Thiết nghĩ rằng lý do cô đến đây là vì có ai đó hẹn hoặc người phục vụ nhà mình đặt bánh. Đúng là do duyên số sắp đặt, chẳng muốn gặp lại nhưng vẫn còn hay chạm mặt.
Nhìn Hạ Thường Quân có vẻ thân thiết với Tuệ Yên làm anh cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Thế này là sao nhỉ, dù cô có quen biết thân mật với người đàn ông khác thì bản thân đâu cần để ý. Phải nhắc cho mình nhớ bao nhiêu lần về mối quan hệ của hai người đây.
- Đâu có gì gọi là đáng hay không đáng. Không biết người này là do vô tình hay cố ý trượt chân xuống hồ nhà tôi để cần sự thương hại. Nếu không biết bơi mà để xảy ra sự cố gì thì chẳng phải phiền phức cho tôi hay sao, thế nên trong tình huống này là phải cứu người cơ mà? Thôi, cả hai thay đồ đi, tôi sẽ kêu người giúp việc đem đến.
Nói xong, anh quay người rời đi không cần biết người kia có đáp lời hay không. Trình Nhu Mễ thấy vậy cũng liền chạy theo anh. Buổi tiệc đang suôn sẻ thế mà lại bị gián đoạn, nếu theo chiều hướng tích cực mà Nhu Mễ nghĩ thì coi như mình lần này thành công khi để Vu Dịch nhận ra Tuệ Yên lúc nào cũng gây rắc rối.
Khoảng không gian giờ đây dường như đã vắng lặng, quan khách đã giải tán ra chỗ khác từ lâu. Chỉ còn lại Lưu Tuệ Yên và Hạ Thường Quân còn ở cạnh hồ bơi chưa rời đi.
- Anh đúng là Hạ Thường Quân sao, thật không ngờ lại gặp lại anh ở chỗ này.
Tuệ Yên cất lời còn Thường Quân cũng không ngờ gặp lại hàng xóm năm nào tại chỗ này. Đúng là hai người họ có quen nhau từ trước.
Cô với Hạ Thường Quân cũng không thân thiết cho lắm vì số giáp mặt của cả hai cũng không nhiều, nhưng qua những cuộc trò chuyện thì cô và anh cũng biết đôi chút về đối phương.
Chẳng là hồi gia đình của anh bận công tác thì chuyển về khu phố của Tuệ Yên sinh sống vỏn vẹn gần một năm. Vì sát ngay cạnh nhà cô nên cả hai đã trở thành hàng xóm. Đến khi Tuệ Yên sang năm thứ hai đại học thì Thường Quân rời khỏi ngôi nhà ấy và giao bán cho người khác.
- Ừm, anh cũng rất vui khi gặp lại được Tuệ Yên. Thôi đừng đứng đây nữa em, mau thay đồ đi kẻo lạnh.
_______________________________
Quả đúng như những lời mà Đường Vu Dịch nói, quần áo hai người đã được đem đến rất nhanh. Nhìn bộ váy trắng mình đang mặc mà Tuệ Yên không khỏi ngượng, lúc đi cô mặc quần áo vậy mà lúc về lại như thế này không biết ăn nói với ba mẹ ra sao.
- Tuệ Yên, phải công nhận một điều rằng những bộ váy này rất hợp với dáng người của em đấy.
Hạ Thường Quân từ trong phòng thay đồ bước ra, anh mặc trên người áp trắng sơ mi cùng với quần âu đen. Cũng vì là CEO của tập đoàn thời trang nên anh rất biết đánh giá những bộ đồ mà người khác đang mặc.
- Vậy ạ, cảm ơn anh.
Bỗng lúc này Thường Quân mới nhớ ra một chuyện, không lẽ Lưu Tuệ Yên vẫn chưa có công việc ổn định chăng. Hay là chỉ phụ giúp ba mẹ giao bánh. Nếu sự thật rằng công việc cô ấy chưa ổn thì anh sẵn sàng giúp đỡ.
- À, Tuệ Yên này. Không biết em đã có công việc ổn định chưa nhỉ, xin lỗi vì đã hỏi đời tư của em. Chẳng phải hồi đó em bảo rất thích vẽ và thiết kế bộ đồ sao. Bây giờ anh tính như vậy, đợi đến khi mẹ anh về nước anh sẽ nói với bà ấy dạy em một khóa đào tạo nhé.
Hạ Thường Quân đột nhiên hỏi như thế khiến cô hơi bất ngờ, anh đoán rất đúng vì bây giờ cô đang thất nghiệp. Đúng là Thường Quân vẫn tốt bụng như vậy. Về mẹ anh thì Tuệ Yên chỉ biết rằng bà ấy cũng là một nhà thiết kế thời trang.
- Dạ? À về chuyện này quả đúng là em dạo gần đây công việc cũng không được suôn sẻ, nhưng mà thôi không cần phiền đến anh đâu ạ. Em sẽ cố gắng tìm kiếm một công việc mới.
Đúng là cô gái này, anh đã có lòng tốt mà cô từ chối. Nếu Tuệ Yên đã có ước mơ mà không thể thực hiện thì anh sẵn sàng giúp cô trong con đường chạm đến chúng. Anh đã xác định trong lòng rằng rất muốn giúp đỡ cô bé hàng xóm này trong mọi việc.
- Đâu có phiền đâu em, em thế này là không muốn anh giúp hay sao. Em yên tâm, khóa đào tạo này hoàn toàn miễn phí. Chỉ cần em thực hiện được ước mơ của mình. Thế nhé, anh sẽ liên lạc với em sau khi mẹ anh về.
Lưu Tuệ Yên cảm thấy khó xử, không phải là cô không muốn học nghành thiết kế thời trang mà là vì anh cũng đã giúp đỡ cô không ít ngày trước. Cứ như vậy thật là làm phiền đến anh.
- Dạ không phải vậy, nhưng mà…
Không cần cô từ chối hay đồng ý, Hạ Thường Quân ngắt lời.
- Cứ quyết định vậy đi, anh coi như là em đã đồng ý. Bây giờ anh ra ngoài kia đây.
Buổi tiệc ngoài kia lại huyên náo như lúc Tuệ Yên mới vào. Bản thân cô thật giống như vị khách không mời mà đến, chỉ giao bánh vậy mà lại thành ra như bây giờ. Cũng đến lúc phải về thôi, càng nán lại ở lâu lại càng không hay.
Lúc ra về, cô lại một lần nữa chạm mặt Đường Vu Dịch. Tuệ Yên khẽ chào anh rồi ra đi mà không để ý rằng Vu Dịch cứ quan sát mình từ nãy đến giờ. Anh vẫn thắc mắc rốt cuộc Lưu Tuệ Yên và Hạ Thường Quân có quan hệ gì mà vừa nãy có vẻ thân thiết đến như thế. Qua cửa sổ nhìn vào trong nhà lúc vừa nãy, hai người họ cứ cười nói vui vẻ với nhau, thật khiến anh cảm thấy khó chịu.
Ấy vậy mà thật lạ, vô vàn câu hỏi mà Vu Dịch chỉ giữ trong lòng thiết nghĩ tự mình tìm hiểu chứ không cần Tuệ Yên trả lời. Quan tâm làm gì rồi hỏi cơ chứ, nhỡ cô lại nghĩ bản thân vẫn còn tình cảm với mình, điều đó là không thể.