• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình cờ thật, Hạ Thường Quân sau khi đưa tiễn Tuệ Yên tại sân bay thì đến tối anh lại ghé vào đây một chút. Được một lúc, anh để ý thấy rằng Vu Dịch cũng ở nơi này. Cuộc trò chuyện của hai người anh cũng loáng thoáng anh có nghe qua được.

Bộ dạng đau lòng của Vu Dịch khiến anh cảm thấy thật hả dạ, lúc có được không biết quý trọng. Gặp lại thì luôn châm biếm cô ấy, giờ đây muốn tìm lại Tuệ Yên thì quả là nực cười.

Điều ngăn cản cô ấy theo đuổi con đường thiết kế lúc này đó chính là vướng mắc về tình cảm nam nữ. Tốt nhất để Tuệ Yên từ từ buông bỏ. Từ giờ đến lúc đó, anh không cho phép Đường Vu Dịch tìm kiếm Tuệ Yên mà làm phiền.

- Là anh đúng không, anh đưa cô ấy đi đâu rồi. Tôi nói trước cho anh biết, anh có ý định nào với cô ấy thì đừng có trách tôi không biết chừng mực. Việc gì tôi cũng dám làm đấy.

Vu Dịch vì tức giận mà không kiểm soát được bản thân, vừa nhắc đến cái tên này thì ngay tức khắc anh ta xuất hiện. Không biết Thường Quân có phải là người đã đưa Lưu Tuệ Yên rời đi hay không. Mục đích anh ta làm chắc chắn không phải là tốt, anh còn thấy dường như Thường Quân có tình ý nào đó đối với cô gái của mình.

Trái lại gương mặt không mấy thiện cảm của anh, Hạ Thường Quân lại nhếch nhẹ nụ cười vô tư. Tuy nhiên, bản thân hơi khó chịu vì có phần quần áo đang nhăn nhún lại, là do bàn tay Vu Dịch đang nắm chặt lấy cổ áo.

- Đường tổng à, anh có vẻ uống say rồi suy đoán linh tinh rồi. Tôi có quen biết cô ấy nhưng chuyện của Tuệ Yên tôi cần phải quan tâm làm gì? Giúp đỡ một người không thân thiết có vẻ quá nực cười sao. Chỉ trách anh đang quá tưởng tượng mà thôi, còn mau buông tôi ra.

Hành động này của Vu Dịch đã thu hút một vài người để ý. Anh có vẻ không để hình tượng, lỡ đâu có người cung cấp cho báo chí thấy rằng hai vị CEO vì một cô gái mà cãi nhau to tiếng thì lại không hay.

- Xin lỗi Hạ tổng, Vu Dịch đang say nên nghĩ lung tung mà không kiểm soát được hành động. Cậu mau bỏ tay ra đi, có gì thì từ từ nói chuyện.

Lời người ấy nói cũng có vẻ là có lý, Đường Vu Dịch nghe xong khẽ thả lỏng rồi buông hẳn. Mọi chuyện phải được điều tra kĩ càng, hỏi xuông như vậy có rất nhiều lý do để biện minh. Chưa biết chắc rằng Thường Quân là người đã đưa Tuệ Yên đi. Đợi đến khi bản thân nắm bắt được, còn sợ gì không tìm được cô.

- Xin lỗi nhé, tôi quả hơi lỗ mãng. Có chắc rằng mọi thứ giống như lời anh nói hay không?

- Dĩ nhiên là phải, về việc tôi đi ngang qua đây bị nhắc đến tên nên tò mò thôi. Đường tổng làm tôi bất ngờ rồi đấy. Cũng muộn rồi, anh về đi kẻo Trình tiểu thư lại lo.

Anh và Thường Quân sau đó cũng chào hỏi qua loa rồi ai lấy đều trở về chỗ cũ của mình ngay từ đầu. Nhìn qua, quả thật Vu Dịch thấy anh ta rất đáng nghi, nhưng muốn Thường Quân thừa nhận chuyện mà đã làm thì quả là khó.

- Cứ từ từ, dù giấu kĩ cô ấy đi thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ tìm lại được mà thôi.

Tiếng nhạc xập xình của quán vẫn rộn vang đều đều, tại một góc khuất của bar Ticeding, người đàn ông khẽ lới lỏng cà vạt của mình. Bề ngoài bản thân vẫn bình thả nhưng trong lòng vẫn có cảm giác nào đó thật khó chịu. Không phải Vu Dịch đã căm hận Lưu Tuệ Yên rồi hay sao, bây giờ còn cố tỏ ra nhung nhớ. Chỉ sợ một điều rằng, Tuệ Yên sẽ bị lời đường mật ấy khiến bản thân muốn quay lại.

Nhạc chuông vẫn kéo dài, dãy số mà mình đang gọi đến có vẻ như đang bận. Mãi đến cuộc thứ hai, người đó mới bắt máy.

- Alo Tuệ Yên, mọi thứ ổn thỏa hết rồi chứ? Vừa rồi anh có chạm mặt Vu Dịch, hắn ta dường như rất muốn tìm em. Liệu rằng có phải là đang nhung nhớ em hay không đây? Yên tâm đi, anh không để lộ cho hắn biết em đang ở đâu đâu.

- Đường Vu Dịch ư? Kệ anh ta đi anh, em muốn bản thân không bao giờ gặp lại Vu Dịch lần nữa. Anh ta là đang muốn Nhu Mễ hiểu lầm rằng vẫn còn tính cảm với em khiến cô ấy càng ngày càng căm ghét em hơn thôi.

Thường Quân khẽ gật đầu, cô ấy không hiểu ý tốt của Đường Vu Dịch nên mới hiểu lầm sang ý khác. Mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên, bản thân không làm gì cả nhưng vẫn khiến cô muốn cắt đứt liên lạc để quên đi người yêu cũ.

- Ừm, anh cũng nghĩ vậy.

" Vu Dịch à, hối hận cũng không thể thay đổi được tình thế đâu. "

________________________________

Dạo này vì thực hiện được mong muốn bấy lâu nay nên tinh thần của Lưu Tuệ Yên khi học ngành thiết kế rất tốt. Cô cũng tiếp thu học hành rồi miệt mài vẽ, mẹ của Thường Quân còn rất dễ gần và thân thiện cho nên cô cũng không cảm thấy lo lắng. Tuệ Yên rất vui vẻ mà không hề biết rằng vẫn còn một người lục tìm mình khắc nơi, cố gắng liên lạc với cô.

- Cháu à, chỗ này có vẻ phần vai hơi lệch rồi. Trông bộ trang phục này không được ưng mắt cho lắm, cháu sửa lại nhé.

Sau khi học xong phần lý thuyết thì Tuệ Yên có bài thực hành. Cô mỉm cười rồi cũng sửa lại, ở đây cô cũng đã dần quen được bạn bè nên bản thân cũng không cảm thấy buồn chán.

- Dạ, vâng.

Lớp học diễn ra rất sôi nổi. Cho đến khi giờ tan học, vì cùng khu trọ cho nên cô và mẹ của Thường Quân có đi về cùng đường. Hai người họ cũng đã dần trở nên thân thiết.

- Tuệ Yên, ta rất kì vọng ở cháu đấy, cháu học và tiếp thu rất tốt những lời mà ta chỉ dạy. Đúng là con trai của ta rất có mắt trong việc chọn bạn gái tương lai.

Câu nói trêu của bà ấy khiến cô không khỏi cười gượng, làm sao chuyện đó có thể xảy ra. Cô chỉ coi Thường Quân như người anh trai của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK