• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Tư lệnh giá lâm

“Làm sao, nói đến tật làm chị giật mình à, chị như thế làm người khác chẳng muốn thân thiện với chị đâu, ai sẽ coi trọng chị hả, chị cũng không biết Ngụy Ngạn Khang bao nhiêu lần muốn bỏ rơi chị đâu! Thu cái lại cái tính khí ấu trĩ của chị đi!” Hoắc Thuần cố ý cất cao giọng nói, làm cho người chung quanh đều hiểu lầm.

Hoắc Vi Vũ tức giận phản kháng.

Nghe cô ta nói xấu bố mình, cô mạnh mẽ nói ngược lại.

“Cô đang nói cô à? Ngô tổng nói với tôi, ông ấy thực sự đáng tiếc chỉ ước con của cô với ông ấy được sinh ra, nói không chừng ông ấy sẽ li dị vợ đấy” Hoắc Vi Vũ mỉm cười nói.

Hoắc Thuần trừng mắt, những người xung quanh đang xem bọn họ, thẹn quá hóa giận nói: “Chị đang nói bậy bạ cái gì? Ai là Ngô tổng, tôi không biết chị đang nói cái gì? ”

“Thôi đi.” Hoắc Vi Vũ liếc về phía ngực của cô ta, “Cô làm ngực ở đâu thế? Bác sĩ chuyên môn cao thật, cúp A có thể nâng lên đến cúp C cũng chưa thấy bị xệ nhỉ.”

“Chị đừng hồ ngôn loạn ngữ! Ngực của tôi là thật. ” Hoắc Thuần the thé chói tai.

“Cô bình tĩnh một chút đi, nếu không silicon trong mũi chảy ra bây giờ, cô gọt cằm cẩn thận méo miệng đấy, có người nói cho cô mắt cô mở quá lớn nhìn không giống thật không” Hoắc Vi Vũ nghiêm trang nói.

“Cô ăn nói cẩn thận kẻo tôi kiện cô tội phỉ bang đấy” Hoắc Thuần tức giận thân thể đều đang phát run.

“Tôi nào có nói gì sai? Tôi có ảnh cô lúc chưa phẫu thuật thẩm mĩ, thử đưa cho người khác xem.” Hoắc Vi Vũ mở điện thoại di động lên, ảnh chụp Hoắc Thuần hiện lên trên màn hình.

Một người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh cô.

“Chú ơi, chú xem ảnh trước khi phẫu thuật thẩm mĩ của số 36, có phải chỉnh dung hay không? ” Hoắc Vi Vũ tùy tiện tìm một người đến hỏi.

Hoắc Thuần nhìn thấy người đàn ông trước mặt này, sắc mặt lập tức tái nhợt, cúi đầu, nắm tay thật chặt.

Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua ảnh chụp trong điện thoại di động Hoắc Vi Vũ, vừa nhìn về phía Hoắc Thuần, nghiêm túc nói: “Trên thư mời viết rồi, không nhận người đã phẫu thuật thẩm mĩ, cô không đủ tư cách tham gia ”

Ông ta phất tay, bảo an lên mời Hoắc Thuần rời đi.

Hoắc Thuần trừng mắt nhìn Hoắc Vi Vũ, “Chị thật ác độc, thật đúng là lòng dạ rắn rết, tôi tốt xấu gì cũng là em họ của chị, chị lại đối xử với tôi như vậy, cứ chờ đấy. ”

Hoắc Vi Vũ nhìn Hoắc Thuần bị bảo an mời ra ngoài, đôi mắt cụp xuống.

Cô chỉ phản kích theo bản năng, cũng không muốn Hoắc Thuần mất tư cách tham dự, lấy mỹ mạo Hoắc Thuần với bối cảnh, được người quyền quý trong đó chọn trúng không khó.

Người đàn ông trung niên cảnh cáo với những người còn lại: “Nếu còn có người phẫu thuật thẩm mĩ trà trộn bên trọng, một khi phát hiện, sẽ bị khởi kiện, chúng tôi đảm bảo khiến cho người đó cả đời rũ tù. Trước khi phỏng vấn bắt đầu, còn ai phẫu thuật thẩm mĩ thì tự động đứng ra đi ”

Người đàn ông trung niên vừa nói, những mỹ nhân trong đại sảnh rời đi phân nửa.

Yến Tử nhìn Hoắc Vi Vũ có chút hả hê, giơ lên ngón tay cái, “Chị lợi hại thật, vừa ra tay đã loại đi phân nửa.”

Hoắc Vi Vũ lại không vui, “Em đi thử đi! Chị đến phòng nghỉ ngơi. ”

Cô đến phòng 303, ném túi xách trên giường, đến phòng vệ sinh đổi khăn.

Ngoài cửa số phòng vệ sinh là hậu hoa viên đối diện với hồ bơi, dưới ánh mặt trời, trên mặt hồ hiện lên gợn sóng lăn tăn phản chiếu lam quang.

Cô cảm thấy đói bụng, trên tủ đầu giường có điện thoại gọi phục vụ, tự nhiên cô muốn thử có gọi được không, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Cô gọi đơn giản một phần bò bit tết, rồi nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Rầm rầm rầm.

Bên ngoài có tiếng động cơ trực thăng rất lớn từ từ tiến lại gần.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, bây giờ những người quyền cao chức trọng đều dùng máy bay bay qua bay lại hay sao?!

=======

Chương 44: Oan gia ngõ hẹp gặp nhau

Chỉ trong chốc lát, tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai vậy?” Hoắc Vi Vũ hỏi.

“Đưa đồ ăn.”

Hoắc Vi Vũ nhìn qua lổ trên cửa, thấy phục vụ đẩy xe đồ ăn.

Cô mở cửa ra.

Phục vụ đẩy xe tiến vào, đặt đồ ăn lên bàn, lúc rời đi, thì đột nhiên một người mặc đồ tây đen xông vào.

Mắt anh ta không thèm nhìn cô, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, yêu cầu nói:

“Một lát sẽ có người đến tìm tôi, nhớ giúp tôi cản mấy người đó, sẽ có lợi cho cô.”

Hoắc Vi Vũ nhíu mày nhìn bóng lưng thon dài. Hiện tại cô chỉ muốn nghỉ ngơi.

“Trai đẹp, anh vào nhầm phòng rồi.” Hoắc Vi Vũ không khách khí nói.

Duật Nghị kinh ngạc xoay người, nhìn Hoắ Vi Vũ:

“Cô biết tôi là ai không?”

Hoắc Vi Vũ nhìn anh ta lớn lên rất tốt, mắt hai mí, mày rậm mắt to, ngũ quan chính trực, tuy nhiên lại quá kiêu căng.

Đáng tiếc, cô nhìn quen Cố Cảo Đình rồi, cả Ngụy Ngạn Khang, những mỹ nam bậc nhất cô đều đã xem qua, bây giờ liền miễn dịch với trai đẹp.

Khóe miệng giật giật châm chọc, Hoắc Vi Vũ lười biếng hếch cằm hướng ra ngoài, lạnh lùng nói:

“Tôi không cần biết anh là ai, ra ngoài!”

Trai đẹp chỉ ngón giữa lên, nhìn trên đất, cuồng vọng nói:

“Cô có bị ngốc không, do you understand? Cô mất quyền phỏng vấn.”

Hoắc Vi Vũ lãnh băng nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt mình, kéo dài âm thanh:

“Cút…”

“Người nên cút là cô, lập tức đi ra ngoài cho tôi!” Duật Nghị tóm lấy tay Hoắc Vi Vũ cưỡng chế kéo cô ra ngoài.

“Tư lệnh, lầu một, lầu hai đều loại bỏ, khẳng định là lầu ba rồi.” Thượng trung tá báo cáo với Cố Cảo Đình.

Sắc mặt Cố Cảo Đình lạnh lùng, cương nghị, đôi mắt sắc bén như dao nhìn lướt qua hành lang.

Như một vương giả.

Duật Nghị nhíu mày, nói với Hoắc Vi Vũ:

“Cô chỉ cần giúp tôi ngăn cản mấy người kia, biệt thự này liền tặng cho cô.”

“Tôi không hứng thú với biệt thự của anh.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

“Rầm.” Cửa phòng 302 kế bên bị đá văng ra.

Duật Nghị thêm bối rối:

“Cộng thêm một ngàn vạn.”

Không đợi Hoắc Vi Vũ trả lời, chạy tọt vô toliet.

Hoắc Vi Vũ híp mắt nhìn qua lổ trên cửa.

“Tư lệnh, phòng 302 không có.” Thượng trung tá báo cáo.

Cố Cảo Đình lạnh lẽo nhìn về phía phòng 303.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ run lên.

Móa!

Tại sao chỗ này cũng đụng phải anh ta.

Nếu thấy cô ở đây, khẳng định sẽ bị anh ta chơi đùa một phen.

Hoắc Vi Vũ cầm túi của mình xông vào phòng tắm.

“Sao cô cũng vô đây vậy?” Duật Nghị kinh ngạc nói.

Hoắc Vi Vũ mở cửa sổ ra, ném túi xuống hồ bơi, mắt cũng không thèm liếc anh ta một cái, lãnh băng nói:

“Nếu như bị bắt, đừng nói đã gặp qua tôi.”

“Cái gì?” Duật Nghị không hiểu hỏi.

Hoắc Vi Vũ giẫm chân lên bệ cửa sổ, nhảy xuống.

Duật Nghị: “…”

Có cần nhảy lầu như vậy không?

Anh chạy đến trước cửa sổ.

Hoắc Vi Vũ rơi xuống nước, bọt nước nổi lên, va chạm quá mạnh, mặt và toàn thân đều bị đau rát.

Cô cũng không quan tâm đau đớn, người ướt nhẹp leo lên bờ, cầm bọc của mình, nhìn phía trên lầu.

Duật Nghị dừng lại, liền hạ quyết tâm, chân giẫm lên bệ cửa sổ, liền bị âm thanh Thượng trung tá làm giật mình:

“Thái tử, nguy hiểm!”

Duật Nghị ão não, chậm một bước rồi, quay người, liền thấy mặt Cố Cảo Đình không cảm xúc.

“Cha của anh để cho tôi trông nom anh, đi theo tôi.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

Duật Nghị hất tay Thượng trung tá ra:

“Cha của tôi để cho anh trông nom tôi, không phải để anh giam giữ tôi, tôi mở party chơi đùa với bạn bè cũng phải cần anh cho phép sao!”

“Mở party đúng không? Muốn phỏng vấn hả, tôi giúp anh tìm một chỗ phỏng vấn tốt hơn, thấy thế nào?”

Khóe môi Cố Cảo Đình câu lên, cười như không cười khiến người ta thấy lo sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK