Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by Freya
“Được!”
Sở Tri Hành thẳng sống lưng, đi về hướng Hoắc Thời Độ cách đó không xa
“Cái đó……”
Đến gần, Sở Tri Hành đột nhiên không thể hiểu được cảm thấy hồi hộp.
Hoắc Thời Độ nghe thấy động tĩnh, ánh mắt nhẹ quét qua cậu.
Mà ngay lúc Sở Tri Hành nhìn thấy Hoắc Thời Độ, thiếu chút nữa chuyển khoa chỉnh hình CP.
Anh trai của bạn học Bùi lớn lên cũng quá tuyệt rồi?!
Đây là giá trị nhan sắc thần tiên gì!!?
“Có việc?”
Hoắc Thời Độ bỏ điện thoại di động vào trong túi, hỏi lại.
“Em, em là bạn học của Bùi Doãn Ca, bạn ấy nói bạn ấy không ở đây!”
Sở Tri Hành cứng đờ, trực tiếp buột miệng thốt ra.
Lời này làm ánh mắt Hoắc Thời Độ trở nên sâu hơn, nửa ngước mắt nhìn cậu.
Chẳng qua, sự thản nhiên trong đáy mắt, lại nhiều thêm vài phần hung hãn.
“Vậy sao?”
Hậu tri hậu giác, Sở Tri Hành sau khi phản ứng lại, “……”
Xong rồi.
Cậu sẽ bị đánh.
“Thật ra……”
Trái tim nhỏ bé của Sở Tri Hành đang run lên, cũng không quên bảo vệ Bùi Doãn Ca, “Thật ra, bạn học Bùi không phải cố ý không gặp anh.”
Nói xong.
Cậu lấy hết can đảm, ánh mắt kiên định nói, “Bạn học Bùi rất lương thiện, không muốn cùng anh tổn thương lẫn nhau, mới muốn…… Mới muốn tự mình bình tĩnh một chút.”
Lời này, làm Hoắc Thời Độ nhìn Sở Tri Hành kĩ hơn.
Anh không tiếng động khẽ cười, “Tổn thương lẫn nhau?”
“Anh trai bạn học Bùi, anh không hiểu tình cảm của bạn học Bùi đối với anh. Cô ấy thực sự rất thích anh, không phải cái loại thích giữa người thân!”
Sở Tri Hành đắm chìm ở thế giới của chính mình, càng thêm chân tình thật cảm, “Nếu anh cũng thích cô em gái này, cũng mong anh chăm sóc tốt cô ấy.”
Dứt lời.
Hoắc Thời Độ đại khái hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Trong chốc lát.
Anh bật cười nhẹ.
Theo sau.
Hoắc Thời Độ không để ý ném điếu thuốc trong tay, nhếch đuôi mắt mê người, ngữ điệu lười nhác lại nghiền ngẫm.
“Cô ấy đâu?
Tôi bây giờ đi nói cho cô ấy biết một tin tức tốt, thật ra cô ấy được nhận nuôi.”
Nghe vậy.
Sở Tri Hành đột nhiên xấu hổ, phảng phất luân phiên gặp ngũ lôi oanh đỉnh!
Tức khắc, đầu óc đều chết máy.
……
Bùi Doãn Ca đứng sau thân cây, chán nản đá hòn đá nhỏ.
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một bóng người.
Thấy thế.
Bùi Doãn Ca mới vừa ngẩng đầu, chuẩn bị cảm ơn Sở Tri Hành. Nhưng không nghĩ tới, người đến là Hoắc Thời Độ.
Cô ngẩn người hai giây, lại cười hỏi.
“Anh, sao anh lại tới đây?”
Ánh mắt người đàn ông không hề trốn tránh dừng trên người cô.
Chỉ chốc lát sau.
Bùi Doãn Ca thấy anh tới gần.
Bàn tay ôn nhu của người đàn ông có chút ái muội cọ lên mặt cô. Cánh môi hồng nhạt khẽ mở.
Âm cuối mê người, phảng phất như thể gió thoảng qua tại cô, “Anh? Tới cảm nhận một chút, tình cảm của Doãn Doãn đối với anh trai.”
Bùi Doãn Ca cả người cứng lại.
Lập tức phản ứng lại, vừa rồi nói chuyện khả năng để lộ nội tình.
“Đùa với bạn học thôi, anh trai anh đến đón em?”
Bùi Doãn Ca đôi mắt cong cong, lại bất động thanh sắc tránh tiếp xúc.
Hoắc Thời Độ cũng không thèm để ý động tác nhỏ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, “Ừ.”
Mặt của cô gái nhỏ này, mềm vậy sao?
“Anh, kỳ thật hôm nay em còn có chút việc.”
Bùi Doãn Ca đồng ý với Ngu Mạn Nhiên, hôm nay cho cô ấy demo ( bản thu thử của một bài hát).
Hoắc Thời Độ thu biểu cảm giả vờ ngoan ngoãn của cô vào trong mắt.
Anh lười biếng nói, “Được, anh đưa em đi.”
Bùi Doãn Ca: “?”
……
Cuối cùng.
Bùi Doãn Ca vẫn là đổi lại nơi đến thành hiệu sách gần quán bar.