• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Không làm không chết

Hoắc Vi Vũ cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Yến Tử

“Lúc nào qua đây? ” Hoắc Vi Vũ hỏi.

“Em lập tức đến ngay, em đang ở trên đường, em mang váy cho chị nhưng không có đồ trang sức đâu, những người đến PATY hôm nay rất sang trọng, chị ăn mặc đẹp một chút nhé” Yến Tử uyển chuyển nói.

Hoắc Vi Vũ biết Yến Tử có ý tốt không muốn làm cho cô mất mặt.

“Đến rồi nói chuyện tiếp nha!” Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại, mở hộp trang sức ra, ánh mắt dừng ở đôi bông tai “Bình mình trên biển”.

Đó là di vật của mẹ để lại cho cô, cũng là bông tai mà cô thích nhất.

Hoắc Vi Vũ đeo vào.

Tiếng đập cửa vang lên.

Hoắc Vi Vũ mở rộng cửa.

Dì Long đứng ở cửa, sắc mặt ngưng trọng nói: “Xin lỗi phu nhân, vừa rồi tôi lỡ lời. ”

“Yên tâm, cháu sẽ không nói huyên thuyên với Cố Cảo Đình” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

“Tạ ơn phu nhân. ” Dì Long gật đầu.

Hoắc Vi Vũ khoát tay lên trên khung cửa, lười biếng nhếch miệng hỏi: “Theo dì nếu Cố Cảo Đình biết tối nay cháu đi suốt đêm không về, anh ta có tức giận không? ”

Dì Long sắc mặt tái nhợt, “Cậu ấy rất lo cho an toàn của cô. ”

“Dì có biện pháp làm cho anh ta không tức giận, không lo lắng, đúng không?” Hoắc Vi Vũ ám chỉ nói.

Dì Long nghe ra Hoắc Vi Vũ đang ám chỉ điều gì, khó khăn nói: “Nếu cậu ấy biết cô đi suốt đêm không về, mà tôi không hồi báo, tôi sẽ liên lụy đến con trai tôi ”

“Trời biết, đất biết, dì biết, cháu biết, anh ấy không biết. Hoặc là anh ấy biết, anh ấy tức giận, cháu giận lây sang dì, mà cháu là phụ nữ, vẫn là tiểu nhân, dì Long là người thông minh nên sẽ hiểu.” Hoắc Vi Vũ vỗ vỗ bả vai dì Long.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Hoắc Vi Vũ đi mở cửa.

“Chị Vũ, đây là váy, hai chị em mình mặc giống nhau, chị mặc vào trước đi, em trang điểm cho chị xong thì chúng mình đi.” Yến Tử tung tăng nói.

Hoắc Vi Vũ đẹp mà lạnh lùng nhìn về phía dì Long.

Dì Long cảm thấy cô gái này vô cùng đặc biệt, trách không được thái độ của Tư lệnh đối với cô ấy không giống với người khác.

Dì cúi đầu, đi về phía phòng bếp.

Hoắc Vi Vũ giương nụ cười, báo cáo tiểu chiến thắng lợi, “Vào phòng chị đi!. ”

“Chị Vũ, em biết một bí mật” Yến Tử không giấu được hưng phấn.

“Biết bí mật của em rồi, bí mật nào cũng đều chết người” Hoắc Vi Vũ cởi quần áo ra, mặc vào váy ngắn màu trắng Yến Tử mang đến.

“Lần này mới không phải đâu, có người nói Duật Nghị cũng sẽ đến, nếu như em được Duật Nghị nhìn trúng, nói không chừng em sẽ là tổng thống phu nhân tương lai. ” Yến Tử chắp hai tay, ước ao nói.

“Bây giờ là chế dộ dân chủ đầu phiếu, đời thứ hai chưa chắc đã được đâu.” Hoắc Vi Vũ giội gáo nước lạnh nói, nhanh chóng kéo khóa lên.

“Nhưng mà anh ấy có cha bày mưu nghĩ kế đằng sau, còn có quân đội vô cùng cường hãn.

Nghe nói, sau khi anh ấy tốt nghiệp sẽ làm chủ tịch tỉnh Độ Kim, con đường thăng quan tiến chức đã được sắp xếp xong xuôi rồi.

Nếu gả cho anh ấy, cho dù anh ấy không làm được Tổng thống, thì cũng làm chủ tịch tỉnh phú quý một phương.

Cộng đồng mạng so sánh anh ấy như thần mặt trời, là người đàn ông thứ hai mà con gái cả nước muốn gả, nói không chừng, về sau có thể vượt qua Cố Cảo Đình đấy.” Yến Tử vì Duật Nghị bất bình nói, lấy đồ trang điểm từ trong túi ra.

“Thế thì thần mặt trời của chị chờ ngồi phi thuyền Nặc Á bay vào vũ trụ nhé! gặp lại sau, thần mặt trời. ” Hoắc Vi Vũ nói đùa. Yến Tử cũng cười theo.

Sau khi trang điểm xong, hai người đi ra xe. Yến Tử lái xe đi đến biệt thự cạnh biển.

*

Phòng làm việc Tư lệnh.

Sắc mặt Cố Cảo Đình ngưng trọng xem tài liệu tố cáo Duật Nghị.

Tiếng đập cửa vang lên.

“Vào đi ” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Thượng trung tá nghiêm túc cúi chào, báo cáo: “Báo cáo Tư lệnh, đã tìm được thiếu gia Duật Nghị, anh ấy ở biệt thự cạnh biển công khai tổ chức một đêm Party chọn vợ”

“Hoang đường! ” Cố Cảo Đình khép tài liệu lại, không vui nói: “Chuẩn bị máy bay, chúng ta đi qua đó ngay bây giờ, hắn đúng là có kinh nghiệm từng trải ”

======

Chương 42: Chị không biết xấu hổ như thế à?

Mí mắt phải Hoắc Vi Vũ nháy liên tục, dự cảm xấu nhanh chóng xuất hiện, nhìn đồng hồ trên xe đã là hai giờ chiều rồi.

“Đi hơn ba tiếng rồi, đã sắp tới chưa? ” Hoắc Vi Vũ không kiên nhẫn hỏi.

“Sắp tới rồi, nhìn thấy bờ cát rồi kìa.” Yến Tử trấn an nói.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ bị chặn lại trên đường.

Bốn người bảo an tiến đến, cẩn thận nói: “Xin lấy vé mời ra. ”

Yến Tử điềm tĩnh cười, lấy vé mời.

Bảo an không chỉ kiểm tra xe của bọn họ mà còn kiểm tra cả túi xách rồi mới cho đi.

“Nghiêm ngặt như thế cơ à? ” Hoắc Vi Vũ kinh ngạc hỏi.

“Phải, có đại nhân vật ở đây, một thư mời chỉ có thể mang hai người tới, em phải nhờ mẹ em mới lấy được một tấm” Yến Tử nghĩ đến thiếu gia Duật Kiên Quyết, trong mắt liền lòe lòe ánh sáng.

Xe chạy thêm năm phút đồng hồ, rồi đến cửa một tòa biệt thự sang trọng.

Ở cửa có tám người trực an ninh, sau khi bọn họ kiểm tra nghiêm mật, liền phát hai tấm thẻ số 99 và số 98, còn có một thẻ mở cửa phòng số 303.

Yến Tử giữ tấm thẻ số 99 của mình trong ngực.

Hoắc Vi Vũ cầm thẻ số 98, không hiểu hỏi: “Đây là cái gì? Tuyển vợ sao? Còn có số hiệu nữa. ”

“Sau khi được người quyền quý đó chọn trúng, có thể tham gia vũ hội buổi tối. ” Yến Tử mơ ước nói.

“Nếu không được chọn trúng thì sao? ” Hoắc Vi Vũ hỏi.

“Vậy thì chỉ có thể ngây người ngủ trong phòng, nhưng mà có gian phòng ở hậu viện, nếu may mắn đứng ở cửa sổ, nói không chừng có cơ hội đảo ngược, đi nhanh đi, chị Vũ, bên trong chắc có đồ gì đó để ăn.” Yến Tử lôi kéo Hoắc Vi Vũ đi.

Hoắc Vi Vũ ném cái thẻ số 98 vào trong túi xách.

Cô không có hứng thú với Party gặp mặt này, ngủ ở trong phòng là được rồi.

Mới vừa bước vào, lãnh khí phả vào mặt, hòa lẫn là mùi nước hoa nồng nặc.

Có một đám người mặc giống bọn họ đứng bên trong, đại đa số cũng là mắt hạnh mũi cao, khuôn mặt trang điểm diễm lệ, dáng người cao gầy lộ chân dài.

Sắc mặt Hoắc Vi Vũ nhất thời cứng ngắc.

“Yêu, đây không phải là Vi Vũ sao? Chị không thấy xấu hổ mà đến đây à?” một cô gái dáng dấp mỹ mạo kinh diễm đi đến, âm dương quái khí cười nói.

“Có gì mà phải xấu hổ?” Hoắc Vi Vũ lạnh như băng trả lời.

“Chị già rồi, còn so với tiểu nha đầu chúng tôi làm gì, so xem da ai nhiều nếp nhăn hơn à? Thật đúng là không biết xấu hổ, chị bị Ngụy Ngạn Khang đá nên điên rồi mới có mặt mũi tới chỗ như thế này. ” Hoắc Thuần khinh bỉ nói.

“Tiểu nha đầu? Tiểu ngu xuẩn, cô năm nay chắc mới 24 hả, chỉ kém hơn tôi có một hai tuổi, tôi cảm thấy cô vẫn không thể sống đến 26 tuổi đâu, còn chỉ số thông minh của cô chắc vĩnh viễn ở 3 tuổi thôi nhỉ.” Hoắc Vi Vũ hất hàm, không hèn mọn không lên tiếng mà cũng không tức giận nói.

“Hoắc Vi Vũ, phụ nữ quá 25 tuổi, ở nhà không muốn lại ném mặt mày đầu đường xó chợ cho người ta chê cười, chị không ngại ông bà bố mẹ mặt chưa đủ dày à?” Hoắc Thuần nổi giận nói.

Hoắc Vi Vũ mỹ lệ vén mái tóc, xua tay một cái, lười biếng hướng về phía Hoắc Thuần nói: “Tôi chuyển lời vừa rồi đến chị cả cô, hình như cô ấy mới có 30 thôi nhỉ? ”

“Hoắc Vi Vũ, chị là con đàn bà xấu xa, trách không được Ngụy Ngạn Khang bỏ rơi chị, chị vì anh ta mà làm bố chị tức chết, mà ông ấy vẫn lo cho cái đứa con gái điêu ngoa như chị, đáng đời chị bị ông nội đuổi ra khỏi nhà” Hoắc Thuần dậm chân nói.

Mỗi một câu đều như dao, đâm sâu vào lòng Hoắc Vi Vũ.

“Nói đủ chưa? ” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK