• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Tô Nhàn Nịnh

Edit by: Freya

Mặc dù cô ta không biết anh ba tức giận vì cái gì, nhưng chắc chắn anh ba để ý cô ta!

"Anh ba, tay của em có thể không dùng được nữa không? Mấy ngày nữa, em còn có buổi biểu diễn dương cầm......"

Tần Hữu Kiều khóc nức nở hỏi.

Tần gia đối với việc bồi dưỡng Tần Hữu Kiều dốc hết vốn. Năm mười chín tuổi, đã làm buổi biểu diễn cả nước, là tài nữ có thiên phú vô cùng được hâm mộ.

Dù sao Tần Hữu Kiều tuổi còn nhỏ, tương lai sắp tới!


"Còn không mau chóng mang người đi?"

Khuôn mặt tuấn lãng của Tần Lãng lộ ra lạnh lẽo.

Không biết vì sao, đám người hầu luôn cảm thấy hôm nay tam thiếu gia đối với đại tiểu thư có chút...... Không kiên nhẫn?

Cái ý nghĩ này vừa lướt qua, người hầu nhanh chóng đỡ Tần Hữu Kiều lên lầu.

Ngay lúc Tần Hữu Kiều đang trầm ngâm suy nghĩ, nếu là trước kia, anh ba nhất định sẽ tự mình ôm cô ta lên lầu, nhưng hiện tại......

Bỗng nhiên.

Mẹ Hoàng, truyền vào trong tai cô ta.

"Thiếu gia, Bùi Doãn Ca quá ác độc! Cô ta nhất định là cố ý đối với đại tiểu thư như vậy!"

Tức khắc, Tần Hữu Kiều tỉnh ngộ lại.

Anh ba nhất định là muốn ở lại trừng phạt Bùi Doãn Ca, cho cô ta hết giận!

Tần Hữu Kiều trong lòng thoáng ngọt.

Quả nhiên anh ba đối với cô ta là tốt nhất!

Chờ Tần Hữu Kiều an tâm lên lầu, phòng khách lại là một cái hiện tượng khác.

"Ai u thiếu gia, con điên này muốn đem tay của lão già như tôi vặn gãy!" mẹ Hoàng cố ý làm bộ bị Bùi Doãn Ca ngược đãi, tru lên.

Thấy thế, Bùi Doãn Ca liếm nhẹ môi.

Ngay sau đó!

Mẹ Hoàng kêu thảm thiết, cơ hồ làm da đầu người nghe tê dại.

Theo sau, thiếu nữ nói chậm rì rì vang lên, "Muốn gãy tay còn không đơn giản?"

Những người khác sau lưng phát lạnh!

Gần đây nhị tiểu thư sao lại thế này? Thật sự bị trúng tà??

Sao lại giống y như Tu La chuyển thế?

"Thiếu gia cứu mạng! Con điên này chắc chắn nhìn không vừa mắt đại tiểu thư, cố ý lấy tôi ra trút giận!"

Thấy Tần Lãng ở cạnh, mẹ Hoàng kêu đến thảm hại hơn.

Mà Tần Lãng thấy một màn như vậy, thật lâu mới phản ứng lại, đây là em gái ruột của hắn.

Rõ ràng đời trước sau khi trải qua chuyện ở bệnh viện tâm thần, tính tình Ca Nhi cũng thay đổi, nhưng so với Ca Nhi trước mắt lại như hai người khác nhau!

"Mẹ Hoàng, bà gọi Ca Nhi là cái gì?"

Tần Lãng mặt mày hiện lên lệ khí.

Trước kia, bọn họ chính là chà đạp Ca Nhi như vậy?

Nghĩ đến mẹ Hoàng đối với Tần Hữu Kiều đủ loại tốt, Tần Lãng chỉ cười lạnh, bọn họ đã quên ai mới là Tần gia đại tiểu thư?

Mẹ Hoàng mông lung, hoàn toàn không nghĩ tới Tần Lãng sẽ hỏi cái này.

Bà ta giải thích nói, "Thiếu gia, là cô ta đẩy đại tiểu thư xuống lầu, chúng tôi đều nhìn thấy! Tôi mới muốn giữ chặt cái kẻ điên này......"

Tần Lãng ánh mắt càng thêm lạnh, "Bà chỉ là một người hầu, cũng dám mở miệng nói em gái tôi là kẻ điên?"

Nghe vậy, Bùi Doãn Ca mày hơi chau.

Hắn hôm nay nổi điên cái gì?

Cô buông mẹ Hoàng ra, biểu tình đạm mạc nhìn về phía hắn, "Bà cũng không cần diễn nữa, tôi không sợ Tần Hữu Kiều mách."

Chợt cô lại cười khẽ, rất có hứng thú chậm rãi nói, "Dù sao, người là tôi đẩy."

Những người khác đều khiếp sợ Bùi Doãn Ca hôm nay sao lại giống như điên rồi.

Cứ phải chọc giận thiếu gia!

Mà Tần Lãng thân thể cứng nhắc, biết vì sao Bùi Doãn Ca nói như vậy.

Tần gia người duy nhất đối tốt với Bùi Doãn Ca, chỉ có lão gia tử.


Lão gia tử chướng mắt Tần Hữu Kiều, phàm là các anh trai bảo vệ Tần Hữu Kiều, đối với Bùi Doãn Ca nói một câu tàn nhẫn, đều bị phạt gia quy, còn không cho Tần Hữu Kiều đến nhà cũ.


Nhưng mà, một năm sau lão gia tử lại bệnh nặng qua đời.


Tần Lãng đôi mắt hơi ướt, trước mắt cũng không nghĩ giải thích, chỉ hy vọng Bùi Doãn Ca có thể không đi.


"Em là bởi vì bọn họ, cho nên không muốn ở lại sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK