Sau khi Hoắc Vi Vũ trở về, trong nhà đã quét dọn sạch sẽ không còn một hạt bụi.
Dì Long mang theo ý cười ấm áp, cung kính nói: “Phu nhân, cơm đã nấu xong rồi, cô đã muốn ăn cơm chưa? ”
Hoắc Vi ngồi trên ghế salon, ánh mắt lạnh lùng mà vô cùng xinh đẹp đánh giá dì Long, cô bỏ một quả nho vào miệng, nhìn như vô tình hỏi: “Mỗi ngày cháu làm gì, dì đều báo cáo với Cố Cảo Đình à? ”
Dì Long hơi ngập ngừng một chút.
Bà không nghĩ tới Hoắc Vi Vũ lại hỏi thẳng như vậy.
“Nếu Tư lệnh hỏi thì tôi sẽ báo cáo. ” Dì Long nói rõ ràng.
“Nếu cháu trả tiền lương cho dì thì sao?” Hoắc Vi Vũ lại bỏ một quả nho vào trong miệng.
“Con trưởng, con thứ của tôi đều ở trong quân khu của Tư lệnh.” Dì Long cúi đầu nói.
Nói như vậy, di làm việc cho Cố Cảo Đình không phải chỉ vì tiền bạc rồi.
“Cháu rất thích người thành thật như dì, đi ăn cơm đi.” Hoắc Vi Vũ rút giấy ăn, lau tay.
Sau khi ăn xong, nàng nằm ở trong phòng, nhìn trần nhà ngây người một lúc.
Mười ngày nay điện thoại di động tắt máy.
Hoắc Vi Vũ lấy điện thoại di động từ trong túi xách, gắn vào máy sạc điện, khởi động máy.
Tí tách tích, tí tách tích, tin nhắn không ngừng được gửi tới.
Có Hữu Yến Tử, Cố Kiều Tuyết, Ngụy Ngạn Khang, cấp dưới trước đây, đồng nghiệp trong công ty, và anh hai.
Hoắc Vi Vũ gọi điện thoại cho anh hai Thẩm Hắc Thần đầu tiên.
“Tiểu Ngũ, em không có chuyện gì chứ? ” Thẩm Hắc Thần quan tâm hỏi.
“Ăn được ngủ được lại có thể chơi vui, em làm sao có chuyện gì được? ” Hoắc Vi Vũ chỉ nói chuyện tốt, không nói những chuyện không vui.
“Em với Cố Cảo Đình định kết hôn khi nào? ” Thẩm Hắc Thần hỏi.
“Nhanh thôi!, chúng em Ẩn hôn, anh ấy rất bận rộn, làm xong đăng ký kết hôn rồi, anh với Miểu Miểu thế nào rồi? ” Hoắc Vi múa khoanh chân ngồi xuống, hỏi.
“Em bớt dạy hư cô ấy đi thì thiên hạ thái bình. ” Thẩm Hắc Thần bất đắc dĩ nói.
Hoắc Vi Vũ giương giương khóe miệng, giảo hoạt nói: “Em vẫn rất thích cô ấy, anh hai trông chừng cô ấy cẩn thẩn, nếu cô ấy thích em thì em cũng không làm gì giúp anh được đâu. ”
“Yên tâm, mặc kệ là nam hay nữ, anh sẽ bóp chết từ khi còn trong trứng, không để gió xuân thổi làm cô ấy lung lay. Anh chuyển lời của anh cả nếu em không muốn gả cho Cố Cảo Đình thì đừng miễn cưỡng chính mình, anh và anh cả sẽ bảo vệ em ” Thẩm Hắc Thần trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ biết anh cả và anh hai sẽ bảo vệ được cô, nhưng cũng phải trả một cái giá quá lớn?
Chuyện này là do cô dựng lên, lúc đầu anh cả, anh hai với Cố Cảo Đình nước sông không phạm nước giếng, một bên là nhà kinh doanh, một bên là chính trị gia, nếu đắc tội với Cố Cảo Đình thì sẽ phải chịu sụp đổ cơ nghiệp.
“Cố Cảo Đình lớn lên đẹp trai, vóc người đẹp, kỹ năng tốt, có quyền thế, gả cho anh ấy em cũng không bị thua thiệt, hai anh không cần phải lo lắng cho em, em đâu phải loại người để cho người ta dễ bắt nạt? Yên tâm đi.” Hoắc Vi Vũ trấn an.
Thẩm Hắc Thần trầm mặc ba giây rồi nói: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh”
Hoắc Vi Vũ rội lên cười, các anh lo lắng quá nhiều, làm sao cô để cho bọn họ phiền lòng vì cô như vậy nữa.
“Được rồi, anh hai, nghe nói ngày trước Cố Cảo Đình khắc chết ba vị hôn thê hả? Chết như thế nào vậy?” Hoắc Vi Vũ hỏi lảng sang chuyện khác.
“Người thứ nhất đi du lịch cùng bạn, vì cứu bạn mà chết chìm.
Người thứ hai chết vì tai nạn giao thông.
Người thứ ba bị nhiễm vi rut sau đó bệnh nặng rồi chết.” Thẩm Hắc Thần nói.
“Chẳng lễ Cố Cảo Đình là thiên sát cô tinh à?” nói xong, Hoắc Vi Vũ nhíu chân mày hoài nghi, “Cũng không phải, nếu là thiên sát cô tinh thì phải khắc mẹ đầu tiên, vậy có thể anh ta khắc vợ, vị hôn thê thứ tư nghe nói là tự sát còn nằm trong bệnh viện kia kìa ”
======
Chương 34: Anh có ý gì?“Tự sát, khắc vợ.” Thẩm Mặc Thần lập lại hai từ này.
Hoắc Vi Vũ đương nhiên hiểu, biết Thẩm Mặc Thần đang lo lắng, lập tức bổ sung:
“Yên tâm đi, em là người theo chủ nghĩa khoa học, không tin những chuyện mê tín dị đoan, hơn nữa, em với Cố Cảo Đình kết hôn ngầm, bên ngoài không ai biết, Cố Cảo Đình sẽ không ở đây quá lâu, anh ta rất nhanh sẽ trở lại quân đội, đến lúc đó, em tự do rồi.”
Nghĩ đến tự do, Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, tiếp tục nằm xuống giường.
“Vạn sự cẩn thận, rất nhiều việc bất ngờ, không đơn giản đâu.” Thẩm Mặc Thần nhắc nhở.
“Biết rồi, em cúp đây. Nhị ca đi đi.”
Hoắc Vi Vũ lắc lư dưới mắt cá chân cột băng dính, không thể để cho nhị ca biết cô bị Cố Cảo Đình tổn thương, sợ bọn họ gọi cô ra ngoài, liền nói trước:
“Chờ em rãnh rỗi, sẽ đi chơi cùng nhóm.”
Sau khi Hoằc Vi Vũ cúp máy, liền gọi điện cho Yến Tử:
“Em, chị đã trở về, CMND trả cho em, em tới nhà của chị lấy hay sao?”
“Tốt, chị Hoắc, vừa vặn em có chuyện muốn gặp chị.” Yến Tử ngọt ngào nói.
Hoắc Vi Vũ híp mắt lại:
“Sao chị cảm thấy không phải chuyện tốt lành gì nha?”
“Chuyện tốt mà, lát gặp mặt rồi nói.”
Yến Tử nói xong, hào hứng cúp điện thoại.
Hoắc Vi Vũ bỏ điện thoại bên đầu gối, hai tay đặt lên bụng. Thật nhàm chán, có gái đẹp tán gẫu cũng tốt.
Điệm thoại di động kêu lên, cô nhìn thấy chữ Cố Kiều Tuyết liền không muốn nhấc máy.
Tiếng chuông dừng lại một chút rồi lại tiếp tục reo lên.
Lần này là một dãy số xa lạ. Hoắc Vi Vũ mơ hồ bắt máy.
“Alo, ai vậy?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Hoắc Vi Vũ, cô không tiếp điện thoại của tôi, số lạ gọi cô liền tiếp, cô có ý gì!” Cố Kiều Tuyết giận giữ nói.
“Rõ ràng là tôi cố ý không muốn tiếp điện thoại của cô, chuyện dễ hiểu như vậy, sao cô lại không hiểu?”Hoắc Vi Vũ nói thẳng.
“Hoắc Vi Vũ, có phải cô sợ tôi mời đi đám cưới, nên mới không dám nhận điện thoại của tôi.” Cố Kiều Tuyết lạnh lùng giễu cợt nói.
Hoắc Vi Vũ ngừng một chút, đôi mắt trầm xuống.
“Trả lời!” Cố Kiều Tuyết kiêu ngạo tức giận nói.
“Chúc các người mỗi năm đều có ngày này, mỗi ngày đều như hôm nay.” Hoắc Vi Vũ trả lời.
Cố Kiều Tuyết giận đến giơ chân:
“Cô nguyền rủa chúng tôi ly hôn hả!”
“Cô đã nghĩ như vậy thì tôi cũng bó tay, chẳng qua, tôi thật sự không hiểu, cô biết rõ tôi sẽ không nói lời dễ nghe, còn cố ý gọi điện thoại cho tôi, Cố Kiều Tuyết, cô là không có tự trọng hay sao?” Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói.
“Người không có tự trọng chính là cô, biết rõ tôi sẽ kết hôn với Ngụy Ngạn Khang, cô lại muốn trở thành chị dâu của tôi là có ý gì? Muốn làm anh Khang lưu luyến sao? Cô thật sự không biết xấu hổ…”
Thấy Cố Kiều Tuyết im lặng, Hoắc Vi Vũ liền cúp máy.
Cố Kiều Tuyết lại gọi tới. Hoắc Vi Vũ bực bội nhíu mày, bắt máy.
“Cô chính là đệ nhất không biết xấu hổ, cha cô mà còn sống thấy con gái mình như vậy thật không biết dấu mặt đi đâu, khó trách, nghe nói cha cô qua đời là bị cô làm cho tức chết.” Cố Kiều Tuyết điên cuồng mắng.
Đột nhiên trong lòng Hoắc Vi Vũ đau xót, trong mắt xoẹt qua một đạo ánh sáng, lạnh lẽo sắc nhọn như băng, nhếch miệng, yêu dã, lãnh huyết:
“Cố Kiều Tuyết, tối hôm qua Ngụy Ngạn Khang không có về nhà phải không?”
Cố Kiều Tuyết dừng một chút, vành mắt đỏ lên, kiêu ngạo biến mất, kinh ngạc hỏi:
“Cô có ý gì”
“Đêm qua anh ta ở chỗ tôi.” Hoắc Vi Vũ lẳng lơ nói.
“Ngụy Ngạn Khang..” Âm thanh bén nhọn vô cùng tức giận của Cố Kiều Tuyết truyền đến.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng cúp máy, nhắm mắt lại, im lặng.