• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45: Lửa giận trong lồng ngực.

Diệu Tinh thất hồn lạc phách trở lại bệnh viện, vừa bước vào phòng bệnh đã bị Hạ Cẩm Trình kéo đến trước ngực.

“Diệu Tinh, cô chạy đi đâu vậy? Hả? Không phải đã bảo không được chạy loạn sao?” Anh khẩn trương khi nhìn thấy cả người Diệu Tinh đầy bụi đất. Tim nhói lên một cái thật đau. “Đã xảy ra chuyện gì, Diệu Tinh, sao cô biến thành như thế này vậy hả?”

Diệu Tinh ngẩng đầu lên, nhìn sự lo lắng trong mắt Hạ Cẩm Trình, cô ấm ức mếu máo. “Cẩm Trình! Oa oa…” Cô níu lấy Hạ Cẩm Trình, bật khóc thành tiếng.

“Diệu Tinh, đã xảy ra chuyện gì, nói cho tôi biết có được không!” Anh lau nước mắt Diệu Tinh, không chút quan tâm dáng vẻ bẩn thỉu của cô. “Ai ức hiếp cô?”

“Cẩm Trình, người đó, người đó không phải Mộ Thần, không phải…” cô nức nở, giống như đứa bé bị cướp đi món đồ chơi yêu thích, tiếng khóc không lớn, nhưng lại tràn đầy thất vọng và uất ức. Ai nghe thấy cũng phải đau lòng.

“Cái gì mà Mộ Thần, Diệu Tinh, cô đang nói gì vậy?”

“Triệu Chí Viễn, Triệu Chí Viễn…” Diệu Tinh nắm chặt áo Hạ Cẩm Trình, nghe thấy lời của cô, Hạ Cẩm Trình như lạc trong sương mù. Anh nghi hoặc nhìn Diệu Tinh. Triệu Chí Viễn, ông ta làm sao!

Trong lúc Diệu Tinh đang tủi thân ôm lấy Hạ Cẩm Trình mà khóc, thì Đường Nhã Đình đang xách theo cháo gà khoác tay Tiêu Lăng Phong đi đến phòng bệnh, cô ta đang tính toán, một lát khi không nhìn thấy Diệu Tinh, cô phải biểu hiện mình nôn nóng ra sao, cũng bắt đầu chuẩn bị cảm xúc, để đến lúc đó chảy ra vài giọt nước mắt, nhưng khi đẩy cửa ra, cô lại hoàn toàn sửng sốt. dd. lequ~ydo!n Trình Diệu Tinh không những ở đây, mà giờ phút này còn tựa vào ngực Hạ Cẩm Trình, một cảnh tượng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, làm cho cô quên mất phải phản ứng như thế nào. Trước đây, người đàn ông này chỉ đau khổ vì một mình cô, nhưng giờ đây lại đang ôm một người phụ nữ khác, không hề che giấu đau lòng trong ánh mắt.

Tiêu Lăng Phong nhìn hai người đang ôm nhau trong phòng bệnh, trong phút chốc siết chặt quả đấm, Trình Diệu Tinh, cũng chỉ mới một lát mà thôi, cô đã không chịu nỗi cô đơn, đi quyến rũ người khác sao!

Nghe tiếng vang ở sau lưng, Diệu Tinh vội vàng rời khỏi ngực Hạ Cẩm Trình.

“Các người, đang làm gì?” Tiêu Lăng Phong nghiến chặt răng, giọng nói không hề gợn sóng, vì vậy cũng không có cách nào phán đoán tâm tình của anh ta.

Cả người Diệu Tinh bẩn thỉu, rất dễ nhận thấy mới từ bên ngoài trở về, cô ấy đi nơi nào mà trở nên thê thảm như thế. Trên mặt cô ấy còn vương nước mắt, Tiêu Lăng Phong thấy thế, trong lòng thật khó chịu, người phụ nữ này lại có thể dựa vào người khác mà khóc.

“Diệu Tinh, đã xảy ra chuyện gì!” Đường Nhã Đình nhanh chóng đưa ra một quyết định khác, bây giờ dáng vẻ của Diệu Tinh chỉ có thể dùng từ ‘cực kỳ nhếch nhác’ để hình dung, cô ta khóc thành ra thế này, chẳng lẽ… Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta rất vui mừng. “Diệu Tinh, cô nói đi, làm sao, làm sao cô lại biến thành bộ dạng thế này?” Cô ta lo lắng, lại có vẻ gấp gáp, cô ta muốn có được đáp án mà mình mong đợi.

“Không có, không có việc gì.” Diệu Tinh nức nở.

“Cô như thế này, làm sao lại không có việc gì!” Đường Nhã Đình vội vã hỏi. “Diệu Tinh, cô nói đi, chúng tôi sẽ giúp cô!”

Sự nôn nóng và ân cần của Đường Nhã Đình rơi vào trong mắt Hạ Cẩm Trình, anh híp híp mắt, quả nhiên, Đường Nhã Đình, chuyện này có liên quan đến cô!

“Tôi thật sự không có việc gì!”

“Diệu Tinh…”

“Em nghĩ cô ấy có chuyện gì!” Hạ Cẩm Trình kéo Diệu Tinh đến bên cạnh.

“Em…” Đường Nhã Đình sửng sốt. Chẳng lẽ mình tỏ thái độ quá lộ liễu sao. Cô ta kỳ quái nhìn Hạ Cẩm Trình, kể từ khi trở về nước, cả người anh ta trở nên là lạ!

“Còn nữa, trên căn bản là em đã biết cái gì…” Hạ Cẩm Trình ngẩng đầu nhìn Đường Nhã Đình.

=========

Chương 46: Oán hận càng thêm sâu

Đường Nhã Đình sửng sốt.

“Cẩm Trình, anh đây là có ý gì?” Đường Nhã Đình thấy oan ức. “Làm sao em biết được! Em cũng chỉ lo cho Diệu Tinh mà thôi, điều này cũng có lỗi sao?”

“Tự cô ta chạy loạn khắp nơi, anh nổi nóng với Nhã Đình làm gì?” Tiêu Lăng Phong chất vấn. “Cẩm Trình, đây chính là tình yêu đến chết không thay đổi mà anh dành cho Nhã Đình sao?” Anh châm chọc Hạ Cẩm Trình, đồng thời, cũng đang nhắc nhở Diệu Tinh. Người Hạ Cẩm Trình yêu là Đường Nhã Đình.

“Việc này thì liên quan gì đến tình yêu?” Hạ Cẩm Trình hỏi. “Tiêu Lăng Phong, anh có biết, chuyện này có liên quan đến Triệu Chí Viễn hay không!”

“Cái gì?” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu. Đường Nhã Đình cũng vễnh tai.

“Anh có biết thiếu chút nữa Diệu Tinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn không hả?’

Thiếu chút nữa? Từ trong lời nói của Hạ Cẩm Trình, Đường Nhã Đình đã nghe ra, Diệu Tinh không có bị gì, chuyện gì cũng không có! Triệu Chí Viễn, cái tên đầu heo này, đã đưa đến miệng ông ta rồi, mà ông ta còn làm không xong, đần độn như thế, chết quách đi cho rồi.

“Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Lăng Phong kéo cánh tay Diệu Tinh qua. “Cô không nhớ những gì tôi đã nói sao?”

“Tôi… Tôi…”

“Diệu Tinh!” Đường Nhã Đình kéo Diệu Tinh lại, làm ra vẻ bảo vệ cô ấy, không thể để cho cô ta nói ra chuyện tin nhắn, nếu không, cô sẽ khó tránh bị hoài nghi. “Lăng Phong, anh làm gì mà hung dữ với cô ấy như thế!” Đường Nhã Đình oán giận. “Đi tắm trước đã, thay quần áo khác đi!” Đường Nhã Đình nói xong, phát huy vẻ dịu dàng và rộng lượng vô cùng nhuần nhuyễn.

“Tôi muốn cô nói!” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nói.

“Tôi… Tôi nhận được một tin nhắn!” Diệu Tinh cúi đầu, cô đang nói, thì điện thoại di động đã bị Tiêu Lăng Phong đoạt lấy.

“Bí ẩn tai nạn xe?” Tiêu Lăng Phong cười lạnh. “Thế nào, Trình Diệu Tinh, cô đây là có nghi ngờ với tai nạn ba năm trước sao?”

Đường Nhã Đình nhắm mắt lại, thật là xui xẻo. Nhưng mà không sao, chỉ cần cô không thừa nhận, Hạ Cẩm Trình… Anh ta sẽ không nói gì cả. Mặc kệ thế nào, giữa bọn họ cũng có yêu, thậm chí còn… Cho nên, coi như anh ta yêu Trình Diệu Tinh, cũng sẽ không đến mức không nghĩ tình xưa.

Hạ Cẩm Trình cầm lấy điện thoại của Diệu Tinh, nhìn nội dung tin nhắn, anh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Đường Nhã Đình một cái, Đường Nhã Đình, người phụ nữ này, quả nhiên quá độc ác.

“Nói chuyện với cô đó!” Tiêu Lăng Phong quát lên. “Cô là heo sao! Chuyện như vậy mà cô cũng dám tin! Vậy là cô thật sự cảm thấy rất oan ức!” Anh bước tới gần Diệu Tinh.

“Tôi chỉ tò mò!” Diệu Tinh mệt mỏi nói, về tai nạn xe ba năm trước đây, Diệu Tinh cũng đã cảm thấy không muốn nhắc đến nữa rồi. Chuyện Tiêu Lăng Phong đã nhìn nhận chuyện gì, chắc chắn anh ta sẽ không thay đổi.

“Diệu Tinh, vậy ông ta có làm tổn thương cô không?” Đường Nhã Đình bước lại cầm tay Diệu Tinh. Rõ ràng trong mắt đầy lạnh lẽo, nhưng trên mặt lại đầy vẻ lo lắng.

“Có người giúp tôi.” Diệu Tinh nói xong, trong lòng nhói đau một cái. “Cho nên, cho nên không có chuyện gì.”

“Có người giúp cô?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Người nào?”

“Không biết!”

“Ồ!” Tiêu Lăng Phong châm chọc. “Trình Diệu Tinh, cô đúng là rất lợi hại, lúc nào cũng có quý nhân tương trợ!” Anh tiến tới gần Diệu Tinh. Cô ấy đang nói dối, vẻ mặt như thế này, rõ ràng là đang muốn che giấu cái gì đó, Trình Diệu Tinh, cô lại dám gạt tôi.

“Lăng Phong, anh đang làm gì đấy?” Đường Nhã Đình không vui cau mày. Giọng điệu của anh là sao, ghen sao?

“Không có gì, chỉ cảm thấy nhân duyên của thư ký anh không tệ!” Tiêu Lăng Phong cười cười, che giấu bối rối của mình. Đúng là điên rồi, anh lại vì người phụ nữ này mà luống cuống trước mặt Đường Nhã Đình.

“Được rồi, khoan hãy nói đã, quan trọng nhất là Diệu Tinh không có việc gì, thế là tốt rồi!” Đường Nhã Đình kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong, điềm đạm thương xót nhìn Diệu Tinh, nhưng trong lòng thì oán hận càng lúc càng không thể xóa bỏ, Trình Diệu Tinh, tôi sẽ không bỏ qua…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK