Edit by: Freya
Thấy thế.
Bùi Doãn Ca khẽ cười, vớt tóc quăn dài đến eo, tùy ý cắn dây cột tóc, ba vòng cột thành tóc đuôi ngựa.
Cô xinh đẹp đến mức áp hết ý làm càn trong đáy mắt.
"Cái này gọi là?"
Tức khắc, mấy người đều cảm giác được không khí hãi hùng khiếp vía, lại không biết nên xử lý như thế nào.
Lúc bình thường họ vây công các cô gái, chưa từng thất bại!
Cũng chưa bao giờ đụng phải tình huống oái ăm như thế này!
"Tôi nói cho cô biết, tôi chính là thiếu gia Lăng gia, cô còn dám xằng bậy, có tin tôi khiến cô không thể ở thành phố này không!?"
Lăng thiếu lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc, trong lòng lại chột dạ.
Bùi Doãn Ca không để ý tới hắn, lại thẳng bước đi về phía bọn họ.
"Một đám phế vật, phế vật! Còn không qua đây bảo vệ tôi!?"
Lăng thiếu mở to hai mắt nhìn, giận dữ hét.
Hắn ta ngày thường dẫn bọn họ ăn sung mặc sướng, nhưng kết quả ngay cả một cô gái cũng đánh không lại!??
Lúc này.
Có người cắn chặt răng, "Chúng ta cùng nhau lên!"
Nghe vậy, một người trong đó lặng yên không một tiếng động từ sau eo, lấy ra một con dao, đáy mắt lộ ra u ám!
Ngay lúc đám người chen chúc xông lên.
Hắn ta đột nhiên lão lên, trực tiếp giơ dao, muốn đâm lên mặt Bùi Doãn Ca!
Vốn dĩ ở góc độ này, cô gái hẳn là rất khó nhanh chóng phản ứng lại mới đúng!
Nhưng ai ngờ.
Bùi Doãn Ca quay đầu, chế trụ tay hắn ta!
Ngay sau đó, âm thanh xương nứt vỡ vang lên, làm da đầu những người ở đây trở nên tê dại!
Sau đó, còn có một tiếng hét thê lương thảm thiết.
"A --"
Bùi Doãn Ca vững vàng bắt lấy con dao, đột nhiên cười.
"Các người thật tốt còn tặng đầu người."
Mà một màn này dừng ở trong mắt người khác, trong lúc nhất thời hô hấp đều trở nên khó khăn, lạnh cả người!
Cứu mạng.
Người trước mắt này, tuyệt đối là ác quỷ!
"Tôi nói cho cô biết, tôi quen biết chủ nhân của quán bar này! Nếu cô dám làm gì với tôi, cô tuyệt đối sẽ không ra khỏi quán bar này được!"
Lăng thiếu hung thần ác sát uy hiếp, nhưng chân đã sớm mềm đến mức không thể đứng thẳng.
Trên thực tế, hắn ta cũng sợ hãi cô gái này không muốn sống liều mạng giết mình.
Thật sự không ai tới cứu hắn ta sao??
Hắn ta nội tâm dày vò.
Đúng lúc này.
Ngã rẽ ở cuối hành lang, xuất hiện mấy vệ sĩ.
"Lăng thiếu, Độ gia bảo các ngài trở về phòng."
Nghe lời này, Lăng thiếu đột nhiên quay đầu lại, ngốc ngốc nhìn bọn họ, "Độ, độ gia?"
"Đúng vậy."
Vệ sĩ mặt không cảm xúc gật đầu.
Kỳ thật, lời nói nguyên bản của Độ gia là, trước khi tìm được người, Lăng Chí Hiên không thể rời khỏi phòng.
"Được, tôi lập tức trở về!"
Hắn ta cho dù bò, cũng phải bò đi!
Lăng thiếu mới vừa đứng lên, đáy mắt lại xẹt qua một tia sáng, bỗng nhiên mở miệng nói, "Vừa rồi cô gái này định giết tôi, Độ gia bảo các anh tới tìm tôi, các anh có thể giúp tôi giải quyết cô ta không?"
Nói xong.
Lăng thiếu đáy mắt xẹt qua một tia đắc ý, lạnh lùng nhìn Bùi Doãn Ca.
Cô gái này không biết tốt xấu, hắn ta sớm hay muộn cũng sẽ quay lại trả thù.
Vệ sĩ vừa nghe, lúc này mới chú ý tới Bùi Doãn Ca bên cạnh.
"Tiểu thư, ngài là?"
Vệ sĩ bỗng nhiên nhớ lại, vừa rồi Độ gia kêu người trong quán bar tìm một cô gái tên Bùi Doãn Ca.
"Là Hoắc Thời Độ sao?" Cô đột nhiên hỏi.
Nghe lời này, bảo vệ ngẩn người, không thể giải thích được cảm thấy, người Độ gia tìm khả năng là người trước mắt......
"Đúng vậy."
"Vậy các anh đưa hắn ta đi đi." Bùi Doãn Ca cũng chịu thả người.
"Tiểu thư, ngài tên gọi là gì?"
Bảo vệ không nhịn được hỏi.
Lăng Chí Hiên vừa thấy, nhịn không được nói, "Cô gái này thiếu chút nữa là giết chết tôi, các anh hỏi tên cô ta làm cái gì?"