sớm, Vu Dịch nói rằng bản thân có việc bận.
Dĩ nhiên trong lòng cô ta thật khó chịu, vừa lúc nãy bao nhiêu ánh mắt gưỡng mộ chĩa về phía hai người khiến Nhu Mễ không khỏi tự đắc. Lúc này anh lại về sớm bỏ lại mình ở đây thật mất mặt làm sao. Thái độ anh với lúc trước có vẻ thay đổi hơi một chút, có phần xa cách hơn.
- Anh có việc bận rồi, anh sẽ gọi trợ lý của em đón em về nhé. Anh thật sự xin lỗi em.
Không biết đây là cái cớ hay là sự thật. Nghĩ lại thì nếu anh bây giờ trở về thì bản thân sẽ không thiệt thòi. Sẽ có nhiều thời gian hơn với người ấy, cũng không mất mát là bao.
- Vâng, như vậy cũng được. Anh đi đường nhớ cẩn thận nhé, chồng yêu của em.
Đường Vu Dịch khẽ cười nhạt, sau cùng khi nhìn thấy Nhu Mễ vào trong thì anh ngồi trong xe quan sát. Anh vẫn chưa về vội mà lái ô tô của mình đậu ở một góc khuất, dường như trong đầu anh có tính toán nào đó.
Đồng hồ cứ tích tắc trôi, các vị khách càng lúc càng vơi dần đi, ai lấy về nhà của mình. Thoáng chốc tiếng nói cười rộn vang đã không còn, chỉ còn lại khoảng không gian yên ắng. Nhu Mễ lúc này mới chào tạm biệt bạn thân của mình rồi ra ngoài.
Thấy người đàn ông đang đứng dựa ở cửa xe phía trước mà Trình Nhu Mễ không khỏi vui mừng. Cô ta tiến lại rồi ôm chầm người đó. Bọn họ có vẻ khá thân thiết, người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là một cặp tình nhân. Họ còn trò chuyện được một lúc rồi mới về.
Từ đằng xa quan sát, Đường Vu Dịch ngồi trong xe không khỏi nhếch nhẹ nụ cười. Gương mặt lúc này thoáng chốc lạnh lùng, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn.
- Ồ, cô đúng là cho tôi một bất ngờ quá lớn rồi đấy. Cứ vui vẻ bên nhau đi, tôi sẽ cho hai người một khoảng thời gian dài hạnh phúc.
Đúng thật là nhìn bề ngoài là thế nhưng thật ra bên trong lại làm những hành động khiến bản thân anh phải nhận một cú sốc lớn. Có ai ngờ rằng đây là người phụ nữ mà ông nội anh yêu chiều muốn cô ta thành cháu dâu của mình. Vu Dịch cũng chưa muốn hành động ngay, cứ để đến lúc nào thích hợp.
___________________________________
*Hai năm sau.
Thời gian đúng là trôi qua thật nhanh, chúng cũng đã khiến cho một người đã thay đổi hơn rất nhiều. Bản thân đã dần tốt lên với con đường mà mình đã chọn lựa. Chỉ một khoảng thời gian như vậy, cuối cùng Lưu Tuệ Yên đã chính thức thiết kế được bộ đồ mà cô tự sáng tạo ra. Trong quá trình học tập, mọi người cũng đã dạy cho cô nhiều điều để bản thân trưởng thành hơn.
Thật bất ngờ, mẹ của Thường Quân muốn đưa mẫu của cô ra thị trường một lần. Ban đầu cô còn e ngại nhưng cuối cùng mọi thứ lại thành công hơn mọi đợi. Đó chính là mọi người đều ưa thích mặc chúng.
Tiếp tục với công việc này, bắt đầu cô cũng đã trở nên có tiếng hơn. Cái tên Jenol cũng đã được nhiều người biết đến với danh hiệu nhà thiết kế trẻ khá nổi trong thời gian gần đây.
- Đó, đúng là không làm ngoài dự tính của ta. Tay nghề con khá đạt. Nhìn xem những bộ trang phục mà con thiết kế này, chúng thật lập lánh làm sao Jenol ạ.
Hôm nay, tại một show diễn thời trang, Jenol vinh dự được làm khách mời với tư cách là nhà thiết kế. Khán giả có mặt tại đây cũng thầm khen, chúng quả là hài hòa và bắt mắt. Tôn nên những nét đẹp riêng của những người khi mặc chúng.
Người phụ nữ với chiếc đầm body màu vàng ánh kim, tóc xoăn nhẹ được buông xõa tự nhiên. Gương mặt với một lớp makeup nhẹ nhàng càng tôn nên sự xinh đẹp trong trẻo của cô. Mới bước đầu học hỏi mà giờ đây đã thành công thế này.
- Cảm ơn bác và cả anh Thường Quân nữa, tất cả đều nhờ bác và anh ấy nệ cháu mới được như hôm nay.
- Đúng là bác giúp cháu nhưng phải nhờ đến sự quyết tâm với tay nghề thì mới thành công được cháu ạ. À mà hình như cháu chuẩn bị về nước có đúng không?
Thời gian trước, vì bà thấy tay nghề của Tuệ Yên đã ổn định nên đã tạo điều kiện cho cô ra nước ngoài học hỏi. Cô bắt đầu từ đó thiết kế rồi ở đây đến tận bây giờ.
Cho đến vài ngày hôm nay, Tuệ Yên mới bắt đầu bàn chuyện trở về. Chắc chắn cô cũng đã cảm thấy nhớ nhà, dù đi xa và thành công đến đâu cũng vẫn nhớ ngôi nhà nhỏ của mình. Với quyết định của Tuệ Yên bà ấy đồng ý nhanh chóng.
- Vâng đúng vậy, cháu sẽ về thưa bác. Với lại sắp tới, cháu dự định sẽ hợp tác với một tập đoàn để thiết kế bộ trang phục mới.
Vu Dịch còn tìm gặp Lưu Mẫn lần nữa, dỗ ngọt cậu nhóc em trai của cô. Tuy nhiên nhóc ấy cũng cứng đầu nên không nói rõ ngọn nghành. Anh chỉ biết rằng cuộc sống hiện tại của cô vẫn rất ổn, Tuệ Yên đi theo học ngành mà cô yêu thích.
Nếu được như vậy, anh có lẽ nên mừng cho cô. Coi như lần này là một thử thách dạy cho bản thân phải biết trân trọng nếu cô ấy bên cạnh mình lần nữa. Nên lắng nghe tâm tư rồi mới hiểu được đối phương rõ hơn.
- Anh à, anh đợi em với. Em về cùng anh có được không?
Tại một buổi tiệc sinh nhật của bạn thân Trình Nhu Mễ, cô ta muốn anh đi cùng mình đến đó. Anh miễn cưỡng đồng ý và rồi bây giờ lại về sớm, Vu Dịch nói rằng bản thân có việc bận.
Dĩ nhiên trong lòng cô ta thật khó chịu, vừa lúc nãy bao nhiêu ánh mắt gưỡng mộ chĩa về phía hai người khiến Nhu Mễ không khỏi tự đắc. Lúc này anh lại về sớm bỏ lại mình ở đây thật mất mặt làm sao. Thái độ anh với lúc trước có vẻ thay đổi hơi một chút, có phần xa cách hơn.
- Anh có việc bận rồi, anh sẽ gọi trợ lý của em đón em về nhé. Anh thật sự xin lỗi em.
Không biết đây là cái cớ hay là sự thật. Nghĩ lại thì nếu anh bây giờ trở về thì bản thân sẽ không thiệt thòi. Sẽ có nhiều thời gian hơn với người ấy, cũng không mất mát là bao.
- Vâng, như vậy cũng được. Anh đi đường nhớ cẩn thận nhé, chồng yêu của em.
Đường Vu Dịch khẽ cười nhạt, sau cùng khi nhìn thấy Nhu Mễ vào trong thì anh ngồi trong xe quan sát. Anh vẫn chưa về vội mà lái ô tô của mình đậu ở một góc khuất, dường như trong đầu anh có tính toán nào đó.
Đồng hồ cứ tích tắc trôi, các vị khách càng lúc càng vơi dần đi, ai lấy về nhà của mình. Thoáng chốc tiếng nói cười rộn vang đã không còn, chỉ còn lại khoảng không gian yên ắng. Nhu Mễ lúc này mới chào tạm biệt bạn thân của mình rồi ra ngoài.
Thấy người đàn ông đang đứng dựa ở cửa xe phía trước mà Trình Nhu Mễ không khỏi vui mừng. Cô ta tiến lại rồi ôm chầm người đó. Bọn họ có vẻ khá thân thiết, người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là một cặp tình nhân. Họ còn trò chuyện được một lúc rồi mới về.
Từ đằng xa quan sát, Đường Vu Dịch ngồi trong xe không khỏi nhếch nhẹ nụ cười. Gương mặt lúc này thoáng chốc lạnh lùng, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn.
- Ồ, cô đúng là cho tôi một bất ngờ quá lớn rồi đấy. Cứ vui vẻ bên nhau đi, tôi sẽ cho hai người một khoảng thời gian dài hạnh phúc.
Đúng thật là nhìn bề ngoài là thế nhưng thật ra bên trong lại làm những hành động khiến bản thân anh phải nhận một cú sốc lớn. Có ai ngờ rằng đây là người phụ nữ mà ông nội anh yêu chiều muốn cô ta thành cháu dâu của mình. Vu Dịch cũng chưa muốn hành động ngay, cứ để đến lúc nào thích hợp.
___________________________________
*Hai năm sau.
Thời gian đúng là trôi qua thật nhanh, chúng cũng đã khiến cho một người đã thay đổi hơn rất nhiều. Bản thân đã dần tốt lên với con đường mà mình đã chọn lựa. Chỉ một khoảng thời gian như vậy, cuối cùng Lưu Tuệ Yên đã chính thức thiết kế được bộ đồ mà cô tự sáng tạo ra. Trong quá trình học tập, mọi người cũng đã dạy cho cô nhiều điều để bản thân trưởng thành hơn.
Thật bất ngờ, mẹ của Thường Quân muốn đưa mẫu của cô ra thị trường một lần. Ban đầu cô còn e ngại nhưng cuối cùng mọi thứ lại thành công hơn mọi đợi. Đó chính là mọi người đều ưa thích mặc chúng.
Tiếp tục với công việc này, bắt đầu cô cũng đã trở nên có tiếng hơn. Cái tên Jenol cũng đã được nhiều người biết đến với danh hiệu nhà thiết kế trẻ khá nổi trong thời gian gần đây.
- Đó, đúng là không làm ngoài dự tính của ta. Tay nghề con khá đạt. Nhìn xem những bộ trang phục mà con thiết kế này, chúng thật lập lánh làm sao Jenol ạ.
Hôm nay, tại một show diễn thời trang, Jenol vinh dự được làm khách mời với tư cách là nhà thiết kế. Khán giả có mặt tại đây cũng thầm khen, chúng quả là hài hòa và bắt mắt. Tôn nên những nét đẹp riêng của những người khi mặc chúng.
Người phụ nữ với chiếc đầm body màu vàng ánh kim, tóc xoăn nhẹ được buông xõa tự nhiên. Gương mặt với một lớp makeup nhẹ nhàng càng tôn nên sự xinh đẹp trong trẻo của cô. Mới bước đầu học hỏi mà giờ đây đã thành công thế này.
- Cảm ơn bác và cả anh Thường Quân nữa, tất cả đều nhờ bác và anh ấy nệ cháu mới được như hôm nay.
- Đúng là bác giúp cháu nhưng phải nhờ đến sự quyết tâm với tay nghề thì mới thành công được cháu ạ. À mà hình như cháu chuẩn bị về nước có đúng không?
Thời gian trước, vì bà thấy tay nghề của Tuệ Yên đã ổn định nên đã tạo điều kiện cho cô ra nước ngoài học hỏi. Cô bắt đầu từ đó thiết kế rồi ở đây đến tận bây giờ.
Cho đến vài ngày hôm nay, Tuệ Yên mới bắt đầu bàn chuyện trở về. Chắc chắn cô cũng đã cảm thấy nhớ nhà, dù đi xa và thành công đến đâu cũng vẫn nhớ ngôi nhà nhỏ của mình. Với quyết định của Tuệ Yên bà ấy đồng ý nhanh chóng.
- Vâng đúng vậy, cháu sẽ về thưa bác. Với lại sắp tới, cháu dự định sẽ hợp tác với một tập đoàn để thiết kế bộ trang phục mới.