Edit by Freya
Nam sinh cao gầy lấy điện thoại di động ra, quay về phía Sở Tri Hành.
“Nào, nhìn bên này, heo mập!”
Hắn cười quay chụp, còn thường thường dùng sức ấn đầu Sở Tri Hành, “Ông đang nói chuyện với cậu đấy!”
Mà Sở Tri Hành cả người đều đang phát run, đáy mắt thường thường hiện ra thô bạo và bóng tối khó có thể áp xuống.
Trong đầu cậu luôn có giọng nói nói với cậu.
Giết bọn họ.
Giết bọn họ xong tất cả đều sẽ tốt lên.
Cậu nên đưa đám súc sinh này xuống địa ngục!
Ngay lúc đáy mắt Sở Tri Hành ngày càng lạnh xuống, khóe miệng cũng gần như kéo lên.
Bỗng nhiên.
Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Mấy người đang làm cái gì?”
Điên cuồng trong đáy mắt Sở Tri Hành biến mất, theo bản năng quay đầu lại.
Mấy người Lăng Cát Vi cũng theo bản năng quay đầu.
“Cô còn dám đến, chuyện lần trước, tôi còn chưa kịp tìm cô tính sổ.”
Lăng Cát Vi biểu tình tối tăm cười lạnh.
“Cô chính là người bắt nạt Vi Vi?”
Nam sinh cầm đầu, không có ý tốt ánh mắt dừng lại trên người Bùi Doãn Ca.
Thật sự lớn lên rất đẹp, thậm chí Tần Hữu Kiều cũng không thể so sánh.
Bùi Doãn Ca lướt qua hắn ta, đi tới bên cạnh Sở Tri Hành, nhìn cậu cả người sắp không xong.
“Ai làm?”
Bùi Doãn Ca bình tĩnh hỏi.
“Em gái, chuyện của đàn anh, em cũng đừng quản.”
Nam sinh một tay đút túi, một tay còn cầm di động, tiếp tục quay về phía Sở Tri Hành chụp.
Nhưng ngay sau đó!
Một bàn tay trắng nhỏ, lại đột nhiên lấy di động của hắn ta.
“Cô……”
Nam sinh nhất thời cũng chưa kịp phản ứng lại.
Bùi Doãn Ca tùy ý quét mắt nhìn nam sinh quay video, ngón tay khẽ động, mở album của hắn ta ra.
Bên trong là đủ loại kiểu dáng video, không chỉ Sở Tri Hành, còn có những người khác.
“Anh còn rất biết chơi.”
Bùi Doãn Ca đuôi mắt xinh đẹp nhếch lên, lửa giận trong mắt cũng lớn hơn, cố tình cười đến xinh đẹp.
Nam sinh để ý, lúc thấy Bùi Doãn Ca cười. Cảm thấy ngứa ngáy, vừa định duỗi tay đặt lên tay Bùi Doãn Ca.
Ngay sau đó.
Tiếng vang di động rơi xuống đất.
Nam sinh chưa kịp phản ứng lại, đã nhìn thấy Bùi Doãn Ca làm như vô ý đạp lên trên.
Âm thanh di động vỡ nát, làm tất cả mọi người trố mắt nhìn.
“Cô làm cái gì?!”
Nam sinh sắc mặt nhanh chóng âm trầm.
“Vừa rồi muốn ai quỳ?” Bùi Doãn Ca hỏi.
Nam sinh khuôn mặt dần dần dữ tợn, cười lạnh, “Cô còn dám quản chuyện của tôi?”
“Quỳ xuống.”
Bùi Doãn Ca nâng mí mắt lên, đảo qua Sở Tri Hành, “Đương nhiên phải có người quỳ.”
“Bây giờ mới biết sợ?? Điện thoại di động của tôi mới mua, cô dám làm hỏng, cô cho rằng……”
Nam sinh nghiến răng nghiến lợi, còn chưa kịp nói xong.
Cô gái trước mắt đột nhiên cong môi, ném ly thủy tinh trong tay xuống!
Mảnh vỡ thủy tinh chia năm xẻ bảy, khiến người ta lạnh run!
“Gấp cái gì, hôm nay một cái cũng không thể thiếu.”
Bùi Doãn Ca liếm liếm cánh môi hồng nhuận, bộ dáng bất cần đời, dưới ánh mặt trời cặp mắt đen khẽ chuyển, lại làm người đối diện sau lưng phát lạnh.
Lăng Cát Vi càng là theo bản năng sợ hãi lui về phía sau!
Tuy nhiên, nam sinh nhìn cô gái có cổ tay nhỏ gầy đến mức chỉ vặn một chút cũng có thể gãy, nhịn không được kiêu ngạo nở nụ cười.
“Em gái, giỏi vậy à?”
Hắn cười xong, lại khinh thường nhìn Bùi Doãn Ca nói, “Vi vi, em ở bên cạnh nhìn xem anh Tiền trút giận cho em như thế nào.”
Nghe câu này, sắc mặt Lăng Cát Vi cũng dịu xuống.
“Anh Tiền, anh yên tâm, trường học sẽ không làm phiền anh.”
Lời của Lăng Cát Vi mơ hồ, nhưng cô ta đã nói rõ ràng với hắn ta, Bùi Doãn Ca có làm sao cũng không liên quan đến bọn họ.