• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe đến câu này, không hiểu sao anh nổi da gà. Dường như mỗi lần Nhu Mễ hay tỏ ra đáng yêu, anh thật sự rất chối mắt. Tuy vậy nhưng giờ đây mình đã thừa nhận tình cảm với cô ta thì làm sao lại tỏ ra khó chịu vì bộ dạng này cho được.

- Ừm, anh sẽ thường xuyên gọi cho em mà. Nào, chúng ta lên xe thôi nhé, sắp đếm giờ bay rồi.

- Dạ vâng, thưa chồng tương lai của em.

Đợi đến khi cả ông nội và Trình Nhu Mễ lên xe, anh mới bắt đầu đóng cửa. Ngay lúc đó, đột nhiên Vu Dịch cứ cảm thấy có cái gì phía sau nên đã quay lại.

Mọi thứ vẫn vậy, chỉ toàn là cảnh vật chứ không lấy một bóng người. Thiết nghĩ bản thân đã suy nghĩ nhiều và hay đề phòng rồi, làm sao lại có ai theo dõi lúc này.

Đợi đến khi chiếc xe bắt đầu di chuyển rồi hoàn toàn rời khỏi, Lưu Tuệ Yên mới bắt đầu từ trong nhà bước ra. Đồ đạc cô đã sắp xếp xong, giờ đây cô ra ngoài sân chuẩn bị dọn dẹp thì lại bắt gặp cảnh tượng một người đàn ông cùng với chiếc xe con đã ở đó từ bao giờ.

Bóng dáng này thật sự rất quen thuộc, dường như thoáng qua thật sự rất giống người ấy. Đến khi anh ta quay lại thì Tuệ Yên hốt hoảng mà lấp ở một chỗ nào đó.

- Vừa nãy là, có phải là Đường Vu Dịch hay không? Thật sự ông ấy có quen biết anh ta hay Vu Dịch chính là người thân của ông?

Trước kia, khi hai người vẫn còn đang yêu nhau. Tuệ Yên chỉ biết rằng Vu Dịch có ông nội nhưng ông ấy đang đi du lịch ở một đất nước khác mà cô chưa từng biết mặt. Anh cũng không hay có tấm ảnh chụp hình của ông.

Rồi đến khi cả hai chia tay, ông của anh cũng chưa về. Mọi tin tức hay mọi thứ thuộc về anh cô cũng dần dần không còn để ý đến chúng. Giờ đây nếu trùng hợp rồi để chạm mặt nhiều như vậy, Tuệ Yên cũng không biết nên đối diện với thực tại ra sao.

______________________________

Qua vài câu lời chào, Nhu Mễ phải nán lại mãi rồi mới luyến tiếc xách vali rời khỏi chỗ ba người đang đứng. Thấy cháu dâu tương lai với cháu trai cứ tình tứ thế này dù có xem mãi cẩu lương của hai người thì ông cũng chịu.

Chắc chắn ba mẹ của anh ra đi thì tâm nguyện lớn nhất của họ là muốn đứa con của mình nhanh chóng " thành gia lập thất ". Người đã chọn để xứng tầm với Vu Dịch cũng đã kiếm được thế mà anh lại không muốn liên hôn, thật khiến cả hai phiền lòng rồi không thể an tâm ở thế giới bên kia.

Vậy nên hiểu rõ đôi lời tâm tư trong lòng của hai người nên Đường Sâm muốn ông chính là người chứng kiến chuyện anh chấp nhận Nhu Mễ và sớm kết hôn với cô ta. Một điều đơn giản như vậy, khiến ông đã vô cùng mãn nguyện rồi.

- Vu Dịch à, cháu đi làm luôn sao?

Chuyến bay bắt đầu cất cánh, Đường Vu Dịch với Đường Sâm bắt đầu trở về. Đúng như lời ông nói, sau khi anh đưa ông về thì sẽ đến thẳng tập đoàn. Đến tận tối muộn, Vu Dịch mới trở về nên không thể cùng ông dùng bữa cơm vì hôm nay lại có một bữa tiệc nhỏ để tiếp đón đối tác.

Dự tính trong ngày là bản thân phải đi làm sớm vậy mà vì chuyện của Nhu Mễ khiến anh phải điều chỉnh lại thời gian. Cô ta có một chuyến công tác ngắn hạn hai tuần nước ngoài, thay mặt ba nên Nhu Mễ phải đi. Không có ả ở cạnh, anh cũng đỡ cảm thấy thật phiền khi suất ngày có người bám đuôi.

- Đúng vậy ông ạ, tối cháu sẽ về nhà ông nhé. Mai là giỗ bà nội nên cháu muốn ở lại. Cháu dự tính sắp tới sẽ thu dọn đồ đạc sang nhà ông. Cũng không nên giờ đây chỉ còn có hai ông cháu mình mỗi người lại ở một nhà như vậy. Lại làm phiền đến ông lại chăm sóc một đứa trẻ to xác như cháu rồi.

Câu nói nữa đùa nửa thật của Vu Dịch khiến ông nội anh không khỏi phì cười. Đúng là ở nhà một mình như vậy ông cũng cảm thấy thật buồn chán. Mỗi đêm về không hiểu sao Đường Sâm lại cảm thấy buồn tỉu khi nghĩ đến người vợ và con trai qua đời chỉ để ông và cháu nội còn ở lại.

- Vậy à, đúng là chăm sóc một đứa trẻ lớn đầu như cháu rất cực đấy. Đợi đến khi cháu và con bé Nhu Mễ kết hôn, hai đứa lại ra ở riêng thì ông mới cảm thấy hết mệt đó.

______________________________

Công việc của ngày hôm nay, Lưu Tuệ Yên cũng đã hoàn thiện chúng. Mọi thứ cũng đang diễn ra rất tốt, chắc chắn sẽ không để ba mẹ lo lắng khi gọi điện hỏi thăm. Cô cũng đã từ từ làm quen với việc làm mới.


Dường như cháu trai của Đường lão gia rất bận rộn, cứ tưởng cả hai người sẽ ăn chung nên bữa trưa với tối hôm nay cô và dì giúp việc nấu hơi nhiều. Hai người cứ ngờ ngợ tưởng rằng người cháu trai này không về chưa thì buổi tối cũng sẽ về nhà. Thế mà cuối cùng đến tối họ mới biết được rằng người ấy sẽ về khuya.


Cũng đúng thôi, chắc chắn ông nội của anh ấy không phải nhân vật tầm thường nên anh chắc chắn sẽ làm một công việc với chức vụ không nhỏ. Bận rộn như vậy là lẽ thường tình, cũng không nên thắc mắc nhiều như vậy.


*Tích tắc, tích tắc.


Chuông đồng hồ quả lắc vang lên đã điểm một giờ khuya, ngôi nhà đã tắt điện đi ngủ từ lâu, ai lấy đều đang say giấc nồng rồi ôm giấc mộng đẹp của mình. Giờ đây chẳng ai hề biết lẫn để ý cửa nhà đang từ từ mở ra, một bóng người đàn ông xuất hiện rồi từ từ tiếng vào trong.


- Tiếng động gì vậy nhỉ? Có ai vào nhà sao?


Tuệ Yên vẫn còn đang ngái ngủ. Sau khi đi vệ sinh xong cô chuẩn bị bước vào phòng thì nghe thấy tiếng gì đó. Vì tò mò nên bản thân đã ra ngoài xem thử. Chỉ thấy rằng cửa lúc này đang được mở, khung cảnh xung quanh hoàn toàn trống vắng không hề có ai. Tuệ Yên lúc này cảm thấy hơi lo sợ, hàng loạt những ý nghĩ xuất hiện trong đầu.


- Cháu trai của ông về rồi ư? Không đúng, nếu vậy sao lại không đóng cửa nhà mà để như vậy nhỉ. Chẳng lẽ có trộm đột nhập sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK