• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay quả là ngày không được vui, cố gắng để bản thân thật ổn để có tinh thần ổn định làm việc vậy mà giờ đây mọi thứ dường như đổ sông đổ bể.

Tâm trạng của Lưu Tuệ Yên lúc này rất hỗn loạn, chính mối tình đầu đã cướp sự trong trắng của cô. Coi bản thân như công cụ để anh trả thù chỉ để cho Trình Nhu Mễ được vui. Đúng như một câu nói mà Tuệ Yên được nghe qua, người mình yêu sâu đậm cũng chính là người làm cho mình đau khổ nhất.

Trong lòng đã tỉnh ngộ hẳn, đã bảo cố gắng quên đi anh để rồi vì một chút tình cảm còn xót lại vừa khiến mình dằn vặt vừa khiến bản thân thất vọng thế này. Mọi chuyện đã lỡ, không thể sửa lại. Tốt nhất từ giờ về sau, mong sao Đường Vu Dịch đừng xuất hiện trong cuộc đời của cô nữa. Đã là tình cũ, xin đừng tìm gặp.

Đâu còn những lời ngọt ngào như trước, cách cư xử trước kia của anh thoáng chốc làm Tuệ Yên bồi hồi nhớ lại. Anh chưa bao giờ để cô bị tổn thương, luôn dịu dàng nâng niu. Đợi đến khi cả hai chấm dứt mối quan hệ thì anh luôn tìm cách dày vò rồi tìm gặp. Xem ra, cô suy nghĩ quá đơn giản rồi nên bây giờ mới thật bất ngờ là sao.

* Meo, meo...

- Nào, ngoan, ông chỉ bế con tý thôi không làm gì đâu.

Thoáng chốc tiếng mèo con ở đâu đó quanh đây vọng ra trên con đường mà cô đang đi. Quả đúng như thế, phía trước đang có một ông lão đang bế một con mèo trắng. Hình như bé mèo không có thiện cảm với ông, nó cứ dãy dụa rồi kêu lên.

Cuối cùng, khi thành công thoát khỏi vòng ôm của ông lão, con mèo trắng chạy thật nhanh về phía trước khiến ông không thể đuổi theo. Vẻ mặt ông lúc này không mấy được vui.

- Trời ạ, ta đã bảo chỉ bế một xíu thôi mà, ai bảo con đáng yêu chết đi được.

Hình ảnh đó thoáng chốc làm Tuệ Yên phì cười, thật là đáng yêu làm sao. Ánh mắt cô lúc này vô thức nhìn lên trên, ngay chỗ cạnh tầng hai nơi mà ông lão đang đứng có hai đứa trẻ đang vui đùa. Đứa bé gái dựa vào lan can, không hiểu sao lúc này khuỷu tay của bé vô tình chạm vào chậu hoa làm chúng dịch lùi về sau và rơi xuống.

Thật là làm Tuệ Yên thót tim, ông lão vẫn còn đứng ở đó. Tình huống càng trở nên nguy hiểm, cô chạy thật nhanh rồi đẩy ông ấy ra xa.

- Ôi chậu hoa, cẩn thận ông ơi ông lùi ra đi...

*Choang.

Chậu hoa vỡ tan tành, trên lầu bé gái nhìn thấy cảnh đó thì không khỏi tái mặt, hai đứa chạy thật nhanh vào nhà. Thiết nghĩ lần này chắc chắn mẹ sẽ rất giận cho mà coi.

Phía bên này, ông lão giận mình vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy rằng chậu hoa từ đâu rơi xuống mà trước đó có may mắn một cô gái chạy lại giúp không thì đầu của mình sẽ bị thương.

- Xin lỗi vì con đã đột ngột đẩy ông như vậy ạ.

Tuệ Yên xin lỗi người trước mặt, ông ấy thấy vậy liền mỉm cười. Nhờ cô nên bản thân ông mới không bị sao cả thì làm sao mà lỡ trách móc cơ chứ, thật là lễ phép mà.

- Không sao đâu cháu, ông cũng không ngờ là chậu hoa lại rơi xuống như thế. Cảm ơn đã giúp ông nhé.

Lúc này, có một người đàn ông từ cửa hàng bước ra, trên tay còn cần một túi đồ đựng thứ gì đó. Thấy ông lão đứng một chỗ cùng với cô gái mà anh ta không khỏi ngớ người.

- Lão gia, sao người lại đứng đây vậy, tôi tưởng ngài vẫn ngồi ở trong xe.

Ông ấy nghe xong không khỏi chau mày khó chịu, thật là nhiều chuyện. Ngồi trong xe hay ra ngoài thì là quyền của mình cớ sao phải hỏi cơ chứ.

- Thì cậu vào trong mua đồ, tôi ở trong xe ngó ra ngoài thấy chú mèo trắng đứng ở đây đáng yêu quá nên tôi mới ra ấy chứ. Thằng cháu nghịch tử kia cứ bảo nuôi động vật trong nhà rất phá phách, tôi nếu mua chắc chắn thằng nhóc đó sẽ lải nhải cho mà coi.

Phúc chốc, miệng Lưu Tuệ Yên không nhịn cười được. Tuy ông đã có tuổi nhưng rất còn mê hoặc bởi những chú mèo nhỏ, sẵn sàng gặp chúng là sẽ ẵm để cưng nựng. Vì cháu của ông ấy không thích nên ông cũng đành chiều theo ý.

- À vậy ạ, nhân tiện đây xin chào cô nhé, không biết cô là ai thế nhỉ?

Chưa kịp để Tuệ Yên đáp lời thì ông lão bên cạnh bỗng xen ngang.


- Đây là một cô gái tốt bụng đã giúp tôi, không thì xít nữa tôi mẻ đầu rồi. Một lần nữa xin cảm ơn cháu nhé, cũng không còn sớm nữa ta về trước đây, tạm biệt!


" Haiz xinh đẹp và tốt bụng thật đấy, ước gì ta có hai đứa cháu trai thì tốt. Chỉ tiếc rằng thằng nhóc Vu Dịch sắp đính hôn với con bé Trình Nhu Mễ rồi".


Dòng suy nghĩ quẩn quanh trong đầu, ông lão ngay sau đó nhanh chóng vào xe. Cửa đóng lai, ôtô bắt đầu di chuyển hòa theo dòng phương tiện đang đi lại. Lúc này chỉ còn mỗi Tuệ Yên đứng ở đó quan sát, cô cứ có cảm giác quen thuộc với ông lão vừa rồi. Gương mặt của kia, rất giống với người đó.


Chưa để Lưu Tuệ Yên về vội, người nhà của cô bé vừa nãy chạy ra ríu rít xin lỗi vì chuyện sơ ý kia. Cũng không nên làm lớn chuyện nên cô chấp nhận lời xin lỗi, chỉ dặn dò bé con lần sau hãy cẩn thận hơn. Ba người họ nghe xong liền gật đầu đồng ý.


- Tôi cảm ơn cô, lần sau tôi sẽ để chậu hoa vào một nơi khác. Con à, lần sau con cũng không nên đùa nghịch ở lan can như thế nghe chưa.





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK