• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Tôi càng thích Cố Cảo Đình

Cố Cảo Đình tiến lên, Cái bóng mờ mờ cao lớn bao phủ cô, cúi người, bế cô lên.

Đầu Hoắc Vi Vũ càng hôn mê, cảm thấy đi bộ cũng té, thật mất thể diện, giải thích một câu: “Tôi bị vấp phải cái đó nên té.”

Cố Cảo Đình muốn trực tiếp đem cô vứt xuống bồn cầu.

Anh mặt lạnh, ôm cô đi ra ngoài.

Cấp dưới cung kính mở cửa.

Cố Cảo Đình đặt cô ngồi ở ghế đằng sau.

Hoắc Vi Vũ ngẹo đầu, mắt nhắm nghiền, tựa vào trên cửa sổ, thân thể vặn vẹo, giống như là một bãi bùn nát.

“Tư lệnh, đi nơi nào?” Cấp dưới hỏi.

Cố Cảo Đình thâm trầm nhìn Hoắc Vi Vũ, một bước lên đến trên xe, trầm giọng nói: “Đi quán rượu Hanh Đức đi.”

” Tuân lệnh.”

Dưới ánh trăng, ba chiếc xe Rolls Royce màu đen cực kì đắt tiền, xa hoa lái ở lối đi bộ, tạo thành một cảnh tượng khiến người đi đường ngưỡng mộ.

Điện thoại của Hoắc Vi Vũ reo lên.

Cô có chút tri giác, tay sờ loạn ở trong túi xách, mí mắt đều không nhấc lên.

Cố Cảo Đình ngồi thẳng lưng, lúc nào cũng bảo trì quân tư, có khí tràng bao quanh người.

Anh nghe cô còn không nghe điện thoại, liếc hướng cô, ánh mắt lạnh lẽo.

Điện thoại di động của Hoắc Vi Vũ không biết từ lúc nào đã rơi từ trong túi xách ra ngoài, rơi vào ghế bên người cô.

Điện thoại di động ngừng, lại reo.

Cố Cảo Đình cau mày, nhặt điện thoại di động lên, nhìn tên người gọi trên màn hình chính là em gái của anh.

Anh đưa điện thoại vào tay cô.

Hoắc Vi Vũ nghe, thanh âm tỉnh táo nói: “Ai đó?”

“Hoắc Vi Vũ, tôi mang thai.” Người đàn bà ở đầu dây bên kia dương dương tự đắc nói.

Hoắc Vi Vũ mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, đạm bạc nói: “Cũng không phải tôi làm cô mang thai, cô nói với tôi làm gì, tôi cũng chẳng phải người thân của cô.”

Cố Kiều Tuyết cười lên, “Mới vừa rồi anh Khang nói chuyện với tôi, cô rất không thú vị, giống như người chết vậy, anh ấy ở cùng một chỗ với cô, một chút hứng thú cũng không có, trong bảy năm anh ấy qua lại với cô, cũng không có đụng vào cô, mới vừa rồi còn không phải anh ấy cầu tôi làm anh ấy thoải mái, anh ấy nói, chỉ có tôi giống như đàn bà, chỉ có tôi ôn nhu, chỉ có tôi có thể khiến cho anh ấy hứng thú dồi dào.”

Trong mắt Hoắc Vi Vũ càng rét lạnh, trong trẻo lạnh lùng nói: “Cho nên cô bây giờ đang khoe khoang với tôi, thị uy, hay là mới vừa rồi anh ta không khiến cho cô sung sướng, cô là muốn làm cho tôi thống khổ để cảm thấy thoải mái phải không, xin lỗi a, đũng quần anh ta bất quá nửa lạng thịt, không đáng giá lưu luyến.”

“Hoắc Vi Vũ, cô đây là không ăn được bồ đào nói bồ đào chua!” Cố Kiều Tuyết cả giận, “Cô hẳn cũng biết, trong khi anh ấy với cô còn quen nhau, anh ấy đã ngủ với tôi một năm, mỗi lần đều ở trên người tôi không chịu trở về bên cô, tôi vừa đáp ứng lời cầu hôn của anh ấy, anh ấy liền vứt bỏ cô.”

Trong lòng Hoắc Vi Vũ nhoi nhói đau, không phải bởi vì Ngụy Ngạn Khang, mà là, chính mình ngu ngốc bị bỏ rơi, bị đùa bỡn, bị lừa dối suốt bảy năm.

Hoắc Vi Vũ ngồi ngay ngắn người lại, tay vuốt tóc rối bời trên trán.

Cố Kiều Tuyết muốn làm cho cô khổ sở, cô liền hết lần này tới lần khác không để cho cô ta như ý.

Hoắc Vi Vũ giương lên khóe miệng mỹ lệ, “Cố Kiều Tuyết, cô cảm thấy anh cô so với Ngụy Ngạn Khang thế nào?”

Cố Kiều Tuyết không bình tĩnh, cả giận nói: “Tôi biết cô thiết kế để anh tôi cưới cô là vì trả thù tôi và anh Khang!”

“Cô còn chẳng có sức ảnh hưởng này đâu.” Hoắc Vi Vũ cong cong khóe môi, ánh mắt liễm diễm.

“Vóc người anh ấy tốt hơn Ngụy Ngạn Khang, dáng dấp đẹp trai hơn Ngụy Ngạn Khang, trọng yếu chính là, chỉ cần Cố Cảo Đình giậm chân một cái, Ninh Xuyên rung động ba hồi, anh ấy muốn khiến Ngụy Ngạn Khang canh ba chết, anh ta không thể sống đến canh năm.

Một quân vương, một con kiến hôi.

Cô còn dùng được chứ tôi coi thường anh ta, so sánh giữa anh ta với Cố Cảo Đình tôi càng thích ngủ với Cố Cảo Đình hơn, hợp pháp ngủ.”

========

Chương 4: Đều khốn kiếp như nhau

“Hoắc Vi Vũ, cô thật không biết xấu hổ.” Cố Kiều Tuyết tức giận quát.

“Tôi chính là không biết xấu hổ đấy, cô sợ tôi sao?” Khóe miệng xinh đẹp của Hoắc Vi Vũ giương lên.

“Tôi sẽ không cho cô toại nguyện đâu, chẳng qua là anh Khang không thích phụ nữ. Tôi nói cho cô biết, anh Khang nói, trên cơ bản cô không giống phụ nữ, khiến cho người khác cảm thấy có mùi vị đàn ông.”

“Cho nên, cô cam tâm tình nguyện làm tiểu tam, để chứng minh, tình cảm của các ngươi còn vững chắc hơn sắt sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại, trong mắt dăng kín một tầng sương lạnh.

“Đó là do bạn trai của cô theo đuổi tôi.” Cố Kiều Tuyết hùng hồn nói ra.

Hoắc Vi Vũ cười, nụ cười diễm lệ, rực rỡ:

“Tên cặn bã đi cùng với cô rất hợp, chúc các ngươi bạc đầu giai lão, vĩnh kết đống tâm, lây bệnh cho nhau, cùng nhau nhiễm bệnh, không cần chữa trị, cùng nhau chết oanh oanh liệt liệt, tôi sẽ chúc phúc cho các người.”

“Hoắc Vi Vũ…” Cố Kiều Tuyết quát ầm lên.

Hoắc Vi Vũ đã cúp điện thoại, không cho đối phương cơ hội nói chuyện, đầu dực vào ghế.

Há miệng ra thở dốc, thật khiến cô cảm thấy quá mệt mỏi.

Cô rất giống người chết sao? Không giống nữ nhân sao?

Bảy năm tình cảm, bảy năm dối lừa, là người cuối cùng biết bọn họ đã ở với nhau một năm, trước khi kết hôn cô mới biết là cô bị loại rồi!

Không phải cứ không nói, không khóc, thì tâm cô sẽ không đau.

“Lục huynh có ý gì?” Sắc mặt Cố Cảo Đình tái xanh hỏi, mắt híp lại phóng ra một đạo quang mang, vô cùng sắc bén.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh ta, trước mắt là mười mấy cái bóng giống nhau, ở trong sương mù, trên người anh ta như được bao phủ một tầng ánh sáng, như thần tiên giáng xuống.

Do uống nhiều rượu, bản tính nổi lên, bắt đầu rục rịch.

Đôi khi, một nụ hôn, cũng là một sự kích thích chí mạng.

Cô hướng mặt anh ta xông tới, hôn lên đôi môi đỏ mềm mại.

Lưng Cố Cảo Đình cứng ngắc, lông mày nhướng lên, nhìn xuống khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô. Lông mi của cô thật dài, đen tuyền, giống như cánh quạt, khẽ run.

“Tư lệnh.” Phó quan hô.

Trong mắt Cố Cảo Đình bắn ra một đạo lạnh lẽo, ra lệnh:

“Quay đầu sang chỗ khác, không có lệnh của ta, không được phép quay đầu lại.”

Hoắc Vi Vũ vừa định lui lại. Trong nháy mắt màn xe bị kéo lại, anh nâng gáy cô lên, không cho cô lùi bước, lưỡi xâm nhập vào trong miệng, mạnh mẽ, hung mãnh, không cho cô một chút cơ hội thở dốc.

Hôn nhưng như xen lẫn trừng phạt, anh ta truyền hơi thở vào, để cho toàn bộ phổi cô đều tràn đầy hơi thở của anh.

Hoắc Vi Vũ chỉ cảm thấy mê muội. Rượu vào quá nhiều, mơ mơ hồ hồ, không thể suy nghĩ, giống như bị dìm ngập. Theo bản năng nắm chặt vật thể trước mặt.

Cố Cảo Đình phát hiện cô ôm chặt lưng anh, lông mày nhướng lên, âm thanh nam tính khàn khàn:

“Muốn?”

Hoắc Vi Vũ nghe không hiểu, nhưng đôi khi im lặng cũng là đáp ứng.

Anh hung hăng hôn môi cô, như một vị quân vương cao cao tại thượng, đồng ý:

“Vậy thì thõa mãn em.”

***

Gian phòng trong quán rượu Hanh Đức.

Anh bỏ cô trên giường, hôn xuống tới tấp, cởi quần áo quăng qua một bên. Cô cảm thấy toàn thân nóng như lửa, giống như bị mê hoặc, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Bên tai, là âm thanh say đắm không rõ ràng: “Hoắc Vi Vũ, tôi muốn em.”

Hoắc Vi Vũ cảm thấy đau. Đau như khoan tim, đau thấu tận xương tủy.

“Ngụy Ngạn Khang, đồ khốn kiếp.” Hoắc Vi Vũ mơ hồ quát, bàn tay đập vào thân thể cường tráng bên trên.

Cố Cảo Đình cầm tay cô, mắt sắc bén như chim ưng toát ra đằng đằng sát khí, ra lệnh:

“Nhìn cho rõ người muốn em là ai!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK