• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Tô Nhàn Nịnh

Edit by: Freya

Ai ngờ.

Người vừa mới chuẩn bị rời đi, dừng bước chân.

Bùi Doãn Ca nhìn về phía cô ta, “Có thể.”

Ngu Mạn Nhiên: “……”

Thật sự như vậy sao?

……

Sau khi nói chuyện xong, Ngu Mạn Nhiên rời đi.


Bùi Doãn Ca mới từ toilet ra, liền nhìn thấy có ba bốn người đàn ông dựa vào tường hành lang cách đó không xa.

Cô rút khăn giấy ra, lau tay, chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên.

Bên kia vang lên giọng nói, “Tiểu thư, đi đâu vậy? Không ở lại cùng bọn anh chơi một chút?”

Mấy người đàn ông không có ý tốt, cười đến chói tai.

Bùi Doãn Ca giương mắt, đã thấy có người ngăn ở trước mặt cô.

“Muốn chạy có thể, châm cho Lăng thiếu của chúng ta điếu thuốc trước?”

Nghe vậy, Bùi Doãn Ca tầm mắt dừng ở người bên cạnh, nhìn là biết con nhà giàu cao cao tại thượng.

Lúc này.

Người đàn ông được gọi là Lăng thiếu kia, cũng không kiêng nể gì đánh giá cô.

Thật đúng là không thể tưởng được, MUSE vậy mà lại có loại vưu vật này!

“Châm thuốc?”

Bùi Doãn Ca đuôi mắt nhẹ động, trong mắt không có ý cười, nhưng dừng ở trong mắt người khác, lại là phong tình trêu người.

“Có thể.”

Sau đó.

Bùi Doãn Ca từ trong hộp thuốc, rút ra một điếu thuốc lá.

Không đợi bọn họ phản ứng, lại cầm lấy bật lửa.

Bộ dáng thức thời này, thu vào trong mắt bọn họ, càng làm cho bọn họ khó có thể nhẫn nại.

Phụ nữ nghe lời như vậy, không gặp nhiều lắm!

Đêm nay, có thể chơi!

Nhưng mà ngay sau đó.

Cô gái trước mắt bỗng nhiên ngồi xổm xuống, đem tàn thuốc dựng thẳng lên, làm như vô ý dùng bật bật lửa.

Chỉ chốc lát sau, khói trắng lượn lờ.

Nhìn hành động này của Bùi Doãn Ca, mấy người ý cười cũng chưa kịp thu.

Sau đó.

Cô nửa rũ mắt, đáy mắt ẩn ẩn hiện ra ý lạnh.

Bọn họ nghe thấy Bùi Doãn Ca nghiền ngẫm cười nói, “Các anh xem điếu thuốc này, có giống hương trên mộ của các anh không?”

Trong lúc nhất thời.

Tươi cười trên mặt mấy người kia, đều có chút không nhịn được. Dần dần trầm xuống.

“Không biết tốt xấu có phải không?”

Lăng thiếu âm trầm nhìn Bùi Doãn Ca.

Vừa rồi, hắn còn nghĩ thương tiếc cô gái này. Dù sao lớn lên đẹp như vậy, nên chơi thêm mấy ngày.

Này vừa mới bắt đầu đã chơi hỏng, không thú vị.

Nhưng hiện tại, hắn thấy cô chính là muốn ăn nhiều đau khổ!

“Đúng vậy, thói quen. Dù sao cũng không biết tốt xấu nhiều năm như vậy.”

Bùi Doãn Ca đứng lên, vặn động bật lửa, dù bận vẫn ung dung câu môi nói.

Lăng thiếu vừa nghe, đáy mắt xẹt qua một mạt hung ác nham hiểm, cười lạnh nói.

“Đều nghe rõ? Hôm nay phải dạy cô tốt, cái đầu lưỡi này là nên nói lời như thế nào!”

“Lên!”

Vài người từng bước tới gần Bùi Doãn Ca, trong lòng khịt mũi coi thường, căn bản là không coi Bùi Doãn Ca ra gì.

Một cô gái nhìn qua chưa đến hai mươi tuổi, có thể có bản lĩnh gì?

Nhưng mà.

Ngay lúc có người duỗi tay, muốn che mũi Bùi Doãn Ca trước.

Giây tiếp theo, một cái tay khác lại càng nhanh hơn nắm lấy cổ áo hắn ta!

Chợt, không đợi phản ứng!

Bàn tay trắng tinh tế, tàn nhẫn đấm một cái!

Mà người đàn ông cao lớn giờ phút này không thể không cong eo, gian nan ngẩng đầu nhìn Bùi Doãn Ca.

“Cô, cô……”

Người đàn ông vẻ mặt khiếp sợ cùng sợ hãi, lại như thế nào cũng tránh không khỏi tay cô!

Mà mấy người bên cạnh, càng là sợ đến không dám tiến lên.

“Ngu xuẩn! Các người thất thần làm cái gì, còn không đi lên bắt lấy cô ta??!”

Lăng thiếu mặt đầy phẫn nộ.


Nghe lời này, vài người đáy mắt lại lần nữa hiện ra hung ác, đi về phía Bùi Doãn Ca!


Bùi Doãn Ca buông lỏng tay ra, dùng chân đá vào bụng người đàn ông to lớn.


Hắn ta thống khổ gào ra tiếng, thân thể càng không khống chế được bỗng nhiên ngửa ra sau.


Mấy người xông lên trước không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa bị đánh ngã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK