“Như vậy không tốt đâu, không phải Cố Tư lệnh trăm công nghìn việc sao? Giúp tôi phỏng vấn, cũng quá phô trương rồi.” Duật Nghị phòng bị nhìn Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình ngồi xuống giường, ánh mắt lạnh như băng nhìn Duật Nghị:
“Không sao, như vậy tôi có thể dễ dàng ghi hình anh phát cho cha anh xem.”
“Cố Cảo Đình, anh đừng quá đáng, cả cha tôi cũng không quản được tôi, anh nghĩ anh là ai!” Duật Nghị tức giận nói.
“Một hồi anh sẽ biết tôi là ai!” Cố Cảo Đình đứng lên, tràn đầy cảm giác chèn ép, mắt nhìn Thượng trung tá:
“Mang anh ta đến đảo không người, trong một tháng không cho ai lui tới.”
“Anh dám, như vậy là anh giam cầm tôi!” Mắt Duật Nghị trừng lớn.
Cố Cảo Đình liếc xéo Duật Nghị:
“Sửa lại một chút, đó là tôi đang trông nom anh.”
Anh đi ra ngoài, vừa lúc Yến Tử chạy đến, nhìn thấy Cố Cảo Đình, lập tức đỏ mặt, đứng sang một bên.
Cố Cảo Đình đi qua cô, dừng lại một chút, ánh mắt thâm u nhìn cô, lóe lên một tia tăm tối, trầm giọng hỏi:
“Cô tới một mình?”
Yến Tử thấy Cố Cảo Đình nói chuyện với mình, tim nhảy thật nhanh, cung kính nói:
“Thưa Tư lệnh, tôi đi cùng với bạn thân.”
“Bạn thân?” Cố Cảo Đình nhíu mày.
“Vâng.” Yến Tử không muốn nói tên của phụ nữ khác trước mặt Cố Cảo Đình, tránh làm anh chú ý.
Âm thanh của Cố Cảo Đình rất dễ nghe giống như tiếng chuông trời, làm cô hạnh phúc muốn té xỉu.
Mặt Cố Cảo Đình không thay đổi đi về phía trước, lịch thiệp, cao quý, khiến người ta chỉ có thể ngưỡng mộ.
Tay Yến Tử đặt lên môi, si mê nhìn bóng lưng của Cố Cảo Đình, cảm thán nói:
“Rất đẹp trai, so với trên tivi còn đẹp hơn, càng có khí phách.”
Thượng trung tá ấn nút xuống thang máy.
Cố Cảo Đình nhìn lướt qua camera ở góc tường, lạnh giọng ra lệnh:
“Thượng trung tá, qua phòng quan sát nhìn xem, cô gái vừa rồi đi cùng với ai?”
Thượng trung tá gật đầu: “Vâng.”
Cửa thang máy mở ra, Cố Cảo Đình lạnh lùng đi vào thang máy.
*
Yến Tử vào phòng, không thấy Hoắc Vi Vũ đâu, cảm thấy tò mò, điện thoại di động kêu lên, là Hoắc Vi Vũ.
“Chị Hoắc, chị đi đâu vậy, à chị biết em vừa gặp ai không? Cố Cảo Đình đó, đàn ông khiến mọi phụ nữ muốn gả nhất đó, thật đẹp trai, làm sao lại có đàn ông phong độ như vậy chứ.” Yến Tử nhảy cẫng lên nói.
“Yến Tử, chị không có thời gian giải thích với em, chị phải lập tức đi khỏi chổ này, em ném chìa khóa qua cửa sổ đi, ngày mai chị kêu người đến đón em.” Hoắc Vi Vũ gấp rút nói.
Yến Tử nghi ngờ nhìn ra cửa sổ, thấy Hoắc Vi Vũ dưới lầu, toàn thân ướt nhẹp.
“Chị Hoắc, bị làm sao vậy!” Yến Tử không hiểu hỏi.
“Bọc chìa khóa vào khăn tắm vứt xuống dưới.” Hoắc Vi Vũ nói.
“Được rồi, mà em nói chị nè, không biết nguyên nhân gì đột nhiên cuộc phỏng vấn bị đình chỉ, ban tổ chức bảo mọi người về phòng nghỉ chờ thông báo.” Yến Tử bọc chìa khóa vào trong khăn tắm, mất mát nói.
Hoắc Vi Vũ không hứng thú với chuyện đó, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. “Nhanh lên.”
“Ừm, chẳng qua, hôm nay Cố Cảo Đình nói chuyện với em, không uổng công em đi chuyến này.” Yến Tử hưng phấn nói, ném chìa khóa bọc trong khăn xuống.
Hoắc Vi Vũ ngưng trọng nhíu mày.
Trước đó cô dùng CMND của Yến Tử, không biết Cố Cảo Đình có phát hiện ra không.
Ngẫm lại chắc là không đâu, bình thường thì bản thân và CMND không giống nhau lắm.
Hoắc Vi Vũ nhặt chìa khóa lên chạy bộ đến bãi đậu xe.
Mới mở cửa, liền thấy Cố Cảo Đình đang đứng đợi bên trong.
Anh ta nhìn một chút, ánh mắt thâm thúy, như hố sâu không thấy đáy, lắng đọng như trước khi chuẩn bị nổi bão.
Khí trời nóng bức, nhưng Hoắc Vi Vũ lại cảm thấy như có cơn gió lạnh đập vào mặt.
=======
Chương 46: Chừng nào cô mới có thể ngoan ngoãn“Sao nhìn thấy tôi liền chạy?” Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi, ánh mắt nhìn lướt qua mặt cô, sau đó nhìn xuống thân thể ướt nhẹp của cô, vươn tay.
Thượng trung tá cung kính đặt khăn tắm màu trắng vào tay của anh.
Bàn tay anh vung lên, ném khăn cho Hoắc Vi Vũ, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, không lạnh không nhạt hỏi:
“Quần áo còn chưa khô, sao không vào phòng thay đổi, còn tính chạy đi đâu?”
Hoắc Vi Vũ thấy anh ta nói chuyện thanh đạm, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sát cơ, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Trong lòng cô sợ hãi, nhưng lại không muốn sợ hãi.
“Không cẩn thẩn làm quần áo bị ướt, lại không có mang theo áo khác, nên muốn đi ra ngoài mua quần áo.” Hoắc Vi Vũ cảm thấy lí do này không tệ.
Ngón tay anh ta vuốt ve môi đỏ của cô, ánh mắt lạnh lẽo:
“Hoắc Vi Vũ, khi nào cô mới ngoan ngoãn đây?”
‘Tại sao phải ngoan, tôi đâu phải con gái của anh, tôi có quyền tự do.” Hoắc Vi Vũ đáp, hất tay của anh ra.
Trong mắt Cố Cảo Đình lóe lên một tia sắc bén, chất vấn:
“Bản thân đã kết hôn còn đi tham gia tuyển vợ, cô cảm thấy cô đúng?”
“Tôi không biết tuyển vợ là cái gì, tôi đi theo giúp đỡ bạn tôi.” Hoắc Vi Vũ trực tiếp đi lên phía trước.
Cố Cảo Đình nhìn bóng lưng của Hoắc Vi Vũ, nheo mắt lại, nguy hiểm hiện lên.
“Nếu như bạn của cô không nói cho cô biết đây là đâu, thì chính là dụ dỗ người khác. Thượng trung tá, tìm luật sư khởi tố.” Cố Cảo Đình ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ dừng bước lại, nếu Cố Cảo Đình muốn trừng trị Yến Tử, thì đến hài cốt Yến Tử cũng không còn.
“Cô ta vô tội, nếu anh tức giận, thì trừng phạt tôi này.” Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
“A” Cố Cảo Đình cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng đi đến biệt thự.
“Cố Cảo Đình.” Hoắc Vi Vũ chạy đến, nắm chặt tay anh ta.
Cố Cảo Đình hất tay cô ra, một giây sau, nắm chặt vai cô, hôn lên môi cô.
Quá mức mãnh liệt, giống như sóng cuộn, nuốt hết tất cả của cô.
Hoắc Vi Vũ lui về sau, dựa vào thân cây.
Bàn tay anh ta nóng rực di chuyển xuống eo cô, đùa giỡn váy của cô, nhưng như nghĩ đến cái gì, không có xâm nhập, lại di chuyển đến ngang hông của cô, buông lỏng cô ra.
Trong mắt say mê ham muốn.
“Cô nói tại sao cô lại đến? Chuẩn bị gì để cho tôi không tức giận?” Cố Cảo Đình lạnh giọng nói: “ Nói cho tốt, cô chỉ có một cơ hội thôi.”
“Cô ta nói đi xem mắt, bảo tôi ở trong phòng, cô ta không có lừa gạt tôi.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
Hiển nhiên, đáp án này, Cố Cảo Đình không hài lòng. Anh ta mặt lạnh đi đến biệt thự.
Thượng trung tá chạy chậm đuổi theo bọn họ.
Cố Cảo Đình ngạo nghễ ra lệnh:
“Ta không muốn nhìn thấy Trần Yến ra khỏi ngục giam, an bài một chút.”
Hoắc Vi Vũ bực bội, cắn chặt môi, máu tanh chảy ra, chạy tới chỗ Cố Cảo Đình, hỏi:
“Anh muốn thế nào mới không tức giận?”
Cố Cảo Đình không thèm để ý, đi vào thang máy.
Hoắc Vi Vũ cũng theo vào, nắm chặt tay Cố Cảo Đình: “Tôi làm đồ ăn thật ngon, anh từ xa chạy tới, có đói bụng không?”
Cố Cảo Đình không lên tiếng.
Hoắc Vi Vũ miễn cưỡng đứng trước mặt anh ta:
“Tôi làm bánh kem cũng rất ngon.”
Cố Cảo Đình u lãnh nhìn xuống cô.
“Lúc trước tôi dùng CMND của Yến Tử, Yến Tử muốn tôi theo giúp đỡ, phần tình nghĩa này tôi phải trả, nên tôi theo Yến Tử tới, tôi cũng không hứng thú với chuyện này, lúc anh tới, tôi cũng đang nghỉ ngơi trong phòng, kết hôn là tôi yêu cầu, sẽ không có khả năng thay đổi.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
Cố Cảo Đình liền ôm eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hoắc Vi Vũ dễ dàng bị anh ta nhấc lên…