Edit by: Freya
Bệnh viện.
Hành lang trống trải yên tĩnh, trong WC mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở.
“Im lặng cho ông! Muốn có cùng kết cục với tiện nhân kia sao?!” Gã đàn ông trung niên dầu mỡ tàn nhẫn đá thiếu nữ đang cuộn tròn trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo mắng.
Dứt lời.
Không ai phát giác, trong WC một cô gái khác đang hôn mê, ngón tay cứng đờ bỗng nhiên run rẩy.
Bùi Doãn Ca đầu đau như búa bổ, giây tiếp theo bỗng dưng mở mắt ra, mắt lạnh hiện ra!
Nhưng lại phát hiện chính mình đang ở một nơi vô cùng xa lạ.
Đây là đâu?
Cô không chết??!
Bùi Duãn Ca lần đầu tiên gặp phải loại chuyện quỷ dị như thế này.
Chợt, không đợi cô quen thuộc hoàn cảnh, viện trưởng ở bên cạnh đã phát hiện ra.
“Nha, tiểu tiện nhân vậy mà còn tỉnh.”
Viện trưởng mập mạp khuôn mặt tràn đầy âm hiểm cười, trực tiếp vứt bỏ cô gái áo rách quần manh, đi về hướng Bùi Doãn Ca.
Giọng nói của Bùi Doãn Ca, so với người khác dễ nghe hơn nhiều.
Bùi Doãn Ca nghe nói vậy, nhìn một màn này, có cảm giác quen thuộc kì lạ, trong lòng xuất hiện một phỏng đoán lớn mật.
“Ông là ai?”
“Bùi Doãn Ca, cô giả vờ mất trí? Hai ngày trước không phải còn tự xưng mình là Tần gia đại tiểu thư sao?? Cũng rất đa dạng!”
Viện trưởng âm âm mỉa mai, mà Bùi Doãn Ca nghe xong lời này, sắc mặt lại càng thêm xuất sắc.
Cô biết vì sao lại cảm thấy một màn này vô cùng quen thuộc.
Này không phải cốt truyện trong tiểu thuyết ngôn tình phản xã hội mà trợ lý cho cô xem sao????
Sở dĩ nói nó phản xã hội, là bởi vì quyển sách này tuy rằng là sảng văn, nhưng nữ chính Tần Hữu Kiều tính cách lại có thù tất báo. Chỉ cần người không phục cô ta, nhất định phải thân bại danh liệt.
Mà cùng tên với cô nữ phụ Bùi Doãn Ca, là nhân vật có cảm giác tồn tại thấp nhất, lớn lên ở cô nhi viện, tính cách hướng nội, lại cực kì khát vọng tình thân.
Năm 17 tuổi, Bùi Doãn Ca thiên kim thật bị ôm nhầm, về tới Tần gia. Vốn dĩ, Bùi Doãn Ca cho rằng bản thân có ba anh trai yêu thương, nhưng không nghĩ tới nữ chính là thiên kim giả đã sớm thay thế được địa vị của cô.
Các anh trai đối với cô thái độ lạnh nhạt, khinh thường, chỉ coi nữ chính Tần Hữu Kiều như em gái ruột.
Hai năm qua, Bùi Doãn Ca tận mắt nhìn thấy, Tần Hữu Kiều được các anh trai coi như công chúa như thế nào. Mà cô chỉ là vịt con xấu xí, cái gì so ra cũng kém Tần Hữu Kiều. Càng thêm ghen ghét Tần Hữu Kiều, nói Tần Hữu Kiều chiếm hết tất cả của cô, mà bị các anh trai lạnh mặt.
Nhưng trên thực tế, Tần Hữu Kiều mới là nhân vật tàn nhẫn. Mặt ngoài thiên chân vô tà, lại mỗi ngày dụ dỗ các anh trai, ám chỉ Bùi Doãn Ca tinh thần không bình thường, quá mức cố chấp âm u.
Ngay cả lần này Bùi Doãn Ca bị đưa vào bệnh viện tâm thần, cũng là Tần Hữu Kiều một tay sắp xếp, để các anh trai nhìn thấy Bùi Doãn Ca ‘ nổi điên ’ đẩy cô ta xuống lầu.
Cuối cùng không thể không đưa Bùi Doãn Ca vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng không đoán được chính là, bệnh viện này căn bản là một bệnh viện đen, viện trưởng thích dâm loạn thiếu nữ.
Nghĩ lại, Bùi Doãn Ca ngăn không được mà cười nhạo.
Nữ chính như vậy, đều có thể bị gọi là có thù báo thù ‘ hắc liên hoa nhân thiết nữ chủ ’ a.
……
Hồi tưởng lại cốt truyện, Bùi Doãn Ca chỉ có thể tiếp thu hiện thực, lại không hề hoảng loạn.
Cô nghẹn giọng nói, lộ ra lạnh lẽo tận xương, “Chân tôi, là ông làm bị thương?”
Vấn đề bất thình lình, làm viện trưởng trố mắt, rất nhanh lại âm trầm cười lạnh.
“Tiểu tiện nhân đầu óc hỏng rồi? Còn tưởng mình là đại tiểu thư nhà họ Tần sao, cũng không nhìn xem chính mình là cái loại mặt hàng gì?!”
Viện trưởng nói xong, vừa định nói thêm, lại không nhìn thấy người trước mặt đang chậm rãi đứng lên.
Phảng phất không có bất kì đau đớn gì.
“Vậy ông phải bồi thường rồi.”
Bùi Doãn Ca mặt mày minh diễm phong tình, cố tình lộ ra vài phần tàn nhẫn kính nhi.
Này nhìn không rõ biểu tình của cô càng làm cho người khác căng da đầu.
Cái này làm cho viện trưởng thiếu chút nữa cho rằng mình gặp ma!
Cô gái trước mắt dường như đã thay đổi, một chút cũng không giống Bùi Doãn Ca nhát gan hướng nội kia!?
“Muốn thay đổi điều gì sao?”
Cô gái nói như lá bùa đòi mạng, nhưng một lát lại làm viện trưởng thanh tỉnh!
Gặp ma cái rắm!
Một ranh con làm bộ làm tịch, còn hù dọa ông ta?!
“Dám doạ tôi? Tiểu tiện nhân, xem tôi xử cô như thế nào!”
Viện trưởng thẹn quá thành giận, dữ tợn tàn nhẫn nhào về hướng Bùi Doãn Ca!